Trong lúc Ngọc Y Thần vẫn còn chưa tỉnh lại, Lâm Minh Nguyệt xuống bếp nấu cho nàng một ít cháo.
Ngọc Y Thần cơ thể lúc này rất yếu nếu không ăn uống gì sẽ càng khó có thể chịu đựng.
Nếu để Nhược Vũ biết nàng xuống bếp thế này chắc chắn sẽ một phen hoảng hốt cho xem.
Đợi đến nàng đem cháo đến phòng của Ngọc Y Thần đã thấy nàng ấy tỉnh lại.
Ngọc Y Thần đã thay đổi y phục, tóc cũng được chải chuốt lại tử tế.
Sắc mặt Ngọc Y Thần lúc này đã tốt hơn rất nhiều, không có hôm qua trắng bệch vẻ mặt.
Lâm Minh Nguyệt gõ gõ cửa môn,nói
< Sư phụ, đệ tử vào được không? >
Ngọc Y Thần ánh mắt đưa về phía cửa nhìn đứng ở đó Lâm Minh Nguyệt mà trên tay còn cầm theo một bát gì đó.
Nàng ánh mắt đảo qua vài lần, lại không biết sao cũng đồng ý cho nàng tiến vào.
Lâm Minh Nguyệt được sự cho phép, tiến vào bên trong sau liền đem cửa phòng đóng lại cẩn thận.
Lấy đến bát cháo đưa đến chỗ Ngọc Y Thần đang ngồi, tâm trạng vui vẻ mà giải thích.
< Này bát cháo đệ tử làm cho người, người hôm qua thân thể không khỏe ăn này cháo liền sẽ khỏe hơn >
Ngọc Y Thần nhìn bộ dạng tự tin của Lâm Minh Nguyệt môi lại bất giác cong lên, mà này cảnh vừa hay Lâm Minh Nguyệt nhìn đến, nàng xoa xoa lấy mắt rồi lại nhìn lần nữa.
Chỉ là lần này không có như nàng nghĩ.
Có lẽ nàng bị ảo giác đi, Ngọc Y Thần lúc này sao có thể mỉm cười với nàng đây.
Ngọc Y Thần ăn xong bát cháo, nhìn đến Lâm Minh Nguyệt chuẩn bị lui ra liền gọi lại nàng.
Nàng mấy bữa nay đều chưa lần nào hỏi thăm đến việc tu luyện của Lâm Minh Nguyệt.
Này có chút không được, nàng dù sao cũng là đệ tử của mình, bỏ mặc nàng như vậy thật không phải.
< Ngươi dạo gần đây tu luyện hảo sao >
Được đến Ngọc Y Thần hỏi thăm, Lâm Minh Nguyệt liền vui vẻ rồi.
Nàng không chần chừ mà hướng Ngọc Y Thần khoe đến nàng thành tựu.
< Sư phụ mấy quyển thư tịch người đưa ta liền xem xong hết >
< Thật? > Ngọc Y Thần có chút không tin mà nhìn nàng.
Nàng lúc đầu nhìn đến cái này đệ tử thật ra so với tất cả môn sinh khác đều là tư chất hơn người.
Nhưng lại không nghĩ đến mới chỉ mới đến đây một thời gian liền có thể đem mấy quyển thư của nàng học đến hảo.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Y Thần nàng liền rõ nàng ấy là ở không tin nàng đây.
Đối ánh mắt của Ngọc Y Thần, Lâm Minh Nguyệt cũng không mất đi tự tin, cười một cái, nói
< Sư phụ hay là người nhìn xem ta biểu diễn >
Dứt lời, Lâm Minh Nguyệt đem tất cả những gì nàng đọc qua trong thư biểu diễn đến cực kì tốt, so với thư trong càng là tốt hơn rất nhiều.
Ngọc Y Thần nhìn nàng một loạt động tác liền ngẩn người.
Người này thiên phú thật sự rất lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi đã đem toàn bộ học đến cực kì nhuần nhuyễn.
Bất quá tuy lòng cảm thán muôn phần nhưng nàng vẻ ngoài không có như vậy biểu hiện gì, vẫn là nhàn nhạt biểu tình.
Xem xong Lâm Minh Nguyệt động tác cũng chỉ gật đầu một cái.
< Nếu đã vậy, đến lúc đưa kiếm linh cho ngươi rồi.
Mau đi theo ta > Ngọc Y Thần vừa dứt lời liền đứng dậy đi ra phía sau hồ Thanh Trì.
Lâm Minh Nguyệt cũng là ngoan ngoãn theo sát nàng, cũng không có mở miệng nói lời nào.
Đến rồi phía sau liền nhìn đến một cái cửa động.
Ngọc Y Thần đem này cửa động mở ra liền đi vào trong, Lâm Minh Nguyệt cũng cùng nàng theo vào.
Đi vào được lúc sau, cuối cùng cũng đến được điểm cuối hang động, mà cảnh ở cuối hang động lại làm Lâm Minh Nguyệt nhìn đến nhiều một chút.
Đây không phải là chỗ để Ngọc Y Thần đựng pháp khí đấy chứ.
Đa phần đều là kiếm ở đây a.
Ngọc Y Thần thấy Lâm Minh Nguyệt là vẻ mặt tò mò cũng không nói gì, ngồi đến ghế ở gần đó, tùy tâm tùy ý bảo Lâm Minh Nguyệt chọn lấy một thanh kiếm phù hợp với nàng.
< Ngươi chọn đi >
< Sư phụ tặng kiếm cho ta? >
Ngọc Y Thần không nói chỉ nhẹ gật đầu.
Lâm Minh Nguyệt thấy nàng gật đầu, nhanh chóng đi xung quanh lần lượt nhìn đến từng thanh kiếm.
Kiếm linh ở đây đều là đồ tốt, chỉ là so với Can tương Mạc tà của nàng còn quá kém.
Nhưng Lâm Minh Nguyệt chắc chắn sẽ chọn một cây bởi dù sao đây cũng là do Ngọc Y Thần tặng nàng, sao có thể không nhận.
Náng ánh mắt lúc này nhìn trúng một thanh kiếm màu đen.
Tiến lại gần cầm nó lên mà quan sát tỉ mỉ, vỏ kiếm thật sự được chạm khắc rất tinh xảo, rút ra thân kiếm, nhạc nhiên là ngay cả kiếm cũng là một màu đen tuyền.
Lâm Minh Nguyệt thử cầm nó mà vung vài đường kiếm, gật đầu hài lòng.
Kiếm rất nhẹ, thích hợp với nàng.
< Sư phụ ta muốn này kiếm >
Ngọc Y Thần nhìn đến cây kiếm trên tay Lâm Minh Nguyệt, ánh mắt nhìn kiếm rồi lại nhìn Lâm Minh Nguyệt, hồi lâu mới gật đầu.
Này nàng cũng đã có thể đoán trước được một ít, nhìn đến Lâm Minh Nguyệt toàn thân đạo bào màu đen cùng với này kiếm toàn thân cũng như vậy lại vô cùng hợp mắt.
< Nếu đã chọn được thì đặt tên cho nó đi > kiếm linh nhận chủ cũng nên đặt cho nó một cái tên.
Lâm Minh Nguyệt nhìn này kiếm một thân hắc trông rất giống nàng, lúc rút kiếm ra thời điểm thân kiếm ánh lên sắc sáng trong rất đẹp mắt.
Nếu đã vậy...!
< Gọi ngươi là Ánh Nguyệt đi > này tên đặt ra đều có một chữ nguyệt giống nàng.
< Trở về thôi > kiếm cũng đã tặng, tên cũng đã có.
Múc đích của Ngọc Y Thần cũng đã hoàn thành, không còn việc gì để nàng ở lại đây nữa.
Xoay người ra ngoài, tế lên Băng Sương mà trở về điện Thanh Trì.
Lâm Minh Nguyệt thấy nàng ấy không chờ mình liền lắc đầu một cái, toan muốn đem Ánh Nguyệt tế lên liền nhớ đến Ngọc Y Thần lúc này chưa dạy nàng ngự kiếm, nếu lúc này bản thân ngự kiếm trở về thì nàng ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Vẫn là đi bộ về đi.
Ngọc Y Thần về đã lâu, đang ngồi ở hiên nhà uống trà, nhìn đến Lâm Minh Nguyệt đi bộ tới đây mà không có ngự kiếm liền khó hiểu.
< Ngươi sao không ngự kiếm? >
Nghe nàng hỏi mình, Lâm Minh Nguyệt thật sự không biết nên cười hay khóc.
Rõ ràng không có dạy nàng ngự kiếm lại còn hỏi nàng sao không ngự.
Nàng ấy là đang chọc ghẹo nàng sao.
< Sư phụ ta không biết ngự kiếm >
Lời Lâm Minh Nguyệt vừa ra Ngọc Y Thần liền ngẩn người, nhớ đến nàng mới vừa tặng kiếm cũng không có dạy qua nàng cách ngự kiếm.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn đến Lâm Minh Nguyệt, từ trong áo lấy ra một quyển thư, thảy đến trên tay Lâm Minh Nguyệt.
Lâm Minh Nguyệt chụp được liền tỉ mỉ nhìn xem là sách gì.
Sách chỉ dẫn ngự kiếm??? Này là thế nào, ngự kiếm cũng có sách.
Không phải theo nàng được biết là sư phụ chỉ cần chỉ dẫn đệ tử là được sao??
< Cái này sư phụ...!>
< Sách này hôm qua buồn chán ta viết ra đến, ngươi theo đó mà học >Ngọc Y Thần không để ý đến biểu hiện trên mặt Lâm Minh Nguyệt, giải thích một chút liền trở vào phòng.
Bỏ lại Lâm Minh Nguyệt ở đó với vẻ mặt vô cùng ngẩn ngơ.
Nàng như thế nào so với lúc trước càng lúc càng lười với khó gần thế này.
< Tạ sự phụ > Lâm Minh Nguyệt nói nhỏ, ôm lấy quyển sách cất vào trong người.
Dù sao nàng ấy cũng có tâm viết ra, giữ lại xem cũng hảo.
......!
Ưng Hòa điện
Lâm Nhược Vũ còn đang ở ngoài vườn xem xem cái gì đó, cảm nhận được sau lưng có người liền nhanh đem đồ vật cất vào, vội vã xoay người.
< Sư phụ >
Người đến là Cố Thanh Ngọc, cũng chính là Lâm Nhược Vũ sư phụ.
Cố Thanh Ngọc vừa từ chỗ chưởng môn trở về, nhìn đến đồ nhi đang ngồi xổm xem gì đó liền đến gần thử.
Nào ngờ vừa đến còn chưa kịp nhìn đến đồ vật thì nàng đồ nhi đã giật mình quay lại nhìn nàng rồi.
Cố Thanh Ngọc tính cách vốn dễ gần, hài hòa chu đáo.
Tuy là nhị trưởng lão nhưng nàng thật còn trẻ, so với Ngọc Y Thần cũng không lớn bao nhiêu.
Nàng nhìn Lâm Nhược Vũ bộ dạng giấu diếm liền tò mò hỏi
< Ngươi đang ở xem gì mà có vẻ nhập tâm >
Bị Cố Thanh Ngọc hỏi đến, Lâm Nhược Vũ cũng không biết làm sao.
Khi nãy linh thú của Chu Tử Yên từ đâu chạy đến đây, vừa nhìn thấy nàng nó như nhìn thấy người quen mà chạy đến, cuối cùng cứ vòng vòng xung quanh người Lâm Nhược Vũ.
Lâm Nhược Vũ thấy nó cũng dễ thương cho nên mới ngồi chơi với nó, lại không hiểu sao khi thấy sư phụ lại giật mình như vậy.
Lúc này hỏa phượng từ trong lòng ngực của Lâm Nhược Vũ chui ra đến, ánh mắt to tròn mà nhìn người trước mặt.
Cố Thanh Ngọc thấy một tràng này liền hiểu ra.
Khi nãy trên đường từ Vân Hoa điện trở về nàng có nhìn thấy đệ tử của Lưu Nhã vừa đi vừa kêu tên Hỏa Phượng.
Lại nhìn đến Lâm Nhược Vũ trong lòng này Hỏa Phượng, Cố Thanh Ngọc cũng hiểu ra.
< Nàng nãy giờ là đi kiếm nó > Cố Thanh Ngọc chỉ chỉ chú gà nhỏ < Hai ngươi các ngươi quan hệ cũng thật tốt.
Đem đưa cho nàng đi >
Lâm Nhược Vũ đầu đầy chấm hỏi.
Quan hệ tốt? Nàng với nàng ta sao? Sư phụ không phải là ở chỗ chưởng môn bị trách mắng mà váng đầu đi?
Bất quá biết được Chu Tử Yên đang tìm thì Lâm Nhược Vũ cũng không nghĩ giữ nó làm gì.
Gật đầu sau liền chạy đi gặp Chu Tử Yên.
Vân Hoa điện
Chu Tử Yên vất vả tìm kiếm nửa ngày trời cũng không thấy tiểu hỏa ở đâu.
Nàng chán nản mà quay trở lại đây, ngồi trên một tảng đá ngẩn ngơ nhìn mây trời.
< Chu Tử Yên >
Lúc này phía xa có một người đang ngự kiếm bay đến, vừa đến liền hô to tên nàng.
Chu Tử Yên chú ý đến xem xem là ai liền nhìn thấy cái người đáng ghét ngày nào cũng chọc ghẹo nàng.
Ánh mắt ghét bỏ mà nhìn nhìn Lâm Nhược Vũ.
< Ngươi đến tìm ta làm gì >
Khoảng thời gian trở thành đệ tử ở đây, Lâm Nhược Vũ cũng thấy nhật tử đều trở nên thú vị, nhất là cô nương trước mặt nàng.
Tuy lần nào gặp nhau, chắc chắn người này sẽ cùng nàng gây gổ.
Nhưng đều thành nàng thói quen, Lâm Nhược Vũ sẽ yêu thích chọc ghẹo Chu Tử Yên, làm nàng tức giận.
Lúc tức giận, bộ dạng của Chu Tử Yên rất khả ái nha.
< Làm sao, ta đến ngươi không vui >
< Hừ, không có tâm trạng cùng ngươi đôi co >
Chu Tử Yên còn đang buồn phiền không biết tiểu hỏa đi nơi nào, người này còn đến chọc ghẹo nàng.
Tâm trạng không hảo cùng nàng đôi co nha.
< Là vì gia hỏa này? >
Lâm Nhược Vũ vừa nói vừa đem ra từ trong lòng ngực mình một chú gà lửa.
Nhìn thấy nó chủ nhân, gà nhỏ liền kêu lên rồi lạch bạch nhảy xuống tiến đến chỗ Chu Tử Yên.
Thấy đến tiểu hỏa nhà mình khi, Chu Tử Yên liền vui vẻ đem nó ôm lên, giọng mang theo trách móc, đối nó nói nói.
< Tiểu hỏa ngươi không ngoan nha, hại ta lo lắng như vậy.
>
Tiểu hỏa nghe không hiểu, nghĩ Chu Tử Yên là ở cùng nó chơi đùa, vui vẻ ở trong tay nàng nhảy qua nhảy lại.
Lâm Nhược Vũ bị bỏ rơi ở bên cạnh liền bất mãn.
Như thế nào không thấy Chu Tử Yên cảm ơn nàng một tiếng nha, rõ ràng nàng là giúp nàng đem tiểu hỏa về tới đi.
Đang muốn mở lời với nàng một chút, lại nghe được sư phụ truyền âm đến, muốn nàng trở về giúp nàng xử lý chút việc.
Nàng chắc lại bắt nàng nấu cơm nữa đây mà.
Thở dài một cái rồi cũng ngự kiếm hướng Ưng Hòa điện bay đi.
Đến khi Chu Tử Yên chú ý lại đây, Lâm Nhược Vũ đã đi từ lúc nào.
Nàng khi nãy đậu tiểu hỏa cũng không có chú ý đến Lâm Nhược Vũ, giờ ngẫm lại, nàng có chút không đúng.
Tiểu hỏa dù sao cũng là do Lâm Nhược Vũ giúp nàng tìm về nha.
Thôi thì để dịp khác cảm ơn nàng ta sau vậy.
Nàng tốt xấu gì cũng là Chu gia đại tiểu thư nha, nàng là một cái người tốt.
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...