Sư Phụ Ăn Ăn Ăn



Không phụ kỳ danh, A Kiểu sinh ra với tóc đen da trắng, một đôi mắt hoa đào trong trẻo long lanh như màu nước, như chan chứa sóng thu, phối hợp với đôi mắt trong veo như nước này là khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, thật sự rất xứng với hai chữ "Kiểu Kiểu" này.

(tên nữ chính có nghĩa là trong trẻo sáng sủa)

Đáng tiếc, sinh ra càng đẹp, bên cạnh lại càng ngày càng ít người.

A Kiểu buồn khổ không thôi, bây giờ rõ ràng là thế hệ nhìn mặt, nhưng vì sao đến nàng thì ngược lại chứ? Nàng linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, dùng tay chải sơ mái tóc đen, sửa sang lại váy một chút. Nàng cúi đầu nhìn bộ váy mới tinh vừa thay ngày hôm qua, tức khắc nhíu chân mày------------ trên làn váy bị thủng một lỗ thật lớn, cũng không biết bị rách lúc nào.

Chiếc váy ngắn bích y (xanh biếc) hôm nay mặc, tuy rằng không lộ liễu lắm, nhưng lúc đi đường, một đôi chân dài trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra, da thịt mượt mà, thanh mảnh thẳng tắp, tương đối chọc người mơ ước đến. Nhưng phong cảnh đẹp đẽ này, tất cả nam nhân Quy Vân Các cũng không dám nhìn, Coi như vô tình thấy được, cũng là cả người run rẩy, sau đó cúi đầu như đụng phải kẻ địch, giả vờ không nhìn thấy.

Dọc theo hành lang quanh co, xuyên qua cửa *nguyệt động, ngang qua hồ sen, A Kiểu đi suốt nửa khắc.




*Cửa Nguyệt Động

Quy Vân Các này rất rộng lớn, hồi mới đến nàng xém bị lạc đường. Nàng đưa mắt nhìn nam nhân mặc thanh y đang đi tới, mắt chợt lóe lên, định bước đến chào đón, lại nhìn thấy thanh y nam nhân thấy nàng liền quay đầu đi mất. A Kiểu gấp đến giậm chân, vội xách váy đuổi theo, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội, hờn dỗi hỏi:

"Nhị sư huynh, tại sao lại tránh né muội?"

Nam nhân tuấn tú mặc thanh y này tên là Mặc Tầm, chính là Nhị sư huynh của A Kiểu, bình thường đối với A Kiểu chăm sóc có thừa. Mặc Tầm nhìn tiểu cô nương trước mắt một cái, chưa đầy bảy năm, tiểu sư muội ngọc tuyết đáng yêu đầu chải song nha kế hiện giờ đã trở thành đại mỹ nhân yêu kiều thướt như nụ hoa chớm nở.

Dung mạo này, đến cả tiên tử trên trời cũng không so sánh được.Mặc Tầm chỉ liếc nhìn một cái, lại nghĩ đến cái gì, lập tức nghiêng đầu qua một bên, không nghĩ đến đôi mắt vừa lớn vừa sáng của tiểu cô nương trước mặt nữa. Hắn hắng giọng một cái, nói:

"Ta còn có chút chuyện, sư phụ đang chờ muội, muội đi qua đi." Dứt lời liền vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, A Kiểu cảm thấy thật khó hiểu.

Người cuối cùng thân cận nàng nhất trong Quy Vân Các này, hiện giờ cũng tránh nàng như tránh nước lũ và thú dữ. Nàng đưa tay nhỏ sờ lên má mình, chu môi phấn lẩm bẩm nói:

"...Thật sự dọa người đến vậy sao?"

A Kiểu đi vào Phù Hoa viện, liền chính là một quang cảnh khác. Phù Hoa viện này là nơi ở của các chủ Quy Vân Các này, cũng là cấm địa mà đám hạ nhân không dám tùy tiện vào. Các chủ Quy Vân Các là sư phụ của A Kiểu, nghe nói là hậu duệ của thần tộc thượng cổ, vậy nên Quy Vân Các này, đến Thiên giới cũng phải kính nhường ba phần.


Chỉ là, có một sư phụ lợi hại như thế, A Kiểu cũng không cảm thấy kiêu ngạo.Chỉ cần bước vào Phù Hoa viện, tất cả âm thanh đều như biến mất, an an tĩnh tĩnh.

A Kiểu đẩy cửa vào như thường ngày, nhìn người nam nhân đang cầm bút cúi đầu, một mái tóc đen như mực tùy ý xõa ra, rõ ràng chỉ là màu mực giản đơn, lại khiến người ta cảm thấy như đang tỏa ra vệt sáng nhàn nhạt. Nếu là người ngoài, có lẽ sẽ bị cái khí xuất trần thoát tục này hấp dẫn, nhưng A Kiểu biết, mái tóc buông xõa này của sư phụ là vì người không biết chải đầu, còn đang chờ nàng chải đây.

Mà lúc nghiêm túc vẽ, đại khái vẽ đến không màng gì nữa.

"Sư phụ." A Kiểu gọi một tiếng rồi bước đến.

Nam nhân đang nghiêm túc vẽ tranh "ừ" một tiếng, sau đó mới không nhanh không chậm buông bút xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn bích y tiểu cô nương trước mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt sáng thiện lương, mũi quỳnh môi đỏ, dáng người lại lả lướt thước tha, eo nhỏ không đầy nắm tay, ngay cả trước ngực cũng nhô lên phập phồng, giống như mật đào sắp chín. Như vậy, nhìn không chổ nào không tốt.

Chỉ là, ánh mắt hắn rơi vào lỗ thủng trên làn váy uyển chuyển của A Kiểu, nhìn thấy bắp đùi trắng như tuyết ấy lộ ra, ánh mắt không kìm được sắc lại thật sâu.

...Từ sau núi đến Phù Hoa viện, phải đi qua nhiều nơi, đụng phải khá nhiều người.

"Ngoan, đến bên vi sư nào." A Kiểu nghe thấy sư phụ đạo mạo nghiêm trang của nàng nói như thế.


- --------------------------------

Sư đồ văn, dưỡng thành hệ, ấm áp cưng chiều.

Nữ chủ: Da trắng mặt xinh, dễ gạt.

Nam chủ: Đạo mạo nghiêm trang....

Các nàng thích thì đọc một chút, là tác giả ngứa tay viết, truyện ngắn không viết dài nên không cần tài khoản VIPPs: Cầu cho ta một cái tên truyện hay, nếu không thì ta vẫn dùng tên này vậy nhé

- --------------------------------------

Đôi lời của Mạt Họa, đây là bộ đầu tiên mình nhảy hố, trước giờ toàn edit tiếp vài bộ bị drop thôi. Mong mọi người có đọc được thì ủng hộ, cảm ơn những bạn đã đọc <3!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui