Có những sự tình cờ khiến bản thân cũng không thể lường trước được, lúc vô tình thoáng nghe được ở đâu đó một sự quen thuộc mà từ rất lâu đã cất giấu trong tim, cứ ngỡ chính bản thân có thể vì thời gian mà quên đi được một phần nào.
Những sự thật vẫn chính là không thể quên, chỉ là khoảng thời điểm ấy thời gian ấy cố chôn vùi dối lòng tự gạt chính mình đã quên đi một đoạn ký ức quen thuộc.
Nếu có thể quên, thì tại sao khi nghe được giọng nói chỉ là thoáng qua...những vẫn nghĩ đó là anh, cố gắng tìm kiếm hình bóng của người nào đó mà ngay cả chính bản thân cũng không xác định được, đó có phải là anh không?
Trong bầu không khí vốn vĩ thơ mộng, tiếng cười của các thực khách trong quán vang lên, tiếng vỗ tay tán thưởng cho người nghệ sĩ vừa mới chơi xong đàn dương cầm.
Chỉ có duy nhất cô là lạc lõng, tim giống như một lần nữa bị khơi dậy nỗi đau.
Doãn Hạ, mầy làm gì vậy? Chẳng phải là mầy chỉ muốn gặp lại, để gửi đến anh ấy một lời xin lỗi thôi sao? Tại sao tim lại đau đến như vậy, rốt cuộc ba năm qua mầy chưa từng quên được người đàn ông đó?
"Doãn Hạ!"
Giọng nói của Tống Dương Phàm, mang theo âm thanh trầm thấp vang lên, gọi tên cô.
Khiến Doãn Hạ giống như bị kéo về thế giới của hiện thực, chỉ thấy đáy mắt anh có chút tối sầm, cô mới ý thức được hành động của chính mình lúc nãy chính là một chút cũng không để tâm đến anh bên cạnh.
Doãn Hạ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của chính mình, ngồi xuống tay đặt lên bàn có chút cứng ngắt mất tự nhiên.
Người đàn ông đối diện cứ liên tục nhìn cô, giống như nhìn thấy rõ nội tâm cô đang nghĩ đến cái gì vậy.
"Em tìm cái gì? Gặp người quen sao?"
Anh nhấp một chút rượu vang nuốt xuống, mắt chứa sự âm u nhìn cô, môi khẽ cong dáng vẻ giống như không để tâm đến chuyện vừa rồi, nhưng lúc anh hỏi cô vẫn cảm thấy chính bản thân đang rất căng thẳng.
"Em nhìn thấy...bạn học cũ, nhưng có lẽ không phải!"
Cô khó khăn lắm mới có thể diện một lý do, nhưng thực sự vẫn không thể dối gạt anh cái gì.
Anh đặt ly rượu vang xuống bạn, chất lỏng trong ly liền chuyển động cơ hồ xoáy cả trái tim cô, anh không cười nhưng khoé miệng cong lên một cách nguy hiểm, nhưng thoáng nhìn qua cũng không nhìn ra được rốt cuộc anh có đang tức giận hay không.
"Em ăn xong chưa, chúng ta về nhà?"
"Vâng!"
Tống Dương Phàm, dáng vẻ cao lớn liền đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh đi trước cô kéo cô ở phía sau tiếp bước theo anh.
Nhìn theo bóng lưng rắn rỗi đó của anh, cô thực tâm cảm thấy bản thân quá hổ thẹn, cô tự nhủ với lòng.
Vạn lần đừng nên hành động theo cảm xúc nữa, Cố Dựt đã là quá khứ.
Người chồng hiện tại của mầy chính là Tống Dương Phàm!
Bóng dáng hai người họ dần mất hút sau cánh cổng lớn sang trọng của nhà hàng, người đàn ông trong góc khuất vẫn dỗi theo không rời.
Ánh mắt nam nhân có chút ảm đạm, cho đến khi người bên cạnh lên tiếng.
"Cố tiên sinh, bên phía truyền thông vừa mới liên hệ đến muốn mở một cuộc họp báo để hoan nghênh ngài trở lại Bắc Kinh.
Ngài thấy sao?"
Trợ lý bên cạnh là một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi, dáng người không được xem là quá nổi bậc nhưng có chút ôn hoà, thanh tú khiến người khác nhìn vào rất có thiện cảm.
Bộ độ công sở chỉnh tề trên người rất bảo thủ, nhưng vẫn chuyên nghiệp đúng với tác phong khi làm việc.
Người đàn ông đối diện, hai mày rậm có chút cau lại tỏ vẻ không được hài lòng.
Anh thu hồi ánh mặt ảm đạm của lúc nãy, trở về với dáng vẻ nghiêm nghị có phần cực đoan.
"Điềm Yên, phía chúng ta cũng đâu có thiếu truyền thông.
Nếu tôi cần thì tự chính mình làm là được, cô nói lại với bọn họ tin tức tôi về nước không được để lộ ra bên ngoài! Nếu không tôi sẽ theo luật mà kiện."
Điềm Yên, theo làm việc cho Cố Dựt đã hơn ba năm cô đảm nhiệm trợ lý và là người thân cận ở bên anh.
Cô đương nhiên hiểu rõ tính tình của người đàn ông này, bề ngoài ôn nhu hoà nhã, nhưng tính tình xem ra cũng nóng hơn lửa thậm chí có chút bộc trực.
Mọi chuyện nếu không phải tự anh quyết định, thì cái gì anh cũng không hài lòng!
Điềm Yên, cuối đầu lật thêm vài chương văn kiện, kiểm tra lại các cuộc hẹn và những lịch trình cần làm sau khi trở về nước.
"Cố tiên sinh, phía trợ lý của tập đoàn Tân Thời muốn hẹn ngài dùng cơm.
Ý của ngài như thế nào?"
Đáy mắt người đàn ông giống như nước biển phẳng lặng, lúc gợn sóng lại nhấp nhô thâm trầm.
"Người hẹn là ai?"
"Là trưởng phòng Hạ, của Tân Thời!"
Nụ cười trên môi Cố Dựt càng đậm, hơi thở của anh dường như bị chi phối bởi cảm xúc của chính mình.
Ba năm qua, kể từ lần cô tuyệt tình nói chia tay, anh chưa từng một lần quên được cô!
Doãn Hạ, tôi hận em...nhưng tôi không thể ngừng yêu em!
"Được! Nếu cô ấy muốn dự án thì tôi sẽ cho cô ấy."
Điềm Yên, mặc dù không biết cô gái tên Doãn Hạ đó với Cố Dựt có bao nhiêu sự tình mà dẫn đến chia tay? Nhưng cô nhìn ra được trong mặt anh chính là yêu, vài lần vô tình Điềm Yên nhìn thấy được tấm ảnh của Doãn Hạ trong phòng anh, thậm chí bàn làm việc, thư phòng vẫn có.
Ba năm qua, anh từng ngày cố gắng chính là muốn một lần nữa trở về, dùng tư cách xứng đáng hơn để nói chuyện với cô.
Để có thể ngang nhiên đứng thẳng cùng Tống Dương Phàm nói chuyện, giành lại Doãn Hạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...