Edit: susublue
Kể từ sau khi dán bức vẽ ra ngoài, A Sửu được Tô Ngọc cho ở lại Tô gia. Mỗi ngày thỉnh thoảng chạy lên đường cái đi dạo, xem thử coi có thể tìm được Đoạn Thần không. Kết quả là không tìm được người mình muốn khiến A Sửu ăn ngủ không yên.
Chờ ở Tô gia ba ngày, một hôm A Sửu ra ngoài từ sáng sớm để tìm kiếm một vòng, cuối cùng ngẩng đầu lên trời thất lạc trở lại Tô gia. Trùng hợp đụng phải tên yêu ma "Mạnh lão" tự xưng là người của Tô gia. Nàng đã quên béng đi lời hứa mình đã hứa với Tô Ngọc, A Sửu đi về phía Mạnh lão.
Mạnh lão vừa nhìn thấy A Sửu thì chân liền bắt đầu run lên, trong lòng thầm an ủi chính mình nàng không phải đi về phía mình, sau đó trốn sau một hành lang gấp khúc.
"Lão yêu ma nhà ngươi! Đứng lại! Không được phép chạy! Nếu không ta sẽ không khách sáo!" Thấy Mạnh lão muốn chạy, A Sửu liền hét về phía Mạnh lão.
Nghe tiếng nàng Mạnh lão biết mình tránh không khỏi. Vì không muốn chọc giận A Sửu rồi bị đánh, diexxndafllequysdoon Mạnh lão lập tức ngừng lại. Hắn thật sự không biết cô nương này là thể loại gì, không những có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của hắn mà còn có thể thôn tính luôn pháp thuật của hắn. Mạnh lão sống mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu thấy được một kẻ quái thai như vậy!
Thấy lão yêu ma này không chạy nữa, A Sửu liền đuổi theo, đến trước mặt hắn, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Sao thấy ta lại bỏ chạy? Ta rất đáng sợ sao!"
"Không có, không phải như vậy. Là lão phu đột nhiên nhớ tới còn có việc phải làm nên phải đi xử lý ngay lập tức. Cô nương hiểu lầm, hiểu lầm rồi." Mạnh lão lúng túng cười mỉa nhìn A Sửu, trán bắt đầu đổ mồ hôi. Cũng không biết là bị mặt trời chiếu vào hay là bị A Sửu dọa thành như vậy.
"Ngươi là một tên yêu ma, ngươi ở đây làm gì? Sẽ không phải là đến hại người chứ?" A Sửu hoài nghi liếc nhìn Mạnh lão từ trên xuống dưới.
"Này, cô nương nói chuyện gì vậy. Kể từ khi đến nhân gian, lão phu say mê dược lý nhân gian nên mới kết hợp dược lý và pháp thuật với nhau, không ngừng dùng nó để cứu người. Lão phu dám thề với trời đất, chưa bao giờ dùng pháp thuật hại người nào!" Mặc dù trong lòng sợ A Sửu nhưng những gì nên nói thì Mạnh lão cũng đã nói hết rồi.
"Kết hợp dược lý và pháp thuật lại sao? Nghe rất lợi hại, vì sao ngươi lại trị không hết bệnh cho Tô Ngọc?" A Sửu liếc mắt nhìn Mạnh lão đầu, trong lời nói đầy nghi vấn. Đoạn Thần đã từng nói yêu ma nhân gian đều không phải là loại tốt gì, A Sửu vẫn nhớ lời hắn chưa từng dám xem thường.
Thấy A Sửu không tin hắn, nghi ngờ y thuật của mình thì Mạnh lão mất hứng, trong lòng bỗng chốc không còn sợ A Sửu nữa mà lại thanh minh: "Ngươi biết cái gì! Nếu đúng vậy thì Tô Ngọc đã sớm thành người chết, một năm trước đã mất mạng rồi! Nếu không phải có ta ở bên cạnh chăm sóc hắn, giúp hắn điều trị thì sao hắn còn sống đến bây giờ được? Sinh lão bệnh tử, người trong Lục giới không ai trốn được. Sinh linh có thể trường sinh, nhưng nếu cả đời thì không được! Sống được bao lâu thì phải xem thể chất của người đó. Thân thể tốt thì sống được lâu, thân thể xấu thì dù có là linh đan thần dược thì cũng không sống được bao lâu. Thân thể thối nát, thân thể đã yếu thì sẽ vẫn cứ yếu! Thân thể bị phá hủy thì dù linh hồn có tốt đến đâu cũng không thể sống lâu được! Trừ phi đó là tà thuật cao cường, chiếm đoạt thân thể sống khác, cắn nuốt sạch linh hồn trong đó, sau đó không ngừng thay đổi thân thể thì còn có khả năng trường sinh."
Nghe Mạnh lão nói xong, A Sửu lại trầm tư. Chẳng biết tại sao đột nhiên nàng nhớ tới trong hậu cung ở Ma giới có một tòa tháp phong ấn một linh hồn. Hiện tại sư phụ không ở Ma cung, cả Ma cung to lớn đều chỉ có một mình Viêm hộ pháp trấn thủ, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì. Tâm tư đang suy nghĩ chuyện của Ma cung thì A Sửu lại nghĩ về tình huống của nàng lúc này. Bị lạc mất sư phụ, tìm không thấy sư phụ đâu cũng không liên lạc được với Linh hộ pháp, Trong lòng A Sửu rất sốt ruột. Nếu nàng biết pháp thuật thì tốt rồi, như vậy thì có thể phát ra tín hiệu, sư phụ và Linh hộ pháp có thể lập tức tìm được nàng. Không biết sau khi tách ra thì sư phụ gặp phải điều gì, có đi tìm kiếm nàng không...
Thấy A Sửu đang trầm tư, có vẻ không nghe lọt lời hắn nói, Mạnh lão không vui. Giống như là đang so sự hăng hái với A Sửu vậy, tiếp tục mở miệng nói: "Ta đã nói với ngươi ta không có lừa ngươi, ngươi..."
"Quấy rầy nhị vị, thật sự rất xin lỗi. Mạnh lão tiên sinh, công tử nhà ta cho mời!" Vừa mới mở miệng nói, Mạnh lão đã bị A Cát đến mời ngắt ngang.
Thấy A Sửu còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa. Mạnh lão thầm mắng: Thật sự là tiểu cô nương không biết tôn sư trọng đạo! Hừ lạnh với A Sửu một tiếng rồi mới theo A Cát rời đi nhưng lại đột nhiên bị A Sửu lên tiếng ngăn cản.
"Đợi chút! Lão yêu ma, ngươi không được phép đi!" A Sửu đột nhiên nghĩ ra, nàng không biết pháp thuật nhưng lão yêu ma trước mắt này biết! Có thể kêu hắn phát ra tín hiệu cầu cứu, sư phụ hoặc Linh hộ pháp sẽ cảm ứng được, nhất định sẽ tìm đến nàng.
---- susublue ~ diendan ----
Bị A Sửu đột nhiên hét to, trái tim nhỏ của Mạnh lão run rẩy một cái. Mẹ ơi, sẽ không phải là lời oán thầm của mình bị nàng nghe thấy chứ? Lúc này Mạnh lão mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sớm biết vậy thì không nên thể hiện ra ngoài, thật sự là tự đâm đầu vào chỗ chết mà! Cũng không biết cô nương này sẽ phạt hắn thế nào, hy vọng đừng đánh quá ác, lão già khú đế sắp xuống lỗ như hắn không chịu được nàng lăn qua lăn lại đâu!
A Cát không hiểu vì sao A Sửu đột nhiên ngăn Mạnh lão lại, nhớ tới công tử đã từng nói, A Sửu vào đời tám phần là để bắt yêu nên lập tức tăng tính cảnh giác, A Cát không biến sắc hỏi: "A Sửu cô nương có vấn đề gì? Buổi tối công tử nhà ta có xã giao, cần được Mạnh lão tiên sinh giúp hắn xem thân thể một chút."
A Sửu phất tay, xua đuổi A Cát: "Ta và lão nhân này có mấy lời muốn nói, sẽ không làm khó hắn!"
A Cát không hiểu ý nàng, quay đầu nhìn về phía Mạnh lão, ánh mắt dò hỏi.
Mạnh lão vừa nghe xong thấy giọng nói A Sửu không giống như là đang tìm cớ để động thủ với hắn, cho rằng do A Sửu không hiểu điều lúc nãy hắn nói nên cũng hơi đắc ý gật đầu, phất tay với A Cát: "Ngươi đi đi! Lão phu và vị cô nương này nói xong thì sẽ đi gặp công tử nhà ngươi."
A Cát cẩn thận bước chậm rãi ra xa A Cát, A Sửu áp sát vào tai Mạnh lão, thấp giọng hỏi: "Ngươi biết pháp thuật, vậy ngươi có thể giúp ta phát tin tức không, để sư phụ ta biết vị trí của ta lúc này."
Mạnh lão vừa nghe thì liền nhíu mi, đề phòng lui ra sau hai bước, phất tay nói: "Không thể nào! Lão phu cũng đã phải trốn ra khỏi tộc mình ở Ma giới từ mấy trăm năm trước, vốn không muốn có bất cứ liên lạc gì với đồng loại nữa! Khi còn bé lão phu đã may mắn cứu được một người phàm đang độ kiếp tu tiên, sau khi vị người phàm kia đắc đạo thành tiên thì ghi nhớ ân tình ta. Biết được lão phu muốn thoát khỏi đồng loại ở Ma giới nên tặng ta một phiến lá cây bàn đào. Lão phu liên tục mang theo nó để tùy thân, bởi vì lá cây bàn đào có thể che kín mùi yêu ma trên người ta cho nên mới không bị Ma tộc phát hiện. Lão phu nói cho ngươi những điều này đơn giản là vì muốn cho ngươi biết lão phu và những yêu ma hại người ở nhân gian không liên quan đến nhau. Lão phu cũng không thể nào vì giúp cô nương mà để bại lộ chính mình!"
A Sửu nhíu lông mày, sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Mạnh lão, nghi ngờ hỏi: "Theo lời ngươi nói thì không thể dùng pháp thuật giúp ta phát tin tức, vậy tại sao có thể dùng pháp thuật trị bệnh cho người khác!"
"Gì vậy chứ! Ai da, cô nương thật sự không hiểu hay là giả bộ? Ta dùng pháp thuật trị liệu cho con người chẳng qua chỉ là nhằm vào một người thôi! Còn nếu dùng pháp thuật phát tín hiệu thì chỉ cần là yêu ma bốn phương đều có thể cảm nhận được, đến lúc đó tất nhiên sẽ bại lộ vị trí! Huống chi lão phu vừa nhìn cô nương đã biết là cao nhân ở ẩn tu luyện không hiểu chuyện đời, lần này vào đời nhất định là vì chuyện yêu ma làm loạn? Nếu cô nương quang minh chính đại phát tin tức như vậy thì nghĩ xem yêu ma ẩn núp ở bốn phương sẽ cảm nhận được không? Cô nương còn chưa tìm được người mình muốn tìm thì đã bị bọn chíng bắt mất rồi." Mạnh lão vỗ bắp đùi.
"Là như vậy sao?" A Sửu bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Mạnh lão.
"Tiểu cô nương này! Nếu không tin lời lão phu nói thì lão phu có thể giúp ngươi thử một lần. Đến một chỗ khác, lão phu thực thi pháp thuật xong sẽ lập tức rời đi, ngươi tự ở lại một mình đi! Xem thử coi là ai tìm thấy ngươi trước!" Thấy mình nói như thế nào A Sửu cũng đều không tin, Mạnh lão thở phì phò nói lời hung ác.
A Sửu sợ hãi. Suy nghĩ Đoạn Thần đến nhân gian là vì đại sự, không thể để lộ hành tung nên A Sửu không dám thử. Im lặng một hồi lâu, cuối cùng A Sửu lắc đầu. Giọng nói có chút thất vọng: "Được rồi, ta không thử. Cám ơn ngươi! Sư phụ ta đã nói với ta yêu ma ở nhân gian đều là kẻ xấu, lúc trước ta liên tục không tin tưởng ngươi, cảm thấy ngươi không phải là thứ tốt gì. Nhưng nghe ngươi nói nhiều như vậy ta biết rõ ngươi và những yêu mà khác đều không giống nhau, ta nhận lỗi với ngươi." Nói xong, A Sửu khom lưng hành lễ với Mạnh lão.
Mạnh lão thấy vậy thì nét mặt già nua có chút thẹn thùng, đỡ A Sửu đứng dậy, cười ha hả nói: "Thật ra cũng không có gì. Lão phu khoan dung đại lượng, sao lại so đo với một tiểu cô nương vừa mới vào đời như ngươi!"
"Ngươi thật tốt!" Bây giờ A Sửu lại càng nhìn Mạnh lão vừa mắt.
Được người khác khen, tâm trạng Mạnh lão cũng tốt lên. Nụ cười rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn một chút, nói với A Sửu: "Được rồi, không nói nữa. Lão phu phải đi kiểm tra thân thể Tô Ngọc một chút. Nếu còn không đi thì hắn sẽ lại đến thúc giục."
A Sửu là người thích tham gia náo nhiệt, nhớ tới lời lúc nãy A Cát nói thì tò mò hỏi: "Vừa rồi hắn nói tối nay Tô Ngọc phải xã giao, xã giao là làm gì?"
Thấy A Sửu cái gì cũng không hiểu, Mạnh lão có chút đắc ý giảng giải cho nàng: "Xã giao chính là ăn cơm cùng với một vài người, nói một vài chuyện."
"A." A Sửu hiểu rõ gật đầu.
Thấy A Sửu ngu ngơ như vậy, dienxxdafnlleqquysdon nghĩ đến cái gì Mạnh lão liền kề sát vào tai A Sửu nhỏ giọng nói: "Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng xem thường xã giao, xã giao chủ yếu là nói chuyện quan trọng với nhân tài trong lúc cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa nơi xã giao phần lớn đều rực rỡ ánh đèn."
" Rực rỡ ánh đèn? Là chỗ nào?" A Sửu hiếu kỳ truy vấn.
Mạnh lão đột nhiên cười có chút bỉ ổi, giảng giải cho A Sửu: "Nơi rực rỡ ánh đèn chính là thanh lâu, là nơi đầy thuyền hoa. Nhìn ngươi lớn đến chừng này rồi mà còn không biết mấy chỗ này sao, đến đây, lão phu nói cho ngươi biết. Những chỗ như thanh lâu, bên trong có không ít nữ nhân xinh đẹp tiếp rượu múa hát, đây chính là thú vui của nam nhân! Hoàn phì Yến gầy(1), loại nữ nhân nào cũng có! Là nơi mà nam nhân ở nhân gian yêu nhất!"
(1) Hoàn phì Yến gầy: Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến (Cả hai đều là đại mỹ nhân thường được dùng để so sánh trong văn học).
Nói xong, thấy A Sửu vẫn không hiểu, Mạnh lão dứt khoát nói thẳng: "Thôi, miệng lưỡi lão phu không thể giải thích rõ cho ngươi. Hay là tối nay lúc Tô Ngọc đi xã giao, ngươi cũng đi theo sau? Lão phu và ngươi cùng đi, giảng giải cho ngươi hiểu, để ngươi có thêm kiến thức!"
"Được!" A Sửu sảng khoái đồng ý. Dù sao bây giờ cũng không tìm được sư phụ, còn, không bằng đi tham gia náo nhiệt. Lòng hiếu kỳ dâng lên, A Sửu không còn gấp gáp đi tìm Đoạn Thần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...