Nửa canh giờ sau...
- " Huhu, sư phụ~ đồ nhi mỏi tay quá... "
Mộ Y nước mắt lưng tròng, trề môi tỏ vẻ đáng thương. Tại sao sư phụ lại không dùng tay của người ấy, dùng tay nàng làm gì?
Nàng còn chưa được tắm đâu.
Âu Dương Thiếu Phàm sắc mặt đỏ ửng, giữ chặt lấy tay của Mộ Y, càng tăng nhanh tốc độ ma sát lên xuống. Cuối cùng, hắn gồng mình, phun ra tinh hoa trắng đục, " tiểu đệ đệ " với mắt thường có thể nhìn thấy dần mềm xuống.
Âu Dương Thiếu Phàm thở ra một hơi, mỉm cười, bế bổng Mộ Y lên thả vào bồn tắm.
- " Được rồi, chúng ta tắm thôi! "
Tiểu yêu tinh này, nếu còn không nhanh chóng tắm xong, chỉ cần nhìn nàng thôi là hắn sẽ lại cương lên mất.
Âu Dương Thiếu Phàm thầm nhủ trong lòng, lại hung hăng mắng chính mình không có định lực.
À không, trước những nữ nhân khác hắn rất có định lực đấy chứ!
Tại sao với riêng tiểu đồ đệ là không thể kìm nén đây?
Vấn đề nằm trên người Mộ Y. Đúng vậy! Chắc chắn vấn đề nằm trên người nàng rồi.
Mỗ vị sư phụ thực vô tình đùn đẩy lý do lên người đồ đệ ngốc nghếch nào đó....
Mộ Y nhìn sắc mặt sư phụ thay đổi thất thường, nhún vai, quay sang tự mình kỳ cọ cơ thể.
Hừ hừ, nếu còn đợi sư phụ chắc nàng bỏ lỡ bữa cơm tối quá. Biết thế đã không nhờ người tắm cho nàng rồi.
Bạn nhỏ Mộ Y lần này thực nghiêm túc suy nghĩ, quyết định từ sau sẽ không tắm cùng sư phụ nữa.
Ừ, cứ thế đi!
Âu Dương Thiếu Phàm đáng thương không hề hay biết, bởi vì ngày hôm nay ăn đậu hũ của nàng quá nhiều thành ra mai sau bị hắt hủi. Có muốn tắm cùng nàng cũng phải nài nỉ, làm nũng cả buổi nàng mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý.
Nói Mộ Y ngốc thì đúng là ngốc thật, thế nhưng nàng cũng rất cố chấp. Có những chuyện dù cho là Âu Dương Thiếu Phàm cũng không thể làm cho nàng thay đổi ý định được.
........
Mộ Y là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Năm đó đang là mùa đông, trên núi Thanh Phong gió bấc hoành hành, tuyết trắng phủ đầy các ngóc ngách, cây cối trụi lơ.
Âu Dương Thiếu Phàm gặp được Mộ Y ở dưới chân núi.
Nàng chỉ mới năm tuổi, thân hình thấp lùn hơn những tỷ muội cùng chăng lứa, trời lạnh mà chỉ mặc một tầng y phục mỏng manh, hai chân không giày tím tái, gò má phúng phính đỏ đô đô, con mắt ngập nước nhìn hắn.
Mộ Y đã năm tuổi nhưng chỉ nói được bập bẹ, không trôi chảy, lưu loát. Hắn hỏi, nàng đa phần chỉ lắc đầu.
Câu duy nhất mà nàng nói với hắn lúc ấy là.
- " Nương...... dặn Y Y, đứng đây.... chờ nương đến đón. Thế nhưng...... hai ngày rồi, nương không thấy. "
Mộ Y có lẽ không biết, nương nàng sẽ không đón nàng trở về nữa.
Để nữ nhi một mình trên núi Thanh Phong, nếu không phải là từ bỏ nàng thì chính là mẫu thân nàng gặp chuyện không may.
Âu Dương Thiếu Phàm vốn không phải là người từ bi.
Bất quá, không biết vì nguyên do gì, khi nhìn thấy Mộ Y, trái tim hắn mách bảo hắn, cứu lấy nàng.
Do dự một hồi, rốt cuộc hắn vẫn mang tiểu hài tử lên núi, thu làm đệ tử quan môn.
Lúc bấy giờ Âu Dương Thiếu Phàm vừa mới thành lập một môn phái tu tiên trên đỉnh núi Thanh Phong, lấy tên là Vô Cực Môn.
Đại lục này lấy võ vi tôn, thịnh hành việc tu tiên, tôn trọng cường giả.
Tu tiên được phân ra thành nhiều cấp bậc từ nhập môn cho đến phi thăng.
Luyện khí: chia ra làm 9 tầng
Trúc Cơ: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Kim Đan: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Nguyên Anh: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Phân Thần: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Hợp Thể: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Đại Thừa: sơ kỳ - trung kỳ - hậu kỳ - đỉnh
Độ Kiếp: chính là phi thăng.
Tu vi của Âu Dương Thiếu Phàm lúc ấy chính là Kim Đan đỉnh, cường giả một vùng, có thể tự lập môn phái, cho dù là môn phái nhỏ bé.
Mộ Y sống ở Vô Cực Môn, được sư phụ chỉ dạy cũng bắt đầu bước vào con đường Tu Chân.
Như đã nói từ trước, Mộ Y tuy đầu óc không được bình thường nhưng lại là thiên tài tu luyện, mang trong mình biến dị Băng linh căn.
Chỉ tu luyện vẻn vẹn mười năm, tu vi của nàng tăng vọt một cách chóng mặt, hiện tại đã đến Kim Đan hậu kỳ.
Đương nhiên, làm sư phụ như Âu Dương Thiếu Phàm cũng không thể thua kém được, hắn vừa mới phá tan rào chắn, đạt tới Nguyên Anh đỉnh, chỉ còn một bước nữa là chạm tới cảnh giới Phân Thần.
.........
- " Sư phụ! "
Mộ Y ngó đầu ra từ đằng sau cánh cửa, hai mắt đảo lia lịa, nở nụ cười lấm la lấm lét.
Âu Dương Thiếu Phàm đình chỉ hấp thụ linh khí, liếc nhìn tiểu nha đầu nào đó, bất đắc dĩ hỏi.
- " Không phải bảo con đi tu luyện sao? Lại muốn xin xỏ chuyện gì rồi? "
Nàng cong cong khóe miệng, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, nói.
- " Sư phụ, Tiểu Bàn Tử rủ con xuống núi chơi. Nghe nói hôm nay ở Đế Đô có lễ hội hoa đăng, con muốn đi! "
Từ nhỏ sư phụ đã không cho nàng rời núi, sợ nàng bị người ta bắt đem đi bán.
Nhưng nàng thật sự muốn đi, ở trên núi Thanh Phong mãi nàng sắp thành người rừng rồi.
Quả nhiên, Âu Dương Thiếu Phàm lặp tức lắc đầu.
- " Không được! "
Mộ Y xụ mặt, làm ra vẻ đáng thương tột độ, khua khua nắm đấm nhỏ, lầm bầm.
- " Sư phụ, con mạnh lắm, sẽ không bị người ta bắt đi đâu. "
Nàng đã là cường giả Kim Đan rồi, đến cả các sư đệ tử trong môn phái còn không đánh thắng được nàng nữa kìa.
Âu Dương Thiếu Phàm bạo hãn.
Có nắm đấm nhưng cái đầu ngốc thì cũng bằng thừa.
Nàng xác định là sẽ không bị người ta dùng lời nói lừa gạt chứ?
Âu Dương Thiếu Phàm còn định nói không thì Mộ Y đã khóc nấc lên, dùng ánh đỏ hoe như con thỏ nhỏ nhìn hắn.
Cuối cùng, hắn đành phất tay.
- " Được rồi, đi đi. Ngoài Tiểu Bàn Tử thì gọi theo cả thúc thúc Khang Nguyên đi nữa. "
Dẫn theo Khang Nguyên còn có người bảo hộ nàng.
Nếu hôm nay không phải là ngày trưởng môn các môn phái tụ tập luận bàn thì chính hắn đã đi cùng nàng rồi.
Tức chết hắn mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...