Suốt quãng đường trở về nhà, Tống Dương Phàm cũng không nói với cô câu nào.
Tuy cô không biết rốt cuộc anh có đang giận hay không, nhưng sự lạnh nhạt của anh vẫn khiến cô rất khó chịu, chi bằng anh chất vấn hỏi đến cùng có lẽ tâm tình cả hai sẽ không quá nặng nề.
Đêm đến, Bắc Kinh được bao trùm bởi những ánh đèn sáng chói.
Một bên đèn màu rực rỡ, một bên nhạc xập xình, lúc đi ngang qua các tụ điểm ăn chơi những quán bar sang trọng, cô nghe rõ tiếng nhạc bên trong.
Người dân ở đây thường nói Bắc Kinh chính là một thành phố đầy sự bao dung, nền văn hoá khác nhau và ngôn ngữ khác nhau đều dung hợp ở thành phố này.
Tuy Bắc Kinh sa hoa, phù phiếm nhưng vẫn là một nơi dễ sinh sống, có thể kiếm vài miếng ăn vài đồng lương ít ỏi cũng đủ sống qua ngày.
Bầu không khí trên xe thực sự rất ngộp ngạt, Doãn Hạ lặng lẽ quan sát gương mặt của anh, ở góc nghiên vô tình để lộ mũi cao cương nghị là hút mắt.
"Phàm, anh đang để tâm đến chuyện lúc nãy sao? Hành động của em...làm anh giận."
Tống Dương Phàm, tay giữa chặt vô lăng di chuyển xe chạy thật chạm rãi, anh có chút mím môi nhưng cũng không hẳn là tức giận.
"Người trong tim em, rốt cuộc cũng chưa quên được! Nếu nói là không để tâm...thì chính là nói dối rồi."
Doãn Hạ, nghe được lời nói từng anh, trong lòng càng tăng thêm sự khó chịu, môi khẽ đọng có chút run.
"Em xin lỗi!"
Cô rung rẩy nói ra tiếng xin lỗi, anh cũng không trả lời ung dung tiếp tục lái xe.
Nhưng nếu để ý kỹ một chút có lẽ sẽ nhìn ra được, tay anh từ lúc nào đã siết rất chặt trên vô lăng, giống như muốn che dấu đi cảm xúc của chính mình.
***
Kiệu Tĩnh Lâu
Phòng thượng hạng, trên tầng cao của quán, không gian bày trí thật thoáng đãng yên tĩnh, kiểu cách đậm nét trung hoa.
Người trung xưa nay vẫn thường nói với nhau một câu:" Nếu muốn thưởng thức mỹ vị trà hảo hạng, thì phải đến qua Kiệu Tĩnh Lầu một lần!"
Kiều Tĩnh Lâu, là nơi sở hữu nhiều loại trà từ hảo hạng nhất đến cực phẩm nhất, hiếm có vẫn chính là đi đến nơi khác cũng không tìm được mùi vị tuyệt phẩm như ở đây.
Lúc Doãn Hạ đến điểm hẹn đã là giờ nghỉ trưa, đến giờ nghỉ của công ty cô liền đến thẳng đây.
Tiêu Thanh, nói với cô người đàn ông này có sở thích uống trà, có lẽ vì như vậy nên anh ta mới hẹn cô đến chỗ này.
Không hiểu vì cái gì trong lòng bất an khó tả, nghĩ ngợi một lúc lâu cô vẫn quyết định tiến vào bên trong.
Không gian quán rộng, nhưng cũng không có quá nhiều thực khách, có lẽ cũng chẳng mấy ai lại thích dùng trà vào buổi trưa, hoặc là do cô đến không đúng ngày đông khách của quán.
"Xin chào! Cô có phải là trưởng phòng Hạ của tập đoàn Tân Thời không?"
Lễ tân đi đến, nụ cười kiểu công nghiệp luôn niềm nở trên môi, tay giữ vững trước ngực mới lên tiếng với cô.
Doãn Hạ, gật đầu cách lễ tân hỏi cũng đủ biết là người đàn ông đó đã đặt sẵn bàn.
"Đúng vậy! Cố tiên sinh đã đặt bàn rồi sao?"
Lễ tân cuối đầu liền tiếp lời.
"Vâng, xin mới trưởng phòng Hạ lên gian thượng hạng của quán.
Cố tiên sinh đã đặt bàn từ trước!"
Ánh mắt cô có chút loay hoay liền liếc sang gian phòng thượng hạng trên lầu, trong lòng có chút tự mãn.
Sa hoa như vậy, còn là gian phòng thượng hạng.
Chỉ sợ hôm nay túi tiền của cô không đủ mời!
Tự nhủ với chính bản thân, nếu lát nữa không đủ tiền chi trả.
Thì chỉ còn cách cầu cứu Tiêu Thanh thôi!
"Xin mời trưởng phòng Hạ!"
"Vâng!"
Lúc gian phòng được mở ra, bên trong được chiếu sáng bằng ánh đèn huỳnh hoa màu đỏ nhạt, hoa văn diễm lệ trên tường cũng cầu kỳ công phu.
Nhưng người bên trong lại là một cô gái, trên người mặc bộ đồ công sở có chút tương đồng với Doãn Hạ, nếu có khác thì chính là Doãn Hạ có thêm một áo vest khoát nhẹ bên ngoài, còn cô gái đó thì không.
"Trưởng phòng Hạ, đến rồi sao?"
Nữ nhân lịch thiệp liền đứng lên.
"Xin chào! Tôi tên Doãn Hạ, trưởng phòng của Tân Thời, không biết cô đây là...?"
"Tôi tên Điềm Yên, trợ lý của Cố tiên sinh.
Ngài ấy hôm nay có việc bận, có thể sẽ không đến! Không biết trưởng phòng Hạ có ngại khi để tôi thay mặt ngài ấy tiếp chuyện với cô không?"
Điềm Yên, lúc nói chuyện ngữ khi trước sau vẫn rất lễ độ.
Tầm mắt có phần âm thầm quan sát cô, không thể phũ nhận Doãn Hạ là một cô gái xinh đẹp, khí chất hơn người.
Vị trí trưởng phòng của Tân Thời không phải ai cũng có thể ngồi được, xem ra cũng không phải tâm thường.
Doãn Hạ, nhìn Điềm Yên một lúc mới lên tiếng.
"Được, nếu như trợ lý Điềm có thể thay mặt Cố tiên sinh quyết định chuyện kí hợp đồng, thì tôi đương nhiên không ngại!"
Điềm Yên, nụ cười trên môi càng tăng thêm vài phần tháng tụng, quả nhiên lời nói sắc bén.
"Mời ngồi!"
Nhân viên của quán liền nhanh chóng chuẩn bị hai ly trà nóng đặt lên bàn, sau đó mới lui ra.
Màu sắc trà có vị tím nhạt, mùi hương thoang thoảng giống như mùi của trầm hương nhưng ngửi kỹ thì thoáng giống như của một loại hoa nào đó.
"Trưởng phòng Hạ, là người kinh doanh! Chắc hẳn là rất am hiểu về trà.
Không biết cô có từng dùng qua loại trà này không?"
Điềm Yên, lên tiếng hàm ý vừa tân bốc vừa thâm dò cô còn không nhìn ra sao? Trên dưới thương trường trước giờ đều là như vậy, câu trước trọng người câu sau liền thầm dò người trước mặt, cao nhân hay chỉ là phàm phu tục tử đều phô bày hết ra khi người đưa ra lời đối đáp.
Doãn Hạ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh tay tao nhã liền nâng ly trà lên, ngửi nhẹ một lúc giống như thưởng thức mùi hương của trà vậy.
Trà ngon không cần gấp gáp dùng, thưởng thức mùi vị trước, mới hiểu được thế nào là hương vị tuyệt hảo!
"Trà Hoa Đỉnh Thiên, mùi vị giống như trầm hương nhưng lại pha lẫn chút cây cỏ, lúc ngửi kỹ lại giống như mùi của hoa Huỳnh Lan, màu sắc lại tím nhạt như hoa Oải Hương vậy.
Hoa Đỉnh Thiên, là cây trà tuy mọc dại trên núi...nhưng từ lúc Bắc Kinh phổ biến du nhập nhiều loại trà đạo về nước, thì Hoa Đỉnh Thiên đã được nhân giống trồng! Ở Trung Quốc cũng không được mấy quán có thể sở hữu được loại trà này...Đúng là cực phẩm thượng hạng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...