Sự Nhu Tình Trong Anh!


Đêm khuya, thời tiết ở Bắc Kinh bắt đầu chuyển lạnh, mùa xuân gần đến nhưng khí hậu trước sau vẫn rất khác thường.
Lúc xe di chuyển chậm rãi qua những con đường, ánh đèn vụn vặt ngoài phố lớn chiếu gọi phản phất trên bóng dáng cô và anh trong xe.

Doãn Hạ, trước giờ cũng không phải là người có nhã hứng ngắm cảnh, nhưng quả thực cảnh đêm Bắc Kinh rất đẹp, đẹp đến say mê cả lòng người.

Cô bận đến tối mặt tối mài, lúc làm việc thì liền quên cả thời gian, lúc tan làm trở về thì trời cũng đến tận khuya đèn đường cũng chẳng còn lại mấy cây bật sáng.
Xuân gần đến, các trung tâm thương mại bắt đầu mở rộng những chương trình sale giảm giá, các cửa hàng quần áo cũng nhập về thêm những mẫu kiểu thời thượng sale lớn, lúc đi ngang qua các cửa hàng nằm dọc hai bên đường, Doãn Hạ thấy người người chen chút nhau giành mua những món đồ cần thiết.

Không khí tết thật sự ùa về cũng khiến lòng cô nôn nao hơn hẳn.
Doãn Hạ, theo xe di chuyển cô nghiên một bên đầu ra cửa xe cũng không để tâm đến gió lạnh bên ngoài tạt vào mặt, thứ thu hút cô chính là những chiếc đèn hoa Đào được thiết kế tinh xảo cho ngày tết, được trưng bày trước cửa hàng hai mắt cô sáng rực tham lam ngắm nhìn những bông hoa Đào đẹp đẽ đó.
Lúc không để ý, cổ tay liền bất chợt bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy lực vừa đủ kéo cô trở về bên trong xe, giọng anh trầm ấm vang vọng bên tai cô.
"Không lạnh sao? Mặt em đỏ ửng hết cả rồi."
Tuy giọng trầm, nhưng hàm ý giống như là cưng chiều hơn là trách móc.

Anh vừa nói một tay với cao liền bật điều hoà, trong xe liền truyền đến chút hơi ấm, Doãn Hạ cười cười hai bàn tay liền xuýt xoa chà xát vào nhau, anh không nói thì thôi anh vừa nói cô liền cảm thấy lạnh.
"Em muốn ăn chút gì đó không?"
Anh vừa lái xe, vừa hỏi cô.
"Thăm mẹ trước đã, em không thấy đói!"
Giờ giấc ăn uống của cô thường xuyên thất thường, lúc bận thì không ăn, nghỉ tay liền ăn qua loa vài thứ, cho nên bụng luôn quen với cảm giác không đói.

Ăn cũng được, mà không ăn cũng không thấy quá khó chịu tất cả đều là do thói quen lâu ngày, toi luyện mà hình thành.
Anh hơi liếc nhìn cô, giống như thâm dò vài ý sau đó liền thư thái thu lại tầm mắt chuyển sang đường, anh cho xe rẽ vào một ngã tư, đi thêm một đoạn đã dừng trước biệt thự Tống Gia.

Anh cho xe đỗ ngay ngắn trước sân lớn của Tống Gia, một tay xách vài túi nhân sâm được đóng gói trong hộp giấy cao cấp, một tay nắm lấy bàn tay nhỉ của cô kéo vào bên trong.

Nhìn theo bước chân rắn rỏi của anh, cô cũng thấy yên lòng.
Chưa tiến được mấy bước đằng cửa đã xuất hiện bóng dáng xinh đẹp của nữ nhân nào đó đi đến chỗ anh, không ai khác chính là Triệu Mẫn Nhi.

Nữ nhân trong mắt rõ ràng Doãn Hạ không tồn tại, cô ta đi đến liền ôm chầm lấy cánh tay của anh giọng nũng nịu vang rõ bên tay.
"Anh Dương Phàm, sao giờ mới về? Dì Trần đợi anh từ sớm giờ đó."
Tống Dương Phàm, dáng vẻ từ đầu đến cuối điều rất điềm tĩnh, anh không trả lời câu hỏi của Triệu Mẫn Nhi mà còn hỏi lại cô.

"Em sao còn chưa về Pháp?"
Triệu Mẫn Nhi, kéo kéo một bên tay áo của anh.
"Em muốn ở lại Tống Gia, ngày ngày cùng dì Trần trò chuyện, dù sau ở Pháp em cũng chẳng có việc gì làm...em buồn chán muốn chết luôn!"
Doãn Hạ, đáy mắt chăm chăm nhìn vào tay của nữ nhân đang níu giữ tay của chồng mình, tâm tình thực sự rất khó chịu.

Đây có được gọi là kiểu tình địch công khai đối đầu không? Dù gì cô cũng là vợ của Tống Dương Phàm, nhưng Triệu Mẫn Nhi này cũng chẳng buồn để cô vào mắt.
"Phàm, chúng ta vào trong thôi!"
Doãn Hạ, giọng nhỏ nhẹ liền nhắc nhở anh.

Tống Dương Phàm, hiểu ý liền thu tay về dẫn cô đi vào bên trong, Triệu Mẫn Nhi một lần nữa bị cự tuyệt càng thêm chán ghét Doãn Hạ.
Trong lòng nữ nhân có bao nhiêu sự ganh ghét, đố kỵ, ai nấy điều có thể nhìn ra được! Lúc Tống Dương Phàm mang theo Doãn Hạ đi vào bên trong nhà, cô cảm nhận rõ ánh mắt của người phía sau nhìn chính mình nóng hơn cả lửa đốt.
***
Vào bên trong nhà, đã thấy cha anh Tống Minh Vận đang đứng trước cầu thang của đại sảnh, cùng vị bác sĩ trẻ tuổi nói gì đó với nhau.

Vị bác sĩ có phần cung kính hơi cúi nhẹ đầu, nói gì đó thì thấy cha anh gật đầu hai mài trở nên thả lỏng hơn.

Cuộc nói chuyện cũng kết thúc, khi vị bác sĩ rời khỏi anh mới lên tiếng.
"Cha, chúng con về rồi!"
Tống Minh Vận, sắc thái luôn nghiêm trang, ông hơi nghiên người tầm mắt hướng về phía anh dừng lại Doãn Hạ ở phía sau một lúc, đồng tử đen láy cũng tỏ vẻ khó chịu.
"Về rồi, thì lên thăm bà ấy đi...!"
Tống Dương Phàm, không nói thêm điều gì đã kéo Doãn Hạ đi lên lầu, lúc ngang qua cha anh, giọng ông theo sự bực dọc mà vang vọng.
"Bà ấy chỉ cần con trai mình lên thăm là được, cô là người ngoài không cần phải lên!"
Doãn Hạ, vì câu nói mà khựng lại, cả người cũng cứng đờ.

Câu nói này dù là mang theo hàm ý gì, thì cũng khiến người nghe rõ là sự khinh miệt.
"Cô ấy không phải người ngoài, cô ấy là vợ con...là con dâu của nhà họ Tống."
Bàn tay anh siết chặt bàn tay nhỏ đang cứng đờ của cô, giọng anh trước sau vẫn muốn khẳng định rõ.

Tống Minh Vận, mài cương nghị cau lại, ông điềm tư nhìn thẳng vào Doãn Hạ vẫn im lặng.
"Phàm, bà ấy đang bệnh...cậu còn muốn chọc tức chết bà ấy sao?"
Bầu không khí trở nên căng thẳng, cha một lời, con một lời không ai chịu nhường ai, cho đến khi Doãn Hạ lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện này.


Tay cô kéo nhẹ vạc tay áo của anh.
"Em ở dưới nhà là được, anh cứ lên thăm mẹ đi!"
Tống Dương Phàm, vốn dĩ không đồng thuận nhưng khi nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của cô, anh hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Cô rõ ràng là không muốn anh vì cô mà thô lỗ với cha mình, càng không muốn anh mỗi lần trở về nhà điều bị khó xử.
Mỗi người nhịn một câu, nhường một câu, để lòng ai cũng nhẹ nhõm hơn!
"Ừ, đợi anh...anh lên thăm mẹ một chút, sau đó chúng ta cùng đi ăn!"
Cô cười nhẹ.
"Vâng!"
Sau khi anh khuất bóng sau tầng lầu, thì Tống Minh Vận mới lên tiếng.
"Tôi không hiểu trên đời này có biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng con trai tôi lại cứ nhắm vào cô?"
Giọng thốt ra có bao nhiêu sự khinh bỉ, cô điều có thể nghe ra được.
"Cha, con yêu anh ấy là thật, đã ba năm rồi.

Xin cha hãy cho chúng con một cơ hội, mở lòng chấp nhận có được không?"
Doãn Hạ, cứng rắn nói ra những lời trong lòng.

Nhưng Tống Minh Vận, không nghe lọt tay thái độ vẫn là sự chán ghét cực độ.
"Tình yêu của cô, trước sau đều là quy ra thành tiền, thì cô dựa vào cái gì muốn tôi chấp nhận.

Nhà họ Tống không bao giờ chấp nhận đứa con dâu như cô, vì cô không xứng!"
Trước giờ trong mắt cha mẹ anh, điều xem cô là người phụ nữ hư vinh, mộng tưởng bất chấp thủ đoạn trèo cao.

Những lời này cay độc này, cô đã quen rồi nhưng để đối diện thật tâm cũng rất đau đớn.
Doãn Hạ, hít một hơi.
"Cha, dù trước đây có thực sự là vì tiền nên mới kết hôn cùng anh ấy.

Nhưng hiện tại tình yêu của con là thật tâm, thật dạ, cho dù như thế nào con cũng sẽ cùng anh ấy kiên trì đến cùng, nhất quyết không buông tay!"

Tống Minh Vận, đáy mắt hằn lên tia giận, ông hừ lạnh.
"Để tôi chống mắt lên xem tình yêu của cô sẽ kiên trì được đến bao lâu!"
Ông hằn hộc bỏ lên lầu, bầu không khí ngột ngạt khiến Doãn Hạ khó chịu trong lòng.

Mỗi lần đến Tống Gia đều là mệt mỏi đến như vậy, nhưng suy cho cùng người có lỗi ngay từ đầu cũng chính là cô, cô sẽ không trách cha, mẹ anh, cô chính tránh số phận của chính mình.

Nếu như năm ấy, cuộc sống dễ thở hơn thì cớ sự của ngày hôm nay sẽ không đến mức này!
***
Phía trên lầu, Triệu Mẫn Nhi dịu dàng đút từng muỗng cháo cho Trần Mỹ mẹ của anh.

Lúc anh bước vào, mùi cháo vẫn còn lưu lại chút vị nhạt trong lòng.

Trần Mỹ, sắc mặt nhợt nhạt hơn vài phần nhưng vẫn không làm mất đi nét quý phái của bà.

Căn phòng lớn bày trí theo kiểu sa hoa, đèn pha lê được tô điểm khắp nơi, hoa văn trên tường cũng tinh sảo không kém, mẹ anh Trần Mỹ là kiểu phụ nữ rất thích sự mỹ lệ, cho nên phòng óc cũng vậy thể hiện giống y nhưng con người của bà.
"Mẹ, đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Anh vừa nói, vừa đi đến ngồi cạnh xuống giường.

Bà ấy thấy anh, đáy mắt liền hằn hộc hiện rõ sự trách móc.
"Không phải con bận lắm sao? Còn có thời gian đến đây thăm mẹ à."
Tống Dương Phàm, trầm tư lên tiếng.
"Mẹ, gần đây Tân Thời đang có nhiều dự án...đương nhiên con bận là thật, thời gian về nhà cũng ít hơn, mẹ hiểu cho con có được không?"
Trần Mỹ, nhất quyết không tin, giọng dần chuyển sang khinh thường.
"Mẹ thì không nghĩ vậy, mẹ thấy từ lúc con và người phụ nữ đó ở cùng một chỗ, thì trong mắt con đã không tồn tại người mẹ này!"
Trần Mỹ, hơi xoay mặt, Triệu Mẫn Nhi bên cạnh âm thầm quan sát thái độ của anh.
"Cô ấy là vợ của con, tên là Doãn Hạ nếu như mẹ không gọi được một tiếng con dâu, thì cũng nên gọi tên.

Chứ đừng luôn miệng dùng từ người phụ nữ đó.

Còn nữa, việc con bận là do công ty của con đang trên đà phát triển, không liên quan đến cô ấy!"
Trần Mỹ, cả gương mặt nhăn nhúm đến khó coi, trong lòng khó chịu bà liền ho khan vài tiếng.

Triệu Mẫn Nhi, ở một bên liền nhanh tay đưa ly nước cho bà.
"Dì, đừng tức giận...anh ấy chẳng qua là bận rộn thôi, sao có thể không muốn về nhà thăm dì được!"
Trần Mỹ, không nhận lấy ly nước , giọng điệu vẫn ngang ngạnh muốn chất vấn anh.
"Con bị người phụ nữ đó mê hoặc đến điên rồi, mỗi lần trở về nhà đều muốn cùng mẹ đôi co sao? Rốt cuộc trong mắt con có người mẹ này không?"

"Con yêu Doãn Hạ, thì có gì sai.

Cũng đã ba năm rồi, mẹ còn kiên quyết không chấp nhận.

Con thật muốn hỏi rốt cuộc mẹ có để tâm đến cảm giác của con không?"
Mỗi người một tiếng, ai điều có lí lẻ riêng của chính mình không ai nhịn ai.
"Con yêu nó, nhưng nó không yêu con.

Nếu nó yêu con thật lòng tại sao lại không chịu ở nhà yên phận, thứ nhà họ Tống cần không phải là một bình hoa để trưng bày cho đẹp mắt, Tống Gia cần một người phụ nữ biết sinh con.

Nó ngày ngày ở bên ngoài xã hội bon chen với đám thương gia đó, trong lòng nó toan tính cái gì mẹ điều nhìn ra được, chỉ có con là không để tâm thôi!"
Trần Mỹ, nói ra hết nỗi lòng cũng bản thân, giọng vang lên đến tai anh có chút khô cứng.

Người đàn ông thân thể cao lớn liền đứng lên, xoay lưng về phía bà, nhưng Trần Mỹ vẫn nhìn ra được sự cô độc của chính anh!
Thật ra, về chuyên sinh con đẻ cái anh đương nhiên rất muốn.

Nhưng Doãn Hạ từng nói hãy cho cô ấy thời gian, nên anh sẽ đợi.

Con cái là chuyện hệ trọng nếu cả hai không thống nhất đồng thuận, thì kết quả sẽ không mỹ mãn đến cùng.
Trần Mỹ, mi tâm nhìn theo nóng lưng con trai mình có chút bi thương, giọng vang thu lại hạ thấp mới thốt ra.
"Phàm, yêu hay không yêu chính bản thân con không phải là người hiểu nhất hay sao? Một người phụ nữ thật tâm yêu một người đàn ông, chính là toàn tâm toàn ý muốn sinh con cho anh ta!"
Tuy anh không nói, nhưng anh vẫn sẽ để ở trong lòng mà khó chịu.

Những gì anh làm từ đầu đến cuối đều là vì cô, tình yêu của anh dành cho Doãn Hạ không phải cứ vì một vài lời tác động thì có thể lung lay.

Dù lúc bắt đầu dụng ý cô ở bên anh là thì anh cũng không để tâm, nhưng hiện tại anh cảm nhận được trong tim Doãn Hạ đã thực sự có anh trong đó.
"Mẹ, xem ra mẹ con chúng ta dần dần đã không thể cùng nhau nói chuyện nữa rồi.

Con và mẹ luôn có một Doãn Hạ ở chính giữa, mẹ không thích cô ấy, nhưng con lại không thể sống thiếu cô ấy được.

Chúng ta điều có một quan điểm riêng, trong mắt mẹ Doãn Hạ xấu xa đến cỡ nào, thì trong mắt con cô ấy chính là người phụ nữ đời này Tống Dương Phàm con không thể buông tay!"
Anh bỏ lại một câu khẳng định, liền xoay người bỏ đi.

Bóng lưng rắn rỗi bước ra khỏi phòng, Trần Mỹ nhìn anh một lúc ánh mắt bi thương cũng thu dần lại.
Triệu Mẫn Nhi, nhìn ra được anh yêu Doãn Hạ đến như thế nào? Mà dù cô không cam tâm, nhưng vẫn phải chấp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui