Đúng là vợ chồng thì không thể suốt ngày mặt nặng mài nhẹ, ba năm qua cứ cãi nhau, lạnh nhạt, rồi lại cùng nhau làm hoà.
Cảm giác này có lẽ những nhà khác cũng gặp phải, có khi mâu thuẫn còn hơn hẳn như thế.
Cho nên Doãn Hạ cũng thừa hiểu bản thân cũng có chút phúc phần, mặc dù không được lòng cha mẹ chồng nhưng bù lại đổi được người chồng rất ôn nhu.
Những lời nói của đêm hôm đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, cảm xúc nhớ lại vẫn thật quyến luyến khó tả.
"Doãn Hạ, em biết thứ anh cần nhất chính là gì không?"
Anh điềm đạm hỏi cô, ánh mắt mong lung bị ánh trăng ngoài cửa sổ che khuất.
Thấy cô nhìn anh như đợi anh nói tiếp, anh liền cuối đầu giọng điềm đạm mang theo sự nhu tình.
"Anh cần nhất...chính là trái tim của em toàn tâm toàn ý yêu anh! Anh không hận em vì chuyện em lợi dụng anh để thăng chức, hay lợi dụng anh để cha em được chửa bệnh...tiền đối với anh nó không quan trọng, thứ anh xem trọng nhất chính là tình cảm, anh chấp nhận dùng tiền đổi lấy tình yêu của em!"
Những lời nói của anh, khiến tim cô co thắt lại, môi khẽ có chút mím chặt.
"Em xin lỗi, trước giờ có còn tưởng anh luôn vì chuyện đó mà dằn vặt em...em còn nghĩ sẽ cùng anh ly hôn, là em không thấu tình đạt lý, là em không để tâm đến cảm xúc của anh!"
Giọng cô nhỏ dần, giống như một cô vợ bẽn lẻn vì làm sai đang nhận lỗi về mình.
Anh vương tay kéo cô đem vào lòng ôm chặt, đã rất lâu rồi anh không có ôm cô, cũng đã lâu rồi anh không được ngửi mùi hương quen thuộc trên tóc cô, hơi thở anh đều đặn phả trên đỉnh đầu của Doãn Hạ.
"Em hãy buông bỏ chuyện quá khứ có được không? Người đàn ông đó...đã trở thành hồi ức rồi, em đừng cố lưu luyến nữa!"
Doãn Hạ, mi tâm rũ nhẹ xuống má ánh mắt bi thương như bị che phủ bởi lớp sương mù.
Không phải là cô lưu luyến cái gì, chẳng qua là day dứt lương tâm, Cố Dựt không sai là cô sai cho nên đến cuối cùng lương tâm vẫn cắn rứt suốt ba năm trời.
Cô nợ Cố Dựt một lời xin lỗi, nếu như có thế gặp lại nhau một lần nữa cô sẽ đem lời xin lỗi nói với anh!
Doãn Hạ, vùi đầu trong lòng ngực của Tống Dương Phàm, mùi hương nhạt dễ chịu sộc lên mùi cô, anh trước giờ không có thói quen hút thuốc nhưng người anh luôn mang một mùi hương thơm nhạt giống như mùi của xạ hương hương vậy.
"Xin lỗi, sau này em sẽ không làm anh khó chịu nữa, việc anh không thích em sẽ không làm.
Quá khứ đó, em sẽ buông bỏ tất cả!"
***
Nhà họ Tống, nằm ở vùng ngoại ô, rời xa trung tâm thành phố phồn hoa, sầm uất.
Đối lập hoàn toàn với những biệt thự kiểu mới theo lối kiến trúc hiện đại ngày nay, nhà họ Tống mang đậm phong cách Trung Hoa, có thể thấy Tống gia xưa nay mọi người trên dưới đều yêu thích và tôn trọng truyền thống văn hóa.
Chiếm không ít diện tích đất là khoảng rừng trúc phía sau nhà, gió mát lướt qua bóng trúc lòa xòa, phong cảnh đó thật kỳ diệu.
Nhà họ Tống từ trước tới giờ đều tài hùng thế mạnh nhưng luôn luôn khiêm tốn.
Ngoại trừ, quan hệ xã hội thường ngày, thì người trong nhà ngoài trừ Tống Dương Phàm ra, thì ai cũng không tiếp nhận bất luận phỏng vấn gì của giới truyền thông.
Vì vậy, người ngoài đối với chuyện nhà họ Tống từ hiếu kỳ dần chuyển thành phai mờ, cuối cùng cũng lãng quên.
Chỉ biết Tống gia là gia đình tài phiền, giàu có và sở hữu được nhiều tài sản triệu đô.
Chuyện kinh doanh cũng là do một tay Tống Dương Phàm quản lý, anh gầy dựng Tân Thời cũng chỉ mười năm trở lại đây mặc dù vẫn còn kém xa so với rất nhiều tập đoàn hùng mạnh ở Châu Á, nhưng đối với Bắc Kinh người dân cũng không lạ gì với anh.
Xe đỗ vào trong sân vườn, biệt thự bị che khuất với những tán cây.
Cổng lớn đề khắc ba chữ Tống Gia Thịnh để nhằm đánh dấu chủ quyền của nhà họ Tống.
Hôm nay là ngày dỗ của bà nội, nên theo lễ anh liền cùng cô trở về nhà dâng hương, dùng bữa theo lệ thường.
Doãn Hạ, có chút căng thẳng dù sau người trong nhà của anh ai nấy đều không ưa cô.
Tống Dương Phàm, dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, tay anh liền nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ.
"Đừng quá lo lắng, chỉ là một bữa cơm thôi...Sau khi dùng xong, chúng ta cũng không cần nán lại quá lâu đâu!"
Doãn Hạ, gật đầu liền theo sau anh vô nhà, cô đã làm dâu nhà họ Tống ba năm rồi số lần đến đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, những ngày dỗ của hai năm trước anh cũng không dẫn cô vì, có lẽ anh cũng sợ cô bị tổn thương.
Nhưng dù sau cũng không thể trốn tránh cả đời, có đúng không?
Lúc bước vào nhà, bàn ăn đã dọn sẵn rất thịnh soạn xem ra là cô và anh đã đến trễ.
Cha anh Tống Minh Vận đã ngồi nghiêm nghị sẵn trên bàn, ông ngồi ở vị trí đầu bàn đủ biết rõ bậc vai vế trong gia đình ông là người làm chủ, mẹ anh Trần Mỹ ngồi bên cạnh ông điềm tĩnh quý phái gấp thức ăn cho chồng.
Ánh mắt Doãn Hạ rơi trúng nữ nhân bên đối diện của Trần Mỹ, mái tóc vàng xoăn từng lọn thả xuống thắt lưng, làn da trắng hơn cả bông tuyết trắng, độ tuổi tầm hai mươi ngoài gương mặt trang điểm cầu kỳ đến không tìm ra khuyết điểm.
Cô gái này Doãn Hạ không có chút ấn tượng nào, nhưng hôm nay cũng có mặt ở Tống gia thì xem ra cũng không phải người ngoài.
"Cha, mẹ, chúng con về rồi!"
Anh lên tiếng chào hỏi rất lễ độ, tay vẫn khăng khăng nắm lấy bàn tay của cô không buông.
Doãn Hạ, cuối đầu giọng nhỏ liền vang lên.
"Mẹ, cha!"
Tống Minh Vận, nhìn thấy anh dẫn theo cô về nhà sắc mặt càng toát lên sự khó chịu không hài lòng, giọng anh lạnh đi vài phần.
"Sao bây giờ mới về, ngày dỗ của bà của đến trễ sao? Từ khi sống cùng người phụ nữ bên cạnh cho đến giờ, anh đã không còn muốn trở về căn nhà này nữa rồi."
Tống Dương Phàm, hằn giọng phản bác lại ông.
"Cha, chỉ là đến trễ còn vài phút đừng cố ý trách móc có được không?"
Hàm ý lúc nãy ai nghe thấy đều hiểu rõ là ám chỉ cô, Trần Mỹ cũng chán ghét cô nhưng vì không muốn bầu không khí bữa tiệc quá căng thẳng liền lên tiếng giải hoà.
"Tới rồi thì mau ngồi đi, định đứng đó đến khi nào nữa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...