Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Tâm My kiên quyết đặt
lòng tin vào bài Tarot, tuy mới chỉ bói có hai lần. Lần đầu tiên lúc thi đại
học, lần thứ hai khi ông bị bệnh nặng ba năm về trước. Hai mươi hai lá bài
Tarot còn mới tinh, hồi học lớp Mười một còn vênh mặt nhờ Tống Thư Ngu mua về
từ Hồng Kông. Khi ấy tên khốn đó không hề run tay chỉ thẳng vào chỗ ghi giá rồi
lấy của cô hai tờ một trăm đồng, báo hại cô hai tháng liền không được nếm vị
trà sữa trân châu.

Cô nghĩ tới lời lão Tống lần cô oán thán giảm cân như địa ngục: “Cô chọn cách
vênh mặt 45 độ coi thường người khác thì đừng trách người ta nhìn xuống mình
đúng 135 độ. Tôi hỏi cô có biết cái gì gọi là tình yêu không? Lạt mềm buộc
chặt, lúc gần lúc xa, địch tiến ta lùi, hiểu không? Người con gái chỉ cần quơ
tay là có, thì đâu có người đàn ông nào để tâm tới chứ?”.

Cô tức điên lên, nói anh đừng đem mớ lý lẽ của mình quàng lên người Tôn Gia
Hạo, trên đời này vẫn còn có người đàn ông không vô sỉ chứ.

Nụ cười trên mép lão Tống hiện lên rõ rệt kèm theo giọng điệu mỉa mai, dài
giọng nói: “Tôi thấy… cứ chờ đấy!”.

[Khi yêu nhất định phải… sao? Đàn ông có thích người con gái… không?] by Gấu
hung bạo

… Ai thật lòng trước người ấy thua, kể cả về hình thức lẫn tâm lý.

9L Shin mũi dài

Hà Tâm My thua hoàn toàn.

Cuộc hẹn ngày Chủ nhật với Tôn Gia Hạo một lần nữa khiến cô phải đợi gần nửa
tiếng, bình thường cô đến đúng giờ hay đến sớm mười phút là thường xuyên, đối
với cô mà nói cái thứ tiểu xảo khi yêu đương cố tình đến muộn dăm ba phút đều
là rỗi hơi. Thỉnh thoảng bác sĩ Tôn đến muộn cô cũng chẳng ý kiến, đàn ông mà,
sự nghiệp làm trọng.

Hôm đó bụng đói ùng ục, trông mòn con mắt nhìn quán kem đối diện phía bên
đường. Càng đợi trong lòng càng sốt ruột, bất giác cô nghĩ tới câu nói: Ai thật
lòng trước người ấy thua.

Tôn Gia Hạo tới, trông thấy sắc mặt cô không tốt, kiên nhẫn và lặng lẽ đi vòng
vòng cùng cô trên phố. Tâm My càng thấy vô vị tới cực điểm, cảm giác khi đối
diện với Tôn Gia Hạo quá giống khi đối diện với thái hậu ở nhà, từng li từng
tí, chỉ sợ làm sai điều gì, có cáu giận cũng kìm nén, chỉ sợ để lộ mặt xấu.

Túm lấy cổ Tôn Gia Hạo lắc lên lắc xuống như đầu gà khiến anh chàng đầu đau
nhức, mắt tối sầm, sau cùng cô đùng đùng hỏi một câu: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc anh
đang nghĩ gì? Có thích bà đây không thì nói một câu! Gật đầu không thì bảo!”.

Cô không dám.

“Nghĩ gì mà cười thành tiếng vậy?”

Tâm My thu đôi môi đang nhoẻn cười, trong đầu còn sót lại bộ dạng run rẩy của
một Tôn Gia Hạo cao to sáng sủa đang nằm gọn trong tay cô, lại bất giác bật
cười: “Em đói rồi. Anh tăng ca đã ăn tối chưa?”.

“Anh ăn rồi. Đói sao không nói sớm? Muốn ăn gì anh đi cùng em.”


Anh hai à, lúc ăn cơm anh có nghĩ đến việc tôi phải đần mặt đợi ở đây không hả?
Gọi cú điện thoại nói một câu không được à? Tâm My lầm bầm trong bụng, rồi câu
nói ngay sau đó của Tôn Gia Hạo khiến cô sốc nặng.

“Anh có thể yêu cầu em một chút được không, Tâm My? Anh thấy em vẫn hợp với
phong cách ăn mặc lần đầu chúng ta gặp nhau, chứ thế này, màu sắc có phần hơi
rợ.”

Lần đầu gặp mặt? Ôi mẹ ơi! Chiếc váy đen đó? Đó là quần áo của mẹ mà.

Tâm My cúi đầu nhìn mình, bên trong chiếc gi lê bò là chiếc áo phông trắng có
in hình búp bê cute, chỉ có mấy hạt đá lấp lánh gắn ở đuôi tóc. Rợ? Anh nói
thẳng thế để tôi trốn trong bóng tối không dám gặp ai chứ gì.

Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh
đạm. Tâm My uất ức đi cùng anh vào một quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối
không kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu đi thẳng.

Kiều Tiểu Tuyết đang ở bên trong.

Tôn Gia Hạo rất chú trọng tới chế độ ăn uống, phải làm sao cho khẩu vị thanh
đạm. Tâm My uất ức đi cùng anh vào một quán ăn Tô Châu gần đó, vào rồi hối
không kịp nữa, chỉ muốn ngẩng đầu đi thẳng.

Kiều Tiểu Tuyết đang ở bên trong.

Sau cùng, Kiều Tiểu Tuyết cũng nhận được quyết định của Sở giáo dục, thứ Hai đã
phải tới gặp mặt, hôm nay mở tiệc mời bạn bè.

Bạn đại học của cô ta ở gần khu nhà phía đông, hai người bạn cùng cấp đó vốn là
mấy cậu nghiên cứu Shinh mà bố từng dẫn về. Liếc mắt nhìn thấy Tâm My, họ tưởng
do Tiểu Tuyết cùng mời tới, nên từ đằng xa đã hét lên: “Tiểu sư muội, ở đây”.

Tâm My bối rối nhìn Tôn Gia Hạo, đoạn giải thích: “Hình như học Shinh của ba
trông thấy”, anh chỉ chau mày, rồi trở lại bộ dạng thế nào cũng xong của mình.
Tâm My khẽ quệt lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lên quần, nắm lấy tay anh thăm dò.
Thấy Tôn Gia Hạo không từ chối, liền lấy hết can đảm bước lại, bên kia đã giễu:
“Tiểu sư muội, đây là bạn trai em hả?”.

Kiều Tiểu Tuyết tươi trẻ phơi phới, len trong đám người để mời rượu như bướm
lượn, cẩn thận không sót một giọt. Gương mặt ai nấy đều chuếnh choáng hơi men,
tiếng nói cười theo đó càng thêm rộn rã. Trên bàn đều là thanh niên, nói chuyện
táo tợn không kiêng nể ai, sau cùng chẳng có gì ngoài chuyện tiếu lâm trong ký
túc xá, chuyện dở khóc dở cười của các thầy giáo già, lúc hưng phấn cười lăn
lộn cả lũ, đến cả gương mặt lúc nào cũng trầm ngâm của Tôn Gia Hạo cũng thoải
mái hơn nhiều.

Ăn xong, khí thế vẫn còn hừng hực, cả bọn lại tới khu KTV [Là một kiểu
hát Karaoke mà ở trong đó có một sân khấu nhỏ, ngoài ra còn có các phòng riêng
nữa.] cạnh đó chơi đến khuya.

Sau này Tâm My có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hai người họ làm thế nào lại
liên hệ được với nhau.

Trao đổi điện thoại ở phòng vệ Shinh? Hay nhìn nhau ra hiệu lúc tạm biệt?


Coi cô như người tàng hình không tồn tại? Mẹ kiếp!

Cô chỉ biết nửa tháng sau đó, bác sĩ Tôn Gia Hạo rất bận, bận đến bục bàng
quang. Bởi nếu mỗi người có một phút để đi tiểu, thì cũng nên nhấc điện thoại
mất sáu mươi giây để hỏi thăm một câu “Em có khỏe không?”.

Mãi cho tới khi cô phát hiện hai người họ gọi điện cho nhau.

[Bị
bạn thân thừa nước đục thả câu, tôi phải làm thế nào?]

… LZ, bạn có chắc chắn đó là bạn thân của mình không?
Một người bạn thực sự sẽ không ở sau lưng mình quan hệ ngoài luồng để làm kẻ
thứ ba.

18L Gấu hung bạo

… Định nghĩa kẻ thứ ba là gì? Còn ở tình trạng chưa kết hôn cùng lắm chỉ có thể
gọi là quan hệ ngoài luồng. Hơn nữa còn chưa đăng ký kết hôn cơ mà, ai cũng có
quyền được lựa chọn thêm lần nữa.

31L Nếu tương tư

… Khốn kiếp! Chưa đăng ký thì cũng vẫn là đang yêu nhau đúng không? Muốn chọn
lại thì cũng phải nói rõ cho người ta chứ, đừng có tham lam bắt cá hai tay. Còn
cả 31L nữa, quyền lựa chọn ai cũng có, mục tiêu lựa chọn trên đời đầy ra, việc
gì phải thò tay vào bát cơm của bạn tốt? Vợ bạn chớ động vào, đến đàn ông còn
có lễ nghĩa liêm sỉ, cùng làm thân đàn bà tại sao còn làm khổ lẫn nhau?

89L Gấu hung bạo

… Vote cho gấu

102L Shin mũi dài

Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào,
cô ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.

Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.

Kiều Tiểu Tuyết lúc nghe điện thoại miệng cười bí hiểm, thấy Tâm My bước vào,
cô ta liền ứng phó bằng giọng lãnh đạm, rồi lẳng lặng ra ngoài phòng khách.

Đôi ba lần như thế, Tâm My vẫn chẳng thèm để tâm.

Buổi tối chuông điện thoại reo vang, theo thói quen cô cứ ngỡ là điện thoại của
Tôn Gia Hạo sau ca trực tối, đang ngủ mê man quờ tay với điện thoại đang phát
sáng phía đầu giường rồi ú ớ a lô một tiếng. Đầu dây bên kia vẫn im lặng trong
tiếng thở, không cất lời, Tâm My nửa tỉnh nửa mê nhận ra mình lấy nhầm điện
thoại của Tiểu Tuyết, lay lay người nằm bên cạnh: “Tiểu Tuyết, điện thoại của
cậu này”.

Lúc Kiều Tiểu Tuyết cầm điện thoại mờ mờ ám ám đi ra ban công, Tâm My nhìn theo
sau cô ta, sợ hãi tay buốt lạnh, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.


Giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn rất chuẩn.

Số điện thoại của Tôn Gia Hạo lưu trên máy của Tiểu Tuyết, chỉ có đúng một chữ
S.

Tâm My hỏi Trần Uyển phải làm thế nào? Trần Uyển nói còn biết làm sao nữa, anh
ta đã chẳng còn lòng dạ với cậu, thậm chí chưa từng có gì với cậu, mà cậu lo
anh ta sống hay chết, nếu muốn níu kéo, liệu con người đó có xứng đáng? Đừng tự
hạ thấp bản thân.

Tâm My phát điên, nói mình biết có hỏi cậu cũng vô dụng, cậu còn có con chuột
cống hết cưng đến nựng, làm sao hiểu được cảm giác bị người mình yêu phản bội.

Trần Uyển miễn cưỡng, buông tay nói: “Tâm My, cậu muốn làm gì cũng đã chắc chắn
rồi, phải không? Cậu hỏi ý kiến cũng chỉ muốn mình ủng hộ cậu, được, mình ủng
hộ cậu, một cước đạp đôi trai gái đó bắn xa nghìn dặm”.

Tâm My tấm tức chẳng nói được lời nào.

“Khó chịu lắm đúng không? Muốn khóc thì khóc đi, chẳng ai cười cậu đâu.”

Cô tựa lên vai Trần Uyển, đôi mắt không ướt.

“Mẹ là của con, sao mẹ lại đi?”, Đậu Đinh chạy lại.

“Nhóc con.” Tâm My nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đang túm lấy gấu váy mình, chẳng
còn mấy sức lực, vẻ mặt bỗng hung hãn. Tâm My mỉm cười: “Ranh con, mẹ con là
của ta, rồi đến lượt ba con, cuối cùng mới tới lượt con, lượn mau”.

Đậu Đinh giương mày trợn mắt, đôi môi xinh bĩu dài, vẫn quyết không buông tay.

Trần Uyển một tay ôm con vào lòng, cười nói: “Còn cười được, chứng tỏ vẫn cứu
được”.

“Cậu bị lão Tống xúi giục phải không? Đến lời nói cũng không kém một từ.”

Tâm trạng Tâm My bình tĩnh tới khác thường. Về nhà vẫn lướt mạng như chưa có
chuyện gì xảy ra, vào trang web giải trí thu hoạch rau củ, tiện tay ăn trộm vài
quả.

Shin mũi dài cũng mới tham gia và trở thành thành viên của trang đó, đang gieo
trồng mấy cây cao lương. Tâm My bĩu dài môi, khinh thường nhìn lũ sâu béo mẫm
phía dưới vườn cây, rồi chọn sang vườn nhà khác.

Kiều Tiểu Tuyết bước vào trông thấy cô chơi đùa hỉ hả, thầm lắc đầu.

Tâm My trông thấy vẻ mặt cô ta phản chiếu qua gương, liền cười: “Thấy tôi ngực
to não rỗng, không có chí hướng, hèn kém đáng khinh phải không?”.

Kiều Tiểu Tuyết hơi lặng người, rồi cũng cười nói: “Cậu có cuộc sống của cậu,
mình cũng không thể đặt tiêu chuẩn của mình lên cậu được”.

Tâm My ăn trộm nốt quả dưa cuối cùng, quay người nói: “Nhưng cô đã xâm phạm đến
cuộc sống của tôi”.

Tiểu Tuyết thôi cười, nhìn cô không nói.

Nụ cười trên mặt Tâm My dần đanh lại: “Mẹ tôi nhận cô làm con gái bà, đối với
cô còn tốt hơn tôi…”.

“Vong ơn bội nghĩa? Thừa nước đục thả câu? Tâm My, đừng nói cái giọng ban ơn
ấy. Chuyện nào ra chuyện đó, người thừa nước đục thả câu không phải tôi, mà là
bạn trai cậu.”

“Vong ơn bội nghĩa? Thừa nước đục thả câu? Tâm My, đừng nói cái giọng ban ơn

ấy. Chuyện nào ra chuyện đó, người thừa nước đục thả câu không phải tôi, mà là
bạn trai cậu.”

Tâm My hít sâu.

“Anh ta chủ động để lại số điện thoại, chủ động gọi cho tôi. Cậu không thấy lần
nào nghe điện thoại tôi cũng rất lạnh nhạt sao? Người đàn ông như thế mà cậu
còn coi anh ta như vật báu, ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, điều kiện gia đình không
tệ, những cái khác chẳng ra làm sao.”

“Vậy mà cô không từ chối anh ta một câu? Cô muốn chọc tức tôi? Bản thân không
muốn nhưng muốn phá rối người khác phải không?”

“Tại sao phải từ chối anh ta?”, Tiểu Tuyết bực mình, “Quen thêm bạn đâu phải
chuyện xấu. Ai chẳng có lúc đau đầu cảm sốt? Quen bác sĩ chẳng tốt sao”.

Đây là lý do? Tâm My nghệt mặt.

“Kiểu người vô vị như anh ta cậu cũng chịu được, thật bái phục. Ngay lần đầu
trông thấy anh ta lấy khăn khử trùng lau đũa tôi suýt phì cười, kiểu người cái
gì cũng soi mói này, lòng dạ chẳng phóng khoáng được đến đâu đâu. Tâm My, nếu
không phải điều kiện của anh ta tốt, tôi chắc cậu cũng không thể tiếp tục chịu
đựng anh ta thêm nữa phải không?”

Tâm My như bị sét đánh ngang tai, toàn thân đờ đẫn: “Chúng tôi thế nào với nhau
là chuyện của chúng tôi, có vô vị nữa thì cũng là bạn trai tôi. Cô lén lút nửa
đêm canh ba nói chuyện với anh ta sau lưng tôi, đừng nói với tôi đau đầu cảm
sốt cần chuyên gia tư vấn.Nammô A Di Đà Phật, Kiều đại tiểu thư không ưng mắt
anh ấy, vậy cũng nhờ cô tránh xa được chút nào hay chút ấy”.

“Cậu coi anh ta là bạn trai nhưng anh ta đâu coi cậu là bạn gái.”

Tiểu Tuyết nhìn thẳng vào mắt Tâm My, Tâm My cũng không nể nang liền nhìn lại.

“Hình như anh ta đâu có coi cậu là bạn gái, tôi đã từng hỏi. Anh ta nói hai
người đã nói với nhau chỉ đang thử mà thôi, không chắc chắn là quan hệ kiểu gì.
Anh ta nói thích tính cách của cậu, nhưng tính cách không phải là tất cả. Anh
ta nói mình là chính nhân quân tử, đến nắm tay nhau cũng không quá ba phút, hai
người chỉ là tình bạn trong sáng. Tâm My, anh ta từng nói hai người là người
yêu của nhau chưa?”



“Tôi đã nói rồi”, Kiều Tiểu Tuyết thở dài, “Thực ra cậu không yêu anh ta vì đó
là mối tình đầu, mà chỉ là cảm giác ảo tưởng trong tình yêu. Nếu nhìn ở một góc
độ khác thì tôi còn đang giúp cậu đấy”.

“Tôi có nhờ cô xa giá lo lắng cho tôi hay trượng nghĩa ra tay giúp đỡ tôi
không? Muốn trộm là trộm, muốn cướp là cướp, quá rõ ràng, đừng cố khắc hai chữ
‘trong sạch’ lên trán mình nữa, buồn nôn!”

“Loại người như anh ta, chỉ nhìn bề ngoài sẽ có biết bao người lao vào hết
người này đến người khác. Tâm My, tôi thực sự không nuốt được anh ta, sớm muộn
cũng kết cục vậy thôi. Nếu nói cướp, dù không phải tôi, thì cũng có người khác
cướp.”

“Tâm My! Hai đứa đang nói gì thế? Bố con ở trong phòng sách nói nghe thấy hai
đứa cãi nhau”, mẹ cô gõ cửa.

Tâm My không nghe thấy, tiếng u u trong đầu đã chặn mọi âm thanh từ bên ngoài,
gương mặt Kiều Tiểu Tuyết trước mắt như to dần, vẻ mặt quan tâm càng khiến cô
mắc ói.

Cô giơ tay giáng thẳng lên bộ mặt đó, căm tức nói: “Dù không phải tôi, cũng sẽ
có người khác đánh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận