Edit: susublue
Ba ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng A Sửu cũng chép xong một ngàn lần ma chú. Bọng mắt xanh đen, A Sửu vui sướng hài lòng chạy tới Lăng Hoa Điện tìm Đoạn Thần.
"Sư phụ! Ta đã chép xong một ngàn lần ma chú!" Vừa vào Lăng Hoa Điện, A Sửu đã không thể chờ đợi được hét to lên.
Một đường chạy từ ngoài ra sau điện, cuối cùng đi vào tẩm điện Đoạn Thần nhưng vẫn không tìm được Đoạn Thần, A Sửu có chút luống cuống. Không tìm được người, lên tiếng gọi mà cũng không có ai đáp lại, A Sửu có suy đoán không được tốt lắm. Vừa nghĩ tới việc bị sư phụ lừa gạt, dienxxdafnllequysdoon sư phụ bỏ lại nàng đến nhân gian một mình, A Sửu lập tức chảy nước mắt. Ném xấp giấy chằng chịt chữ trong tay ném hết xuống đất, A Sửu đau lòng khóc lớn.
"Tên lừa đảo! Tên lừa đảo! Bỏ lại ta chạy tới nhân gian một mình!" Ngồi xổm xuống, ngồi quỳ trên nền đất đá lạnh buốt, A Sửu nhặt giấy lên bắt đầu xé nát. Vừa xé vừa khóc mắng.
Đoạn Thần ở xa xa trong hậu cung, cảm thấy tâm trạng A Sửu phập phồng thì nhíu mi lại, phi thân về Lăng Hoa Điện. Vội vã chạy về Lăng Hoa Điện, khi vào tẩm điện thì nhìn thấy A Sửu quỳ ngồi dưới đất gào khóc, tay không ngừng xé rách giấy. Chung quanh nàng đều là giấy vụn, rối loạn thành một nùi. Đoạn Thần nghiêm mặt đi đến trước mặt A Sửu, ngồi xổm xuống dưới lên tiếng hỏi: "Chuyện này là sao?"
Khóc đến quên mình, đột nhiên bên tai vang lên giọng của Đoạn Thần, A Sửu sững sờ mở mắt ra xem, thấy một bóng người mơ hồ lại quen thuộc, A Sửu nhào về phía Đoạn Thần, hai tay sít sao ghìm chặt cổ Đoạn Thần. Nín khóc mỉm cười, kích động nói: "Sư phụ! Người không đi! Người không bỏ lại ta."
Thì ra nha đầu ngu xuẩn này cho rằng hắn bỏ lại nàng để đi một mình! Đoạn Thần không còn gì để nói vươn tay vỗ vỗ lưng A Sửu, ghét bỏ đẩy A Sửu ra."Không được phép khóc!"
Lau mạnh nước mắt nước mũi vào người Đoạn Thần, A Sửu hít mũi, thút tha thút thít uất ức nói: "Sư phụ, ta ôm giấy chép ma chú đến tìm người. Ta tìm không thấy người, ta cho rằng người bỏ lại ta đi mất rồi."
"Cho nên ngươi liền xé hết những tờ giấy mình hao phí sức lực viết ra? Mấy cái này bản quân còn chưa tận mắt nhìn thấy, sao bản quân biết được ngươi có chép xong hay chưa, cố ý khóc rống muốn lừa dối cho xong sao?" Đoạn Thần tỉnh táo nhìn A Sửu, nói xong thì nhìn lướt qua phía trước.
Nghe vậy A Sửu vội vàng giải thích: "Sư phụ! Ta không hề lừa dối! Ta rất nghiêm túc chép ba ngày! Không ngủ không nghỉ chép liên tục! Nhất định là đủ số lần mà cũng không thiếu một chữ, xong xuôi ta mới cầm lấy đi tìm sư phụ! Sao A Sửu dám lừa gạt sư phụ!"
"Ta cũng nghĩ ngươi không dám. Bây giờ tất cả giấy chép ma chú đều bị ngươi làm hỏng, ngươi kêu bản quân kiểm tra thế nào?" Đoạn Thần ghét bỏ kéo A Sửu lên, để cho nàng ngồi qua một bên.
A Sửu cúi đầu xuống, cắn môi, không lên tiếng. Nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ! Sớm biết vậy thì nên đi tìm khắp toàn bộ Ma cung trước, chắc chắn sư phụ không có ở đây thì mới xé mấy tờ giấy này. Nghĩ như vậy A Sửu lại thầm hận mình làm việc không chu toàn, thầm mắng mình một chút.
Thấy A Sửu không nói lời nào, Đoạn Thần nâng cằm nàng lên, móc khăn ra lau nước mắt cho A Sửu, bình tĩnh hỏi: "Nếu không thì ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại trong Ma cung đi. Ngươi ngu ngốc như vậy, bản quân cảm thấy mang ngươi đi sẽ gây thêm phiền phức cho bản quân."
--- susubleu~ diendan ---
A Sửu đột nhiên lắc đầu, vươn tay nắm chặt tay Đoạn Thần đang lau nước mắt cho nàng, vội vàng nói: "Không cần! Sư phụ, ta muốn đi nhân gian với người! Ta bảo đảm nhất định sẽ nghe lời, không gây phiền phức cho người!"
Đoạn Thần vươn tay ra kéo cánh tay bị A Sửu nắm, cầm lấy khăn tiếp tục ghét bỏ lau nước mắt cho A Sửu. Miệng lại tùy ý thở dài, Đoạn Thần nói: "Nhưng ngươi quá ngu ngốc, bản quân không yên tâm."
"Sư phụ! Ta không ngu ngốc! Nhất định ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, người dẫn ta theo đi!" A Sửu đáng thương nhìn Đoạn Thần.
"Trước tiên nói xem ngươi sai ở đâu, bản quân sẽ suy nghĩ xem có nên dẫn ngươi theo không." A Sửu lau sạch sẽ mặt mũi, Đoạn Thần nhét khăn vào người A Sửu. Nhét xong thì cảm thấy là lạ. Nhớ lại lần trước mình cũng lau nước mắt cho A Sửu, khi đó hắn nhét khăn bẩn vào người A Sửu, bộ ngực nàng bằng phẳng, người cũng không lớn lên. Đoạn Thần đã hiểu chỗ kỳ quái ở đâu rồi, nhớ tới cảm giác mềm mại vừa rồi thì trên mặt có chút thay đổi.
A Sửu nghiêm túc suy tư lỗi sai của mình không có chú ý tới Đoạn Thần kỳ lạ, nghĩ rõ đáp án mới nói: "Sư phụ, ta không nên khóc nháo vì không tìm thấy người. Ta cần phải tìm hết Ma cung, sau khi chắc chắn người không ở đây thì mới lại khóc rống."
Nghe nói vậy thì Đoạn Thần lại dùng sức nắm mũi A Sửu, lại búng trán A Sửu. Khinh bỉ nói: "Đây là lỗi tọa yếu, lỗi lầm lớn nhất là ngươi náo loạn! Bản quân đã nói với ngươi rồi, không được để yêu ma khác biết được hành tung của bản quân, ngươi ngồi đây náo loạn, ai mà không nghi ngờ!"
"A, ta biết sai rồi. Sư phụ, sau này ta bảo đảm sẽ suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng trước, cũng không náo loạn nữa." A Sửu nghiêm túc gật đầu, thừa nhận mình đã sai.
Đoạn Thần không còn gì để nói, nhẹ mắng: "Gỗ mục không thể gọt đẽo được!"
"Sư phụ, ta lại sai ở đâu rồi? Ngươi nói ra đi ta nhất định sẽ đổi! Ngươi đừng có dùng câu này mắng ta, ta không thích nghe." Nghe Đoạn Thần nói, A Sửu có chút mất hứng. Những lời này nàng chưa từng quên, lúc ở học viện, câu mà lão già lông mi dài mắng nàng nhiều nhất chính là “Gỗ mục không thể gọt đẽo được!"
"Vì sao không thích những lời này?" Đoạn Thần tò mò hỏi.
" Lúc ta ở học viện học pháp thuật, lão già xấu xí dạy pháp thuật luôn dùng câu này để mắng ta. Ta rất ghét những lời này!" Thật ra A Sửu cũng rất hẹp hòi, trừ sư phụ ra, người khác mắng nàng, nàng đều để trong bụng.
"Ngươi đúng là giống câu nói này, gỗ mục không thể gọt đẽo được. Trừ những lời này, bản quân không tìm thấy từ nào hay hơn để hình dung ngươi." Đoạn Thần nói xong thì nhướn mày nhìn phản ứng của A Sửu.
"Ai nói! Rõ ràng ta không giống ý của câu nói này! Mỗi lần sư phụ dạy bảo, ta đều sẽ sửa sai, hơn nữa bảo đảm không tái phạm." A Sửu không phục nói, ánh mắt liếc nhìn Đoạn Thần, phát hiện trên vạt áo Đoạn Thần có dính chút màu xanh, đột nhiên lại có chút chột dạ.
Đoạn Thần tán thành nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Nói cũng phải, ngươi đúng là biết sai sẽ sửa. Nhưng bản quân không thích ngươi khóc rống, cực kỳ chán ghét. Nhất là khóc xấu đến như vậy, bản quân nhìn rất phiền lòng."
"Vậy sau này ta không náo loạn nữa, cũng cố hết sức không khóc nữa, sư phụ đừng thấy ta phiền, đừng chán ghét ta!" A Sửu nhích người lại gần Đoạn Thần, nịnh nọt ôm lấy cánh tay Đoạn Thần, dán mặt vào mặt Đoạn Thần, cọ xát.
Đoạn Thần ghét bỏ nghiêng cổ qua một bên, rút cánh tay ra khỏi tay A Sửu, phất tay nói: "Hai ngày sau, giờ tý xuất phát. Ngươi không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó trực tiếp trốn người khác, vụng trộm đến hậu cung chờ, bản quân sẽ gặp ngươi ở đó."
A Sửu hiểu gật đầu, vui mừng nói: "Ta nhớ rồi. Sư phụ, người nhất định phải chờ ta!"
"Bản quân sẽ không thất hứa." Đoạn Thần nhàn nhạt liếc A Sửu một cái.
"Ừ. Vậy thì, sư phụ, ta đi trước đây. Ba ngày rồi ta không có nghỉ ngơi, ta phải đi nghỉ đã." A Sửu nói xong cũng không quay đầu lại, chạy thẳng ra ngoài.
Đoạn Thần cảm thấy A Sửu chạy nhanh như vậy rất kỳ lạ. Cúi đầu, nhìn thấy trên đất bừa bộn giấy vụn. Đoạn Thần nhẹ lắc đầu, khom lưng xuống nhặt hết mấy vụn giấy đó lên. Mới vừa nhặt được hai trang giấy, Đoạn Thần phát hiện mình trước ngực có vết bẩn.
Hôm nay Đoạn Thần mặc quần áo màu xanh đen đậm, hai dòng chất lỏng màu xanh đậm, dienx;dafn*lle#quysdo0n một dài một ngắn dính ở trên quần áo, cực kỳ bắt mắt. Đoạn Thần vo giấy thành một cục, sắc mặt âm trầm. Không trách được vừa rồi nha đầu xấu xí không nhào vào ngực hắn mà lại đi qua bên cạnh ôm cánh tay hắn, thì ra là ghét bỏ người hắn bẩn! Sau khi phát hiện "Chuyện tốt" mình làm thì sợ bị phát hiện cho nên chuồn trước!
Trang giấy trong tay đã bị vo thành một cục, Đoạn Thần nghiến răng ken két. Trong lòng thầm niệm Thanh Tâm chú, Đoạn Thần cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Cẩn thận mở tờ giấy đầy chữ ra, vuốt thẳng những nếp nhăn trên đó. Sau đó gấp lại cho đẹp rồi bỏ vào một cái túi gấm.
--- -----
Chương sau: Cướp xe dưới ánh nắng chói chang
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...