Sư Phụ, Đứng Lại

“Em từ nơi nào nhìn ra anh muốn chia tay? Lâu Đồng Đồng, ước chừng em có tìm cũng không thấy được nam nhân nào tốt như anh đâu. Cho anh an phận một chút, chớ suy nghĩ lung tung, chỉ cần nghĩ cách làm thế nào yêu anh nhiều một chút vậy là đủ rồi. Anh thích em như thế, làm sao có thể muốn chia tay cùng em.”

Có lẽ Lâu Đồng Đồng bị cảm mạo nên người có chút động kinh, nàng ngơ ngác nhấm nuốt từng câu từng chữ của hắn, khuôn mặt kia vừa hé ra nét khẩn trương, được thay thế bằng nụ cười khúc khích.

Hết thảy nữ nhân chìm đắm trong yêu đương đều tương đối đần độn, cũng dễ dàng trở nên lo được lo mất. Lâu Đồng Đồng chưa từng trải qua những năm tháng động tâm, ở tuổi hai mươi mốt mới thông suốt tình cảm. Nàng không biết khống chế tình cảm thế nào, chỉ là đi theo bước chân của hắn đi, cho nên lo lắng cho mình có hay không sẽ làm hắn cảm thấy phiền chán. Câu trả lời của hắn, giống như cho nàng một lời hứa hẹn.

Lâu Đồng Đồng di chuyển cái mông, ngồi vào bên cạnh hắn, lấy lòng kéo ống tay áo của hắn, nói: “Vâng, sư phụ, anh rất tốt rất tốt.”

Văn Hàn bắt được cái tay đang kéo kéo, dùng sức một chút đem nàng ngã vào lồng ngực hắn.

“Bây giờ em năm ba, anh cũng sắp tốt nghiệp, em xem chúng ta tính cách rất hòa hợp, qua một hai năm nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mình có thể suy nghĩ chuyện kết hôn. Anh tương đối may mắn, từ nhỏ cũng không cần lo lắng con đường nhân sinh lận đận, có thể so với nam nhân khác kém mấy năm phấn đấu. Có gia tộc xí nghiệp chống đỡ ở trên, anh cũng không lo không cho em được cuộc sống em mong muốn. Đồng Đồng, em hiểu được ý của anh sao?”

Lâu Đồng Đồng gật đầu, suy tư hồi lâu muốn đáp lại hắn, cuối cùng lại không nghĩ ra được. Nàng chỉ có thể vịn bờ vai của hắn để sát vào hắn hơn, muốn hôn hắn một cái. Ai ngờ trong xe chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lâu Đồng Đồng bị dọa hết hồn, thân thể không tự chủ được muốn tách ra, lại bị Văn Hàn ôm chặt thắt lưng ngồi trở lại.

Văn Hàn đem tay với vào túi áo nàng lấy điện thoại di động ra, liếc mắt một cái thấy tên Lâu Thượng phía trên, dùng tay ra hiệu, nhấn phím nghe.

Lâu Đồng Đồng nghĩ hắn lại thể thiếp như vậy, ai biết hắn trực tiếp đưa di động vào tai mình.

“Này, Đồng Đồng cùng ta ở một nơi nha.”

“Văn Hàn?”


Có người gõ cửa sổ xe, Lâu Đồng Đồng kinh ngạc ngoái về phía sau nhìn ra bên ngoài, thấy ca ca nhà mình, hắn vẫn đang nói qua điện thoại, nhìn khuôn mặt qua cửa sổ thủy tinh trông xanh mét, lộ ra vẻ kinh khủng.

“Buổi tối muộn các ngươi trốn ở trong xe làm cái gì a, đi ra đi ra, phía ngoài không khí rất tốt.” Lâu Thượng lôi cửa xe, lại kéo không ra.

Lâu Đồng Đồng nhìn lại, hiện nay tư thế của mình cùng Văn Hàn vô cùng mờ ám, khó trách ca ca lại âm dương quái khí như thế.

“Phía ngoài gió lớn, Đồng Đồng bị cảm.” Văn Hàn không mở cửa xe, cũng không ngắt điện thoại, cách cửa sổ dùng di động cùng Lâu Thượng trao đổi.

Thấy ca ca nhìn mình lom lom, Lâu Đồng Đồng nhanh chóng điều chỉnh tư thế, ngồi đàng hoàng lại. Văn Hàn nhíu mày, vật nhỏ ấm áp trên tay đột nhiên không có, khó chịu a khó chịu.

Lâu Thượng hỏi: “Ngươi đổi xe?”

Văn Hàn lắc đầu: “Mượn của phụ thân đại nhân a, xe của ta đưa đi sửa. Ai, ta cố ý tới để cùng bảo bối muội muội của ngươi tăng tiến tình cảm, ngươi có lời gì nói mau, đừng quấy rầy chúng ta.”

Môi của hắn nhếch lên mang theo nụ cười, nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc. Lâu Đồng Đồng nhìn hắn, nhớ lời hắn đã nói mới vừa rồi, cũng mím môi cười lên. Bây giờ nói kết hôn tựa hồ còn sớm, nên nàng không dám đối với tương lai của hai người vọng động kết luận, có thể suy nghĩ và hành động của nam nhân là không đồng nhất.

Lâu Thượng sờ sờ lỗ mũi, trầm mặc nhìn hai người trong xe một hồi lâu, xoay người bỏ lại một câu “Đồng Đồng trở lại sớm một chút, không được ở bên ngoài cùng hắn quá muộn.”

“Vâng! Ca, ta đã biết rồi!”

Lâu Đồng Đồng cầm hộp đựng thức ăn, cúi đầu nhấm nhấp một thìa hoành thánh, nói: “Vẫn còn nóng.”


Văn Hàn tựa vào ghế ngồi, “Uhm” một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngoài xe có ánh đèn chiếu vào, thẳng tắp hướng tới ánh mắt Lâu Đồng Đồng, nàng còn chưa kịp lấy tay nhàn rỗi che mắt lai, tay của hắn đã thay thế nàng che kín không cho ánh đèn lọt vào.

“Thiếu chút nữa đã quên một sự kiện, mấy ngày nữa công ty trò chơi vì làm tuyên truyền, mời Trầm Nhất Nhất và vài ca sĩ trình diễn, em muốn đi xem không?”

Lâu Đồng Đồng nhãn tình sáng lên, gật đầu: “Muốn.”

“Ừ, vậy mấy ngày nữa anh đón em cùng đi.”

Sân khấu ngoài trời đã được lắp đặt các thiết bị, trình diễn còn chưa khai mặc đã có rất nhiều người vây xem. Có người đến vì muốn chụp ảnh với COSPLAY nhân vật trong trò chơi, có người đến vì ca sĩ thần tượng.

Lâu Đồng Đồng quay đầu lại hỏi: “Văn Hàn, bên công ty nói chừng nào thì bắt đầu?”

Văn Hàn cầm tay nàng, nói; “Thời gian đã đến, có thể là bọn họ xuất phát có chút vấn đề, chờ một chút.”

Sân khấu trống rỗng, những người xung quanh bắt đầu trở lên huyên nháo. Mùa đông năm nay ở thành phố M rất lạnh, người mẫu mặc trang phục trong trò chơi đứng sau đài đều có chút chịu không nổi, chà xát hai tay tìm hơi ấm. Rút cục người chủ trì cũng lên đài, tiếp theo giới thiệu Trầm Nhất Nhất hát ca khúc sáng tác dành riêng cho trò chơi《 Hư Vô 》 xem như mở màn, người phía dưới bắt đầu rối loạn.

Lâu Đồng Đồng đem tay nhét vào trong túi áo, nhìn Trầm Nhất Nhất đang hát xuất thần trên sân khấu, suy nghĩ có thể hay không đợi tới cuối ở lại xin chữ ký. Lần trước Văn Hàn giúp nàng lấy một cái, nàng đã cho Mạc Yến Yến, lần này nàng muốn cho mình một cái.


Trầm Nhất Nhất giọng hát rất đẹp, đem bài hát này làm cho triền miên lay động lòng người. Diễn viên múa phụ mặc những bộ trang phục giang hồ, làm cho mọi người rất có cảm giác đang sống trong thế giới game.

Ca khúc kết thúc, Trầm Nhất Nhất ở trên sân khấu cười chào khán giả, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Người chủ trì đi lên bục, làm một phen giới thiệu trò chơi, kế tiếp bắt đầu khuấy động không khí làm cho náo nhiệt.

Người chủ trì nói: “Mọi người thích Trầm Nhất Nhất sao? Nói cho mọi người một bí mật nha, nàng cũng đang chơi 《 Hư Vô 》, có lẽ nàng đã từng cùng bạn gặp thoáng qua, có lẽ nàng đã từng theo bạn cùng nhau làm nhiệm vụ. Các fan của nàng còn chờ gì nữa, đi vào thế giới《 Hư Vô 》 sát cánh cùng Nhất Nhất chơi trò chơi sao!”

Công ty trò chơi vì làm tuyên truyền, nghĩ ra phương thức quảng bá như vậy, ca sĩ ngôi sao cũng chơi trò chơi, điều này khiến cho Trầm Nhất Nhất ở trong lòng mọi người càng thêm thân thiết.

“Đợi Nhất Nhất từ trong đám người tùy ý lấy ra một khán giả lên đây cùng nàng hợp ca, cái người may mắn này sẽ được Nhất Nhất độc nhất vô nhị ký tên, cũng đạt được thần bí đại lễ bao do trò chơi công ty biếu tặng! Mọi người muốn sao? Cái gì? Ta không nghe được! Lớn tiếng một chút!” Người chủ trì hướng mic về phía khán giả hô lớn, người phía dưới lại được một trận gào thét.

Những người bên cạnh chen tới chen lui, Lâu Đồng Đồng được Văn Hàn trực tiếp ôm vào ngực che chở, nàng đột nhiên cười cười, kiễng mũi chân tiến tới bên tai hắn lớn tiếng hỏi: “Anh có biết cái thần bí đại lễ bao kia có cái hay không?” Có thể là thần thú trong trò chơi hay không? Văn Hàn lắc đầu, “Không biết.”

“Dĩ nhiên, người không được Nhất Nhất chọn trúng cũng không cần thất vọng, đợi cuối buổi mọi người đến điểm chỉ định có thể nhận được tiểu lễ bao. Được rồi, mọi người phía dưới hãy để Nhất Nhất của chúng ta quyết định cái người may mắn kia là ai.”

Tầm mắt Trầm Nhất Nhất trong đám người tùy ý đảo qua, liền nhìn thấy Lâu Đồng Đồng mang mũ màu nâu đang kiễng mũi chân nói chuyện, nụ cười trên mặt của nàng thắng được tất cả thanh âm chung quanh. Trầm Nhất Nhất vừa nhìn thấy người bên cạnh nàng, lập tức xác định.

Người chủ trì nói: “Tốt, trải qua Nhất Nhất chúng ta vừa rồi chọn lựa, cái người may mắn kia đã xác định, phía dưới hãy để ta công bố. Nhất Nhất chúng ta nói, là một mỹ nữ tóc dài chính giữa, mang cái mũ màu nâu, áo gió màu xám bạc, là ai đây a? Chúng ta đi tìm một chút.”

Lâu Đồng Đồng nhìn trái nhìn phải, Văn Hàn nắm tay nàng, ghé sát tai nói nhỏ: “Không cần nhìn, chính là em.”

Lâu Đồng Đồng ngạc nhiên, cẩn thận trưng cầu ý kiến: “Chúng ta chạy trốn sao?” Nàng ngay cả dạ hội trường học còn chưa từng biểu diễn qua, đừng nói chi là trước nhiều người như vậy.

Kỳ thực chạy trốn là bất khả thi, xung quanh người chen chúc đến nỗi nước chảy không lọt, người chủ trì cùng Trầm Nhất Nhất trên sân khấu dùng ánh mắt cực nóng thẳng tắp nhìn Lâu Đồng Đồng.


Trầm Nhất Nhất nói: “Hợp ca chỉ có một phần nhỏ trong ca khúc, cho dù không hát cũng không sao nha, ngâm nga theo tiết tấu là được, ký tên cùng lễ bao trò chơi có thể đến tay. Lên sao?”

Lâu Đồng Đồng nhìn nàng, cuối cùng gật đầu. Lâu Đồng Đồng nghĩ nàng nhất định phải làm được.

Trước đây, Lâu Đồng Đồng đối với Trầm Nhất Nhất tìm hiểu chỉ là bởi vì Mạc Yến Yến rất thích ca sĩ này, toàn bộ người ký túc xá đều bị Mạc Yến Yến đầu độc, nhiều hay ít đều biết sự tích về Trầm Nhất Nhất, hôm nay thấy Trầm Nhất Nhất, Lâu Đồng Đồng lại thấy thật sự rất thích nàng. Lâu Đồng Đồng trước kia chưa từng thần tượng ai, nữ sinh trong lớp hẹn hò cùng bạn trai đi xem biểu diễn, khi về trắng trợn khoe khoang. Khi đó Lâu Đồng Đồng luôn cúi đầu làm bài tập, trong lòng đối với khoe khoang cùng bạn trai đi xem biểu diễn thập phần không giải thích được, không biết vị nữ sinh kia muốn khoe khoang cái gì, rốt cuộc là bạn trai của mình chịu bỏ tiền, hay là được đi xem thần tượng biểu diễn.

Bây giờ suy nghĩ một chút, đi theo bạn trai đến xem minh tinh yêu thích, bất kể đã qua bao nhiêu năm, hai người có hay không đã chia tay, ban đầu vui sướng là như vậy cũng sẽ mãi mãi không quên.

Lâu Đồng Đồng buông nắm tay cùng hắn, cười hì hì nói: “Sư phụ, em lên đây.”

Công ty trò chơi chọn mấy ca khúc phổ nhạc từ trong game, Lâu Đồng Đồng đã quen thuộc, huống chi đã có Trầm Nhất Nhất, Lâu Đồng Đồng tùy ý một vài câu cũng không thành vấn đề.

Hết thảy đều không giống trong tưởng tượng kinh khủng, Lâu Đồng Đồng nhìn Văn Hàn trong đám người, sợ hãi trong lòng toàn bộ biến mất không thấy gì nữa. Nàng nghĩ thì ra chỉ cần hắn ở bên cạnh mình, nàng cũng sẽ không sinh ra sợ hãi.

Trong lúc bất tri bất giác đã hình thành thói quen có hắn bảo vệ, thật không dám tưởng tượng, có một ngày trong mắt của hắn không hề có mình nữa, cuộc sống sẽ biến thành cái dạng gì.

Ca khúc hát đến □, Trầm Nhất Nhất hát hai câu liền dừng lại, để tự Lâu Đồng Đồng cất lời ca đầy uyển chuyển của mình.

Trầm Nhất Nhất đọc độc thoại: “Giang hồ như xưa, cảnh còn người mất, hoàn hảo ngươi vẫn làm bạn ở bên cạnh ta.”

Mỗi một ngày đều có ngoạn gia mới gia nhập, ngoạn gia cũ rời đi. Người trong thẻ hảo hữu vẫn luôn xám xịt, có lẽ đã sớm biến mất ở thế giới giả thuyết này, chứng cớ chứng minh hắn đã từng tồn tại qua, chỉ là độ thân mật nhiều hay ít.

Thói quen trong trò chơi bạn tốt xoay người rời đi, Lâu Đồng Đồng từ sớm cũng không phải là vì thế mà đa sầu đa cảm, nhưng khi Trầm Nhất Nhất niệm xong câu này, nàng vẫn bị xúc động tâm can.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui