Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chị Latte trông thấy Tống
Thư Ngu hết lời khen ngợi, khẽ tiếng nói với Tâm My: “Trong nhóm còn cá rằng em
với Shin là một đôi dạn dày trên diễn đàn, không hiểu sao không bị sét đánh với
Shin, hóa ra giấu món hàng ngon bên mình. Ngày nào cũng lên diễn đàn lu loa nói
không ai yêu, đá bay phát giờ”.

“Có bầu chú ý dưỡng thai. Chị Latte, đừng làm hư đứa nhỏ, đẻ xong câu đầu tiên
đừng là ‘Đá cho bay phát giờ, nhịn cả chục tháng nay’ nhé.”

“Biến đi!”, chị Latte lườm, “Nhớ hồi đầu chị làm mối cho, thấy Shin tìm cách
liên hệ lại có vẻ xuất hiện thường xuyên trong bài post của em, nói không có ý
gì chị không tin được. Haizzz, hay nghe nói em đã có chủ nên mới đau lòng dứt
áo ra đi”.

“Chị bớt kiểu tiểu thuyết lãng mạn của văn học hiện đại đi. Không phải chị nói
Shin làm tài chính sao? Người khác em không biết, người làm tài chính thực tế thôi
rồi, chưa nhìn thấy thỏ đừng hòng đuổi diều hâu chính là nói về họ đấy.” Tống
Thư Ngu chính là tiêu bản chuẩn nhất. Trong đầu Tâm My thoáng hiện tia lửa,
Shin và Tống Thư Ngu cùng ngành? Nói không chừng là người công ty anh ấy, cô
gặp rồi cũng không chừng.

Cô hỏi Tống Thư Ngu: “Công ty anh có người nào hay lên mấy diễn đàn trên mạng
không?”.

Lúc đèn chuyển màu, Tống Thư Ngu không nghe rõ, hỏi diễn đàn gì.

Tâm My nói: “Chính là diễn đàn thành phố Tế Thành đó, anh chưa nghe nói đến
à?”.

Tống Thư Ngu liếc mắt nhìn cô: “Anh rỗi hơi thế à?”.

Tâm My bực bội.

Anh lại liếc mắt nhìn cô, hỏi làm sao.

Tâm My đột nhiên thấy ngại, đoạn nói: “Không có gì, trước khi yêu anh thì trên
mạng có đối tượng rất nồng ấm, hôm nay mới nghe nói hóa ra là MOD trên diễn
đàn, còn là người cùng ngành với anh”.

Đèn neon trên đường chiếu vào mặt anh, nụ cười trên môi hiện thấy rõ, Tâm My
tức điên người: “Cười gì? Em không thể thích người khác được à? Không phải anh
đột nhiên xuất hiện, nói không chừng em đã yêu trên mạng rồi. Người ta chơi cổ
phiếu nhưng lợi hại hơn anh nhiều, tính tình tốt bụng, không gian ngoan. Chín
thanh đao thần kỳ, đã nghe đại danh người ta chưa?”.

“Chín thanh đao?”, Tống Thư Ngu ra vẻ trầm tư suy nghĩ, đột nhiên há miệng, “A,
là anh ta!”.


Tâm My trợn tròn mắt: “Anh quen thật hả? Là ai là ai? Nói em nghe xem nào”.

“Trên mạng YY viết tiểu thuyết kiếm cơm, ở đầu ấy.”



Anh đưa tay xoa đầu cô an ủi: “Có thời gian đừng nghĩ ngợi lung tung, lo chuyện
hôn lễ của chúng mình mới là đại sự, việc của hai đứa nhưng giờ lại để một mình
mẹ vợ lo cả, em vô tâm vậy sao?”.

“Để con nói, con và Tống
cá trê bỏ ra bốn đồng năm hào cùng nhau đi đăng ký, rồi du lịch một vòng, lúc
trở về mời họ hàng ăn một bữa là xong. Mẹ, sao phải khổ thế này?”, Tâm My nhăn
mặt nhìn đống thực đơn tiệc cưới mẹ cô thu thập về.

“Mẹ khổ vất vả không phải vì con sao? Hai mợ con sau lưng nói bao nhiêu lời
gièm pha? Em họ con năm ngoái lấy chồng nói những gì con quên rồi hả?”

Em họ vừa tốt nghiệp đại học đã lấy ông chủ bán đồ nội thất, mợ út cô lúc dẫn
họ hàng về thăm quan thì vô cùng đắc ý, đã thế miệng lưỡi còn luôn mỉa mai Tâm
My, nói con gái mặt mũi sinh ra thế nào mà không thể lựa chọn được lấy một
người, rồi là đã lấy chồng phải chọn cho thật kỹ, nhưng cũng không được kén cá
chọn canh để lỡ tuổi xuân. Lại nói học nhiều quá cũng vô dụng, lấy được người
tốt mới là hạnh phúc. Mẹ Tâm My hồi đó nhảy cẫng lên nói họ Hà nuôi được con,
nuôi đến khi con gái muốn lấy chồng mới thôi. Mợ út “ờ” dài một tiếng, vẻ muốn
đợi để xem kịch hay đến đâu.

“Hai ngày nay mẹ chạy đến mỏi lưng chùn gối, Tiểu Tống không rỗi cũng cử lái xe
của công ty tới đón mẹ. Con rể là người hiểu chuyện, còn đứa con mình dứt ruột
đẻ ra chỉ khiến mẹ phiền lòng.”

“Nếu con là sếp lớn, con phái mười người đến phục vụ mẹ.”

“Đừng có nhì nhèo, lập tức tới tòa soạn xin nghỉ phép, còn nữa, áo cưới lần
trước Tiểu Tống báo số đo, hẹn Chủ nhật này đến thử, không được còn phải sửa.
Thiệp mời bạn bè thân thích, mẹ và bố con đã làm mẫu xong rồi. Tiểu Tống nói
thiệp cưới đưa cho thư ký nó xử lý, lúc in ra hai đứa con cùng ký tên. Nhà mới
tuy vừa sửa sang lại, ý của mẹ và bố con sau khi bàn bạc thì muốn tiết kiệm
tiền, không cần phải thay mới, vả lại thời gian cũng gấp gáp, nhưng riêng tất
cả mọi thứ dùng trên giường phải để bố mẹ mua. Ngày giờ chụp ảnh cưới mẹ cũng
đặt cho con rồi...”

Tâm My loạn đầu nhức óc, tứ chi bại liệt nằm rũ trên sofa.

“... Mẹ Tiểu Tống nói đến là đến, con cũng nên cho mẹ vài phần tinh thần chứ,
đến ngày chính thức còn được đứng một chỗ mà chỉ tay năm ngón, lấy chồng rồi mẹ
không giúp cho đâu.”


Tâm My lấy tinh thần ngồi bật dậy: “Vâng”.

Hoạt động quyên góp nhân ái trong ba ngày Quốc khánh đã kết thúc, Tâm My đang
chậm rãi tiến đến con đường kết hôn vừa đau khổ vừa ngọt ngào.

Ngày đi thử áo cưới, Tâm My đã hẹn Tiểu Uyển. Lúc chọn ga giường và rèm cửa
trên đường Trung Sơn lại bắt gặp Kiều Tiểu Tuyết đang dạo phố cùng đồng nghiệp.
Mẹ Tâm My chưa nói đã cười, nói Tiểu Tuyết thẩm mỹ rất tốt, có thể giúp chọn
hàng, Kiều Tiểu Tuyết cũng không từ chối.

“Tâm My, em tìm phù dâu nhớ cho chị một chân.”

“Chị Tiểu Tuyết sao không nói sớm, đồng nghiệp ở tòa soạn, còn cả bạn học, đã
chọn xong đâu đấy”, trước mặt mẹ cả hai ngấm ngầm không nói, cố giữ hòa khí,
“Nghỉ lễ dài sao chị không về thăm dì Mã?”.

Mẹ Tâm My cũng hỏi cô bạn cũ có khỏe không, rồi lại nói: “Trong điện thoại mẹ
con cũng nhờ mẹ tìm người giới thiệu cho con, mẹ nói có phải chị đùa không?
Tiểu Tuyết xinh đẹp, lại nhanh nhẹn, thân già chúng ta đâu cần phải lo”.

Kiều Tiểu Tuyết chu mỏ, cười nhạt: “Mẹ nuôi, mẹ cứ nghe Tâm My trêu con, người
đó chỉ là bạn thôi”.

Tâm My cố ý đi tụt lại đằng sau, hỏi Trần Uyển: “Cậu nói xem cô ta giữ cho mình
mấy người không buông, thế mà tay vẫn tiếp tục tóm, có chăm sóc nổi không?”.

“Có những người đàn ông lúc lạnh giá lúc quá lửa.”

Tâm My gật đầu lia lịa: “Thái độ càng khó nắm bắt được ngược lại sẽ càng tạo
cho ta cảm giác thần bí, nếu là mỹ nữ đầy vẻ thần bí lại càng có sức hấp dẫn”.

“Ghen à? Không yên tâm thầy Tống? Sợ anh ấy lại giống tên bác sĩ kia?”

“Có ghen một chút, đố kỵ cũng được, ngưỡng mộ cũng được, làm gì có người con
gái nào không mơ kiếp sau mình được đầu thai làm tuyệt thế giai nhân? Thế
nhưng, kiếp này mình đã thế này, nói chung cũng không thấy đau xót đâu.”

Trần Uyển cười.

“Không yên tâm. Mặc dù thái độ của Tống cá trê mình cũng đã tận mắt chứng kiến.
Hôm đó ở quảng trường Nhân Dân cậu cũng thấy rồi, buổi chiều cô ta đến việc
chính không làm, toàn lượn lờ. Đợi khi Tống Thư Ngu vừa tới, cô ta lập tức hiện
hình, còn giả bộ bận bịu nói cái gì mà việc nên làm, cố gắng hết sức giúp được
bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Đáng hận ở chỗ Tống cá trê chỉ biết cười, chả biết có

cái gì hay mà cười cơ chứ. Sau cùng nếu không phải chị em trên diễn đàn của
mình mời đi ăn cơm chắc cô ta uốn éo múa cột luôn đấy.”

“Lão Tống tính cách ôn hòa, cô ta lại là người thân nhà cậu, đại khái ngại phải
từ chối là quá rõ ràng.”

“Mình lại mong cô ta giở nhiều thủ đoạn hơn chút, nếu muốn cướp trước lúc kết
hôn mau mà cướp, mình đăng ký rồi cô ta còn dám ra tay, ăn tát trái phải hai
bên chào nhau luôn.”

Thử xong áo cưới, Tiểu
Uyển được tên chuột cống đón về trước. Mẹ nói hơi mệt, muốn về nhà ăn cơm, Tâm
My đầu óc chỉ còn biết đến áo cưới màu trắng, há miệng cười, chẳng buồn bận tâm
tới Kiều Tiểu Tuyết đang đi cùng.

Lúc Tống Thư Ngu đến, cô dừng đũa khó chịu hỏi: “Hóa ra anh coi nhà em như quán
ăn, có cơ hội là đến ăn chực hả?”.

Người nói vô tâm, Kiều Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh cũng dừng đũa, mắt cúi gằm,
hàng mi dài trên gương mặt thanh tú chớp chớp, thật khiến người ta xót xa.

Mẹ Tâm My phát cáu với cô: “Thêm mỗi đôi đũa thôi chứ làm sao? Đi xới cơm cho
Tiểu Tống”.

“Cô ạ, thiệp cưới in xong rồi, cháu mang đến đây để mọi người xem, xem có gì
cần sửa không.”

“Nhanh vậy sao? Tiểu Tống, con toàn làm việc khiến cô vui thôi”, mẹ không khép
nổi miệng lại.

“Mẹ em thật là, em đâu có nói Kiều Tiểu Tuyết, sùng sổ với em làm gì? Em nói
anh mà.”

Tống Thư Ngu mượn lúc rửa tay dính lấy Tâm My, dài mặt nói: “Còn không phải để
nhìn mặt em một cái? Mẹ em đã hạ thánh chỉ, đến cơ hội hôn em anh cũng không
tìm được”, dứt lời miệng ghé sát lại, từ đôi má nóng ran của cô trườn dần xuống
dưới.

Lời kháng nghị bị anh nuốt lấy, tim cô đập thình thịch thình thịch, mãi đến khi
ngồi xuống bàn ăn, vuốt mặt, vẫn còn nóng bừng.

Cô hướng mắt nhìn lên bỗng chạm phải ánh mắt như thiêu đốt của anh, rồi sau
lưng lại như có luồng điện, cô lén lút nhìn bố mẹ, có vé như bố cô đã phát hiện
thấy cuộc chiến bằng mắt của hai người, cười hì hì đặt tấm thiệp đỏ in mạ vàng
trên tay xuồng nói tốt lắm tốt lắm.

“Hôm nay thử áo cưới chưa? Thấy thế nào?”, Tống Thư Ngu hỏi.

Tâm My nhoẻn miệng, mép nhếch tới má: “Không nói cho anh”.

“Ranh con, hồi đầu còn không dám thử, bảo nhất định hỏng, nếu không đặt cho nó,
chắc mặc được lên người nhưng chẳng tài nào cởi nổi ra.”

Mẹ cô không nói kéo phéc mơ tuya mãi không được, Tâm My ngượng chín mặt, lúng
túng nói: “Nhìn đằng trước trông gầy nhỉ, thế mà vẫn phải sửa”.


“Từ Quý Tây trở về ăn uống vô độ, quần áo dạo này hình như nhỏ đi”, Tâm My
ngẩng mặt nhìn trời mà than. Tôc độ sửa áo cưới không theo kịp tốc độ tăng vòng
eo thì phải làm sao? “Từ ngày mai em chỉ ăn rau thôi được không?”

“Em thôi đi, anh không muốn xe đón dâu phải tới bệnh viện đón đâu”, Tống Thư
Ngu tay viết thiệp mời đầu không buồn ngẩng.

Tâm My ghé đầu vào nhìn, “Tống Thư Ngu, Hà Tâm My.” Miệng lẩm nhẩm thành tiếng,
đơn giản chỉ vì hai cái tên ghi ngay ngắn trên thiệp mà trong lòng như nở hoa.

Anh viết nốt tờ thiệp cuối cùng, ánh mắt nhìn qua cánh cửa phòng đang mở, vội
hôn một cái lên chóp mũi cô: “Sau này anh quản lý, tên anh ở đằng trước, nên em
không được tùy tiện giảm cân, yên thân yên phận mà kết hôn”.

“Đòi dân chủ!”

“Em dân chủ, anh tập trung!”

“Vậy em làm bộ trưởng bộ tài chính!” Mẹ nói nắm trong tay quyền lực tài chính
là quan trọng nhất, những cái khác không cần biết.

Anh tủm tỉm cười: “Được, chỉ cần tiền tiết kiệm một năm của em bằng một phần ba
của anh”.

Hai vai Tâm My sụp xuống, vậy phải đến năm nào?

Đang nghĩ tối đến phải nhờ mẹ dạy cho vài chiêu, mẹ cô đã đứng ở cửa gọi: “Tâm
My, chị Tiểu Tuyết con chuẩn bị đi, mau ra tiễn chị đi”.

Kiều Tiểu Tuyết cả buổi chiều tươi tắn dịu dàng, vẻ phấn khởi hơn cả Tâm My. Cô
nói coi nhà cô như quán trọ không phải cố ý, Tiểu Tuyết nghe xong có vẻ tổn
thương, cố cười cũng thấy gượng gạo. Tâm My trông thấy cũng hơi khó tả, vừa
cảnh cáo bản thân nói với con người này không đáng để tha thứ, phải đề cao tinh
thần cảnh giác, vừa an ủi mình nói có thể tính tình cô ta quen kiêu kỳ ngạo
mạn, nhất thời không chấp nhận được chuyện người khác hơn mình, thật ra ngoài
Tôn Gia Hạo thì cô ta cũng không có biểu hiện quá đáng khác, chẳng phải thế
sao? Thực ra cô ta với mẹ nói chuyện hợp nhau, dù sao cô ta cũng đã bù đắp được
những nuối tiếc của bà, không phải thế sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, thái độ của cô cũng theo đó cũng nửa nóng nửa lạnh.

Trả lời mẹ một câu Tâm My đứng dậy. Tống Thư Ngu cũng chuẩn bị đi về. Mẹ Tâm My
nói: “Vậy Tiểu Tống tiện đường đưa Tiểu Tuyết về nhé, buổi tối con gái đi về
một mình không an toàn”.

Tâm My nghe xong nín thinh, trong lòng lập tức chuyển hướng sang phòng vệ, mẹ
cô sao lại hồ đồ đến vậy? Từng này tuổi có gì mà không gọi được taxi. Cô trợn
mắt nhìn Tống Thư Ngu, anh liền chớp mắt với cô, rồi mỉm cười nói với Kiều Tiểu
Tuyết đang đứng ngập ngừng ở cửa: “Được, Tiểu Tuyết ở dưới nhà đợi tôi, tôi đi
lấy xe”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui