Edit | 4702i.
Tân Tú từng tới rất nhiều nơi được tổ sư gia Linh Chiếu tiên nhân che chở, những nơi ấy dù chưa chắc giàu có bao nhiêu, nhưng mọi người cũng coi như an cư lạc nghiệp.
Thế nhưng nàng tới nơi nghe nói được Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát phù hộ này, lại chỉ thấy vô số gương mặt sầu khổ và những con người sợ hãi.
Phòng ốc trên đường đơn sơ rách nát, duy chỉ miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, cứ miếu này lại hoa lệ hơn miếu kia.
Có đôi khi nhìn hết những ngôi miếu này tới ngôi miếu khác của tên Bồ Tát đó, Tân Tú lại thấy chúng giống một đóa hoa ký sinh trên thân thể con người, nhờ hút cạn chất dinh dưỡng mới nở đẹp đến vậy.
Bước tới nơi bị dịch quỷ tàn phá bừa bãi, nàng đi thật lâu mà không thấy một bóng người, đi ngang qua mấy ngôi làng nhưng đều vắng hoe.
Tân Tú dừng chân bên sông định rửa mặt, ai ngờ xích lại gần mới biết con sông này đục ngầu, bốc mùi tanh tưởi.
Là mùi của thứ gì đang thối rữa.
Nàng đi về phía thượng nguồn một lát trông thấy từng mớ từng mớ bèo đen nhánh dưới đáy sông, cảm thấy có gì là lạ, Tân Tú bèn lấy cành khô bên bờ kéo mớ bèo ấy lại gần.
Tận khi ấy nàng mới vỡ ra, những thứ này căn bản chẳng phải bèo gì sất, ấy là đầu người.
Chẳng biết con sông này dẫn tới phương nào, nhưng chỉ riêng đoạn sông này nàng thấy không ít “mớ bèo” như vậy.
Trong con sông này sao có thể xuất hiện nhiều thi thể như thế? Tân Tú vứt cành cây khô đi, nàng đi dọc bờ sông, cũng chẳng lâu lắm, càng lúc nàng càng ngửi thấy mùi hôi thối nồng hơn.
Xuất hiện cùng lúc với mùi hôi khủng khiếp ấy, là những cỗ thi thể bị ngâm rữa trong lòng sông.
Đoạn trước chỉ là đầu chìm dưới nước, đến nơi này lại là nguyên bộ thi thể, hơn nữa càng đi về trước càng xuất hiện nhiều thi thể, cả dòng sông bị lấp kín bởi những bao cát thịt.
Người nơi đây chẳng lẽ coi sông là chỗ vứt xác? Chẳng lẽ họ không biết khái niệm vứt xác xuống sông sẽ khiến bệnh truyền nhiễm càng thêm nghiêm trọng hơ ư?
Tân Tú đứng trên bờ sông, mãi vẫn không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.
Nơi xa, trong dòng sông hôi thối đục ngầu bỗng xuất hiện người sống.
Dường như là một thiếu nữ, nàng ta tìm mãi trong chồng thi thể, lại lội hẳn xuống nước tìm tiếp, chẳng rõ rốt cuộc đang tìm thứ gì.
Nhưng con sông chỉ nhìn cũng thấy buồn nôn này nàng ta cũng dám lội xuống, thật là can đảm.
“Này, ngươi đang tìm gì thế?”
Thiếu nữ nghe thấy tiếng nàng bèn quay lại: “… Tìm muội muội của ta.” Nói xong lại định chúi đầu vào nước.
Tân Tú: “Muội muội của ngươi trông thế nào, ta tìm giúp ngươi.”
Thiếu nữ dường như hơi bất ngờ, nhưng nàng ta lập tức trả lời: “Con bé tám tuổi, hơi gầy, tóc rễ tre, mặc chiếc áo xanh đậm và quần vải bố.”
Tân Tú: “Còn sống không?”
Thiếu nữ hoảng hốt la to: “Nhất định còn sống! Nó mới bị ném vào trong này thôi, nhất định nó còn sống!”
Tân Tú gật đầu, nàng mở linh thức liếc nhanh đống xác chết.
Sinh khí của người chết và người sống rất khác nhau.
Không biết có phải do khi chữa mắt cho nàng sư phụ làm thêm gì không, nàng cảm giác mắt mình tinh tường hơn trước rất nhiều, chỉ nhìn lướt qua đã thấy đứa trẻ thiếu nữ miêu tả.
Con bé nằm trong đống thi thể giữa sông, nửa người dưới bị một cỗ thi thể khác đè lên, tuy hơi thở yếu ớt nhưng quả thực còn sống.
Tân Tú khẽ nhảy tới trung tâm dòng sông, nàng xách đứa bé đó ra rồi giơ lên cho thiếu nữ nhìn: “Muội muội ngươi đây à?”
Thiếu nữ thấy nàng biết bay thì giật nảy mình, nàng ta vội vàng đón lấy bé gái, dạt hết mớ thi thể ra vội chạy tới bên này, thân thể dính đầy chất bẩn trên sông.
Tân Tú thấy ngứa mắt bèn nhảy tới chỗ nàng ta, xách thiếu nữ ra khỏi lòng sông, dẫn cả hai tỷ muội lên bờ.
“Muội muội ngươi nhiễm bệnh ư? Có vẻ con bé sắp không chịu nổi rồi.” Tân Tú thử bắt mạch cho bé gái.
Tại Thục Lăng tuy nàng chẳng học hành gì đàng hoàng, nhưng lại được các sư huynh sư tỷ dạy đủ thứ loạn thất bát tao, cái gì nàng cũng biết một chút nên giờ mới làm thầy lang tạm thời.
Thiếu nữ lấy một gói giấy dưới hòn đá ven sông, nàng ta bổ nhào tới chỗ muội muội: “Không sao cả, ta có thịt thần tiên, ăn thịt thần tiên bệnh của con bé sẽ khá hơn!”
Vừa nói, nàng ta vừa run rẩy mở gói giấy đựng một lát thịt rất mỏng ra, ước chừng lát thịt ấy chỉ to cỡ móng tay, thiếu nữ cẩn thận định nhét vào miệng muội muội.
Nhưng Tân Tú lại ngăn nàng ta lại, “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm thế, đây là thịt người.”
Thiếu nữ sững sờ ngẩng đầu lên nhìn nàng, tay nàng bỗng ta run lên bần bật, như cầm viên than nóng, nàng ta vô thức định ném miếng thịt ấy đi.
Nhưng chỉ một lát sau, nàng ta lại hằn học nghiến răng nghiến lợi cầm chặt miếng thịt, như sợ Tân Tú tiếp tục can ngăn, thiếu nữ vội vàng nhét nó vào miệng muội muội.
Nàng ta bịt miệng muội muội lại, đầu cúi gằm, bờ vai run lên từng hồi, thiếu nữ thì thào: “Dù là thịt gì cũng được, chỉ cần có thể cứu được muội muội, hơn nữa, hơn nữa, vì miếng thịt này mà ta đã…”
Tân Tú cau mày: “Trong miếng thịt này quả thực chứa linh khí, nhưng ta vẫn phải nói, ăn miếng thịt này muội muội ngươi cũng không thể khỏe lại đâu.”
Thiếu nữ ngẩng phắt đầu lên, nàng ta phẫn nộ tột cùng, đôi mắt sáng tới rợn người: “Sao lại vậy! Nhiều người bị bệnh như thế nhưng chỉ cần ăn thịt thần tiên đều có thể khỏe lại! Chẳng lẽ Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát chỉ chịu phù hộ những kẻ giàu sang có tiền, lại không chịu thương hại tỷ muội ta chút nào ư!”
Có lẽ là họ ăn đủ nhiều thịt.
Lúc này Tân Tú mới nhận ra thiếu nữ rất xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có trên đời.
“Thịt thần tiên ngươi nói là sao?” Tân Tú bình tĩnh hỏi.
Thiếu nữ ôm chặt muội muội, một lát sau mới nói: “Thịt thần tiên là thịt của thần tiên… Chỗ bọn ta có rất nhiều người nhiễm bệnh dịch, chỉ cần có thể xin Nê Long hộ pháp dưới trướng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát ban thưởng thịt thần tiên, ăn xong ắt sẽ khỏi bệnh.”
“Bọn giàu sang hầu như đều cung phụng Nê Long hộ pháp, để hộ pháp ban cho chúng ít thịt thần tiên.
Có những kẻ! Rõ ràng chúng không nhiễm bệnh, lại coi thịt thần tiên như thuốc bổ để kéo dài tuổi thọ, thậm chí là đồ ăn để khoe khoang trên yến tiệc!” Thiếu nữ nói tới đây nghiến răng ken két.
Tân Tú đã đoán được thiếu nữ làm thế nào để chiếm được một miếng “thịt thần tiên” nhỏ.
Nàng đang định rời đi, thiếu nữ lại quỳ sụp xuống với nàng: “Mới nãy ta thấy ngài biết bay, có phải ngài là thần tiên không? Chẳng lẽ ngài là hộ pháp dưới trướng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, liệu ngài có thuốc trị hết bệnh dịch? Cầu ngài lại ban thưởng ta một chút để cứu muội muội, ta nguyện làm tôi tớ của ngài, hầu hạ ngài cả đời, ngài muốn ta làm gì cũng được!”
Tân Tú thở dài, nàng bóp thái dương: “Nếu cứu được thì mới nãy ta đã cứu ngay rồi.”
Đi một đoạn rất xa, Tân Tú vẫn nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của thiếu nữ.
Thịt người, thịt thần tiên, càng ngày nàng càng không ưa vị Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát này.
Chẳng bằng tạm đi xem Nê Long hộ pháp dưới trướng tên Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát kia đã.
Nàng chẳng cần phải hỏi thăm đã tìm ngay được nơi tên hộ pháp kia cư ngụ —— không phải nơi xa hoa nhất thì là nơi xa hoa thứ hai thôi.
Quả nhiên, ngay cạnh miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát là một tòa cung điện nhỏ hơn một chút, vẫn cứ cái cách trang trí như sợ người ta không biết mình giàu, đến gần đó ắt nghe thấy tiếng tấu nhạc hoan ca, ngửi được mùi đồ ăn rượu ngon nồng nặc.
Tân Tú suy tính xem nên vào trong bằng cách nào.
Nếu có thể phát triển quy mô tín đồ khổng lồ như vậy, tên Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát kia có lẽ không phải loại đơn giản, mà hộ pháp dưới trướng hắn cũng chưa chắc đã dễ đối phó.
Nếu nàng thực sự tùy tiện vào trong, lỡ như đánh không lại thì chẳng phải là tự vào ổ sói hay sao.
Chẳng bằng nghĩ cách lẻn vào trong vậy.
“Oái! Ranh con chết tiệt, đứng lại ngay!”
“Mau mau bắt nó lại! Đừng để nó chạy nữa!”
Trên con đường cạnh cung hộ pháp, gã hộ vệ mặc áo giáp vác đao thét lớn, mấy tên hộ vệ cùng nhau tiến lên định tóm lấy thiếu niên cao chừng mét sáu, nhưng thiếu niên rất linh hoạt, hắn chạy loanh quanh lừa bọn hộ vệ tới chóng mặt, khiến chúng không thể bắt được hắn.
Tân Tú thấy thiếu niên phá vòng vây chạy ra đầu phố, thậm chí còn ngoảnh lại lè lưỡi chọc đám hộ vệ, ai ngờ đầu lại đâm đầu vào ngực một hộ vệ khác, bị bắt ngay tại trận.
“Á à, ngươi giết yêu quỷ còn dám ném vào miếu Bồ Tát, hôm nay ông đây phải chặt ngươi thành tám miếng mới được!” Gã hộ vệ cầm đao nhe răng cười, gã giơ đao lên định chém xuống.
Tân Tú đứng ở nơi bí mật gần đó hơi ngoắt tay, thanh đao bất giác đổi hướng chém vào cánh tay tên hộ vệ đang giữ chặt thiếu niên.
“Ê! Chết tiệt! Ngươi chặt vào đâu đấy!”
Thiếu niên cũng thông minh, hắn nhân dịp loạn chạy trốn vào tường bên cạnh.
Tân Tú nghe nói thiếu niên này giết yêu quỷ ném vào miếu, thấy hắn thật thú vị bèn lặng lẽ đi theo.
“Ta thấy người nơi này đều sùng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, mà ngươi hình như không tin hắn ta?”
Thiếu niên đột ngột nghe thấy tiếng người giật nảy mình, hắn nép sát mình vào tường, cảnh giác nhìn quanh, “Ai!”
Tân Tú ngồi xổm trên thành tường vỗ tay: “Đây đây.
Nhóc con, mới nãy là ta cứu ngươi đấy, đừng cảnh giác thế.”
Thiếu niên nhìn nàng một hồi mới nói: “Cái gì mà Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, cái gì mà hộ pháp! Chúng đều là yêu quái ăn thịt người dối trá cả!” Đang trả lời câu hỏi trước của nàng đây mà.
Tân Tú: “Ồ? Sao ngươi biết?”
Thiếu niên: “Một vị thần tiên nói thế.”
Tân Tú: “Ngươi còn quen thần tiên cơ à? Thật chẳng giấu gì, ta cũng là thần tiên, nếu tất cả mọi người đều ghét tên Bồ Tát kia chẳng bằng cũng giới thiệu hắn cho ta đi.”
Thiếu niên sa sầm mặt: “Vì thần tiên dạy chúng ta cách giết yêu quỷ, trị dịch bệnh nên bị yêu quái bắt đi rồi.
Ngươi bảo ngươi cũng là thần tiên, vậy ngươi có thể cứu huynh ấy không?”
Tân Tú ra chiều ngẫm nghĩ: “Bị bắt chắc bị giam trong cung hộ pháp? Ta thấy mới nãy ngươi đi lòng vòng quanh đó.”
Thiếu niên thấy nàng tỏ ý ưng thuận thì mừng rỡ: “Đúng thế, chắc chắn là ở chỗ này, ta muốn cứu huynh ấy nhưng căn bản không vào được.
Nếu ngươi đi cứu người ta có thể giúp ngươi đánh lừa một nhóm hộ vệ!”
Tân Tú khoát tay từ chối: “Thôi, một mình ta là ổn rồi, nếu ta thấy vị thần tiên ngươi nói, cứu được ta sẽ cứu.”
“Này! Chờ đã! Ngươi có biết vị thần tiên ấy trông thế nào không!” Thiếu niên thấy nàng biến mất bèn vội vã gọi với lại, hắn bò lên tường nhìn dáo dác xung quanh, lại không thấy một bóng người.
Tân Tú lại quay về cung hộ pháp, nàng thấy hết xa giá này đến xa giá khác chở những vũ nữ ca kỹ vào từ cổng chính, cũng chẳng cần phí sức, cứ vậy bò lên một cỗ xa giá và dùng thuật ẩn thân để họ dẫn mình vào.
Đợi tới khi đám vũ nữ ca kỹ rời xa giá bước tới đại điện phía trước Tân Tú cũng xuống theo, nhưng nàng đi ngược hướng họ.
.
Đam Mỹ H Văn
Theo kinh nghiệm nhiều năm chơi game online của nàng, trong phó bản cứu NPC phàm là map trong cung điện thì ắt có địa lao, dù sao cứ đâu bảo vệ nghiêm ngặt nhất thì chắc chắn là chỗ đấy.
Tuy nói hầu hết tiểu thuyết nàng từng thấy đều không thông dụng trong thế giới này, nhưng một vài kinh nghiệm vẫn mãi đúng, nhìn đi, quả nhiên nơi này có địa lao.
Tân Tú liếc nhanh, nhận ra mấy tên hộ vệ canh cửa đều là yêu quái.
Tân Tú: Ồ, hình như mắt tui biến thành kính chiếu yêu rồi.
Mấy con yêu quái tuy sở hữu bề ngoài giống nhân loại, nhưng khi ngồi ăn thịt uống rượu lại vẫn lộ ra răng nanh tiết lộ thân phận thực sự của chúng.
Vốn Tân Tú còn tưởng mình vào đầm rồng hang hổ, ai ngờ lại dễ dàng như thế.
Càng cẩn thận càng tốt, nàng lại dùng thêm thuật ẩn giấu hơi thở chồng lên thuật ẩn thân, không kinh động tới đám yêu quái say mèm nọ, nàng cứ vậy bước vào địa lao.
Địa lao âm u ẩm ướt lại không hề bốc mùi hôi thối, nhưng trong này rất lạnh, hệt như một cái tủ ướp lạnh.
Bên trong cũng không lúc nhúc nhiều người, nàng đi cả quãng đường thấy mười gian ngục đều trống rỗng.
Tân Tú nhìn quanh quất một hồi, đi thẳng tới gian ngục cuối cùng.
Trong đó có người, người đó bị xiên trên tường, đầu rũ xuống, đôi chân đầm đìa máu me, từ phần đùi gần như bị gọt sạch thịt, chỉ còn trơ phần xương trắng hếu, thê thảm tột độ.
Tân Tú nhìn chằm chằm cái đầu cúi gằm ấy một hồi, tim nàng đập thình thịch, nàng bỗng giơ tay bẻ vỡ khóa trong địa lao, nhanh chóng bước vào nâng cái đầu kia lên.
Dù đôi mắt nhắm nghiền, dù mặt tái nhợt bê bết máu, sao nàng lại không nhận ra đây là ai được, đây rõ ràng là lão ngũ, là đứa ngoan nhất, thông minh nhất trong đám đệ đệ muội muội của nàng, ngũ đệ Ngải Thảo!
“Con m* mày, Thiên Vương hộ pháp!!!!”
Lời tác giả:
Còn nhớ lão ngũ là ai đấy chứ, đứa giống con trai Tú nhất á, linh căn hệ mộc, sư phụ Cảnh Thành Tử, sư huynh sư tỷ phần đông đều làm ruộng.
Editor: Liệt kê tên chín đứa huynh đệ tỷ muội trong nhóm Tân Tú cho ai chưa biết:
Lão đại/Đại tỷ: Tân Tú; lão nhị: Quắc; lão tam: Mai Khê; lão tứ: Hoa Nhạc; lão ngũ: Ngải Thảo; lão lục: Nam Kha; lão thất: Bão Phúc; lão bát: Đắc Thụy.
Tiểu Cửu đáng thương chưa thấy được nhắc tên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...