Bố Tâm My làm món sườn
xào chua ngọt, Tâm My cố nhịn nhưng vẫn rón rén thò tay. Ông lấy xẻng gõ lên
thành nồi cảnh cáo: “Làm cái gì đấy?”.
Tâm My đành phải bỏ miếng sườn lại trong đĩa, “Bố à, bố với mẹ con cùng chiến
tuyến bao giờ thế? Trước đây con ăn uống có thấy bố ngăn cản đâu”.
“Giảm cân mới có chút thành tích, phải đảm bảo thắng lợi chắc chắn.”
Cô nghĩ ngợi, quả thật, dạo này mỗi lần gọi điện thoại lúc cười không còn thấy
chỗ thịt ở má chạm vào ống nghe. Nhưng miệng vẫn phụng phịu nói: “Tối qua mẹ
không xới bát thứ hai cho con, hôm nay lại không cho con ăn sáng. Xã hội xã hội
chủ nghĩa con còn phải nhịn đói, lẽ trời ở đâu”.
Bố cô cười dỗ con gái: “Chút nữa ăn cơm từ tốn một chút, bố phần con một nửa,
tối đến ăn no căng bụng. Đi ra với Tiểu Tống đi, ở trong bếp dính với bố làm
gì?”.
“Anh ấy có hai mỹ nữ ngồi cùng rồi, thèm vào con?”, Tâm My dỗi dằn.
Mẹ nhiệt tình là bình thường, còn Kiều Tiểu Tuyết cũng hừng hực khí thế làm gì
chứ? Mồm xoen xoét thầy Tống thầy Tống, Sở giáo dục của cô ta ở khu mới của
trường, cách Học viện Quản lý mười vạn tám nghìn dặm được chưa? Chẳng qua Tống
cá trê đến An Thành, nếu không Kiều Tiểu Tuyết mượn cớ công việc ở Sở giáo dục,
chẳng biết còn muốn tận dụng bao nhiêu cơ hội.
Tống Thư Ngu còn cười tít mắt, có vẻ ngập ngừng muốn nhận, mưu đồ gì đây?
“Bác trai vất vả quá.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Tâm My e hèm một tiếng: “Ở ngoài
kia nói chuyện rôm rả, lưu luyến gớm, vào bếp làm gì?”.
“Bình thường thôi mà”, bố Tâm My lườm cô, rồi nói: “Rửa tay sắp bát chuẩn bị ăn
cơm”.
“Bóp cái gì? Rửa tay cũng phải bóp à? Ra mà bóp với cái cô ngồi ở đầu sofa ấy”,
cô cáu kỉnh, “Cười thích nhỉ?”.
Anh dẩu môi, tay đầy bọt nắm lấy tay cô, vừa nắm vừa bóp. Tâm My ngượng ngùng
ngoái đầu nhìn bố, ông nói: “Rửa xong sắp bàn ăn cơm, lề mề không kịp đâu”,
đoạn cười hì hì tháo tạp dề ra khỏi phòng bếp.
“Nghe thấy chưa? Sắp bàn dọn bát ra ăn cơm, bố em nói rồi.”
“Bố em còn nói lề mề là không kịp đâu.”
Bốn bàn tay khép vào nhau, ngón tay thon dài cuốn lấy ngón mập tròn, hơi thở ấm
nóng phả lên nửa bên mặt cô, đến không khí cơ hồ cũng dần ấm lên.
“Tống cá trê, phải rửa nước thôi”, cô đỏ mặt nhắc anh.
Anh mở vòi nước tiếp tục nắm tay cô, chun mũi hỏi: “Ban nãy anh mới ngửi thấy
mùi ghen tuông thì phải?”.
“Ai thèm ghen?”, nói đoạn nước trong tay búng lên mặt anh, “Tỉnh chưa, đừng có
mụ mị”.
Tống Thư Ngu còn chưa kịp phản công, mẹ Tâm My bước vào vừa thấy đã mỉm cười:
“Tiểu Tống, Tâm My nhà bác tính khí vẫn trẻ con lắm, khổ thân con phải chơi
cùng nó”.
Tính khí trẻ con thích đùa rõ ràng là hắn!
Tống Thư Ngu mặt dày, đoạn nói: “Không đâu ạ, quen cô ấy bao lâu nịnh cô ấy bấy
lâu, con làm người giúp việc đến thời điểm này có thể coi như phổ cập thành
công”.
“Tâm My thật có phúc”, cùng vào với mẹ cô, Kiều Tiểu Tuyết mỉm cười rồi kết
luận một câu, giọng nói và vẻ mặt gượng gạo trái ngược hoàn toàn.
Ăn cơm xong bàn chuyện chuẩn bị tiệc cưới, Tống Thư Ngu nói họ hàng nhà anh ở
Tế Thành không nhiều, chẳng thà hai nhà cùng đứng lên làm, mẹ Tâm My đồng ý
ngay.
Tâm My hỏi: “Vậy gia đình bên bố anh có mời không?”.
Mãi lúc sau không thấy Tống Thư Ngu trả lời, có lẽ đang lúng túng về chuyện này.
Mẹ Tâm My thở dài: “Tối qua Tâm My đã kể chuyện nhà con cho hai bác, chuyện
cũng đã qua hai ba chục năm. Dù gì cũng là cha con, mời một câu giữ thể diện là
được”.
“Điều con lo lắng là thái độ của mẹ, con xin lỗi đã khiến mọi người phải nghĩ
ngợi.”
“Người một nhà đừng nói những lời khách sáo, hồi bố mẹ còn trẻ phạm sai lầm nói
cho cùng người chịu khổ là con cái”, mẹ cô nhìn Tâm My, rồi lại thở dài, ánh
mắt ít nhiều mang nỗi xót thương. Tâm My buồn bực nhìn bố kèm theo chút thắc
mắc, bố lại tránh ánh mắt cô.
“Bố của thầy Tống...”, Kiều Tiểu Tuyết phá vỡ bầu không khí trầm lắng bất ngờ
xuất hiện.
“Giáo sư Tống ở Trường Mỹ thuật”, mẹ Tâm My nói.
“À”, Kiều Tiểu Tuyết gật đầu.
“Vậy cứ thế mà làm, những việc khác tùy bác trai bác gái thấy thế nào tiện thì làm.
Ngoài ra, tháng sau mẹ con lần đầu trở về Tế Thành, có nói xin bác trai bác gái
sắp xếp thời gian để gia đình con tới nhà ra mắt.”
Tâm My giật mình, bàn tay nắm chặt. Tống Thư Ngu cầm lấy nắm tay nhỏ của cô,
mỉm cười chòng ghẹo: “Nàng dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp rồi”.
Mẹ Tâm My mắt cười tít: “Được, lúc nào cũng được”.
Tối đến Tống Thư Ngu còn
phải đi ăn tiệc, nói lời xin lỗi và xin cáo từ bố mẹ Tâm My, Kiều Tiểu Tuyết
cũng vội vã đứng dậy, nói: “Không ngờ mới ngồi đã sáu giờ rồi, mẹ nuôi, con
phải về thôi”.
Mẹ Tâm My nói đâu cần về sớm vậy, cùng ăn tối đã. Kiều Tiểu Tuyết nói đã có hẹn
gặp bạn.
Tâm My vừa bực vừa buồn cười, ý gì đây? Rõ ràng đợi Tống Thư Ngu để về cùng? Cô
ta hấp háy nhìn Tống Thư Ngu, mặt ra vẻ xem cô xử trí thế nào, Tống Thư Ngu
không nao núng, nhìn đồng hồ đoạn nói với cô: “Cho em năm phút thay quần áo”.
“Em cũng đi? Mấy người bọn anh em đâu quen ai.”
“Gặp mặt sẽ thành quen thôi”, anh lại ngồi xuống.
“Được được, đi cùng cho vui, đừng uống nhiều rượu là được”, mẹ Tâm My cười hí
hửng chỉ thấy răng không thấy mắt.
Tâm My nhìn Kiều Tiểu Tuyết đứng giữa sảnh khó xử không biết nên đi hay ở, nên
cô nói lớn: “Chị Tiểu Tuyết, vậy không tiễn, có thời gian ghé chơi”, nói đoạn
lúc la lúc lắc đi vào phòng ngủ thay quần áo.
“Cái này là tự biến mình thành keo 502, dính chặt. Chuột cống nhà cậu vừa đẹp
trai hơn vừa có tiền hơn lão Tống, cô ta dã tâm làm kẻ thứ ba sao không chọn
nhà cậu? Thấy mình dễ bắt nạt à?”, Tâm My liếc nhìn bóng Kiều Tiểu Tuyết, bực
bội nói với Trần Uyển.
Cuối tháng Chín chuyên san về Quý Tây sẽ chính thức lên sạp, thành công vượt
ngoài mong đợi, trong tòa soạn mấy đường dây nóng được người dân trong thành
phố gọi tới nóng máy. Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh dài ngày, tòa
soạn theo kế hoạch sẽ tổ chức hoạt động nhân ái tại quảng trường Nhân Dân. Hai
ngày trước đó Tâm My đã tuyên truyền trên diễn đàn, một loạt chị em những người
đã hoặc chưa từng gặp mặt, ngay từ sáng sớm đã đến nhiệt tình hưởng ứng.
“Chúa ơi! Cô ta không phải cũng giao lưu trên diễn đàn của mình chứ?!”
Trần Uyển đưa mắt lườm cô, chỉnh chiếc thẻ tình nguyện viên trước ngực cho ngay
ngắn, rồi nói: “Cũng có khả năng đọc được thông tin trên báo, cô ta cũng có
nguyện vọng làm việc tốt thì sao”.
Lúc Kiều Tiểu Tuyết đến chắc chắn sẽ tủm tỉm cười rồi nói thêm việc này nhất
định phải dốc nhiều tâm sức đây, Tâm My phì cười, “Cô ta?”, rồi liếc mắt nhìn,
chương trình tuyên truvền về Quý Tây, công chức trẻ tuổi đang đứng ở bàn quyên
góp Kiều đại tiểu thư, cô cười: “Cũng hay đấy”.
“Chuyện tầm phào của người khác quan tâm nhiều thế? Địch đến nên chặn lại nước
vào phải đắp đê. Cậu lo chuyện của mình đi, đã xin nghỉ phép để chuẩn bị hôn lễ
chưa?”
“Mình chẳng thèm mà quan tâm, chẳng qua hiếu kỳ không hiểu nhân phẩm thấp như
cô ta có thể khoác tấm áo mới đã đạt đến trình độ nào rồi. Nghỉ phép thì bận
nốt hai hôm nữa mới chính thức xin, sếp tổng mấy người bọn họ đều biết tin
rồi.”
Trần Uyển xoa bắp chân: “Nằm ườn ở nhà mấy tháng, đứng một ngày là không chịu
được, chắc mình cũng phải tìm việc gì đó mà làm thật. Tên kia nhà mình chỉ vì
chuyện mình đi làm mà ầm ĩ hai ngày nay”.
“Cả ngày hôm nay làm việc không nghỉ, chúng ta thu được bao nhiêu thứ rồi?”,
Tâm My sắp xếp đống quần áo chất đầy trên bàn, tranh thủ được ngày chuyển tới
Quý Tây, “Chuột cống lại chống đối hả?”.
“Ừ, quen về đến nhà là thấy mình, lại nói ở An Thành nhiều giai đẹp nên không
cho mình đi.”
Vừa nói vừa lấy sức làm việc, từ xa đã trông thấy chị Latte lê bụng bự tới,
phía sau có anh chồng theo sát, một túi lớn ôm trong lòng.
“Gấu ơi, ngại quá, đợi anh ấy tan làm bọn chị mới có thời gian, nên đến muộn
quá”, chị Latte từ xa đã nói lớn.
“Chồng chị nói đội xe của anh ấy đã nghĩ ra cách, haizzz, anh tự nói đi.”
Chị Latte có được chồng như hôm nay cũng là nhờ tình yêu trên mạng, chồng chị
cũng là MOD trên diễn đàn mê xe, thật thà chất phác. Bạn bè chơi xe trong hội
đa phần đều là những người có gia đình, sau một hồi thảo luận định nhân dịp
Quốc khánh nghỉ dài sẽ đưa con trẻ tới Quý Tây. Một để dạy bọn trẻ thông qua
hiện thực cuộc sống nơi đó, hai là cũng có không ít người muốn được hỗ trợ nên
đều hy vọng có thể đến đó một lần.
Tâm My vừa nghe xong vui mừng khôn xiết, kế đó giới thiệu mọi người làm việc
trong quỹ khuyến học đang làm việc tại đó cho họ.
Chị Latte đi quanh ngắm nghía bảng tuyên truyền, cuối cùng dừng bước trước bức
tranh lớn vẽ phong cảnh ruộng đồng, xoa bụng bùi ngùi: “Làm người đầu thai cũng
phải cân nhắc. Bảo bối, con thật may mắn”.
Tâm My ngắm nhìn tia chớp dưới đám mây đen ầm u trên bức họa, lúc lâu không nói
gì.
“Đúng rồi, Shin hôm nay có tới không?”
“Không, nhưng những người quen hay không quen khác gần như đều tới. Hoặc cậu ta
âm thầm tới cũng không chừng, đằng nào đã ai trông thấy mặt mũi cậu ta bao giờ
đâu, chị vừa nghe nói, hóa ra Shin đang điều hành tài chính.”
“Hả?”, con ngươi Tâm My như chực rớt ra ngoài.
“Đúng thế, nghe nói trong giới chứng khoán cậu ta chính là người nổi tiếng mang
danh ‘chín thanh đao’ thần kỳ, từ lúc cậu ta từ chức MOD đến giờ vẫn chưa tìm
được người nào thần thông hơn để tiếp quản. Chị vừa nghe tin này mà tức ói máu,
đều là người một nhà trên diễn đàn, thế mà cậu ta khoác áo giáp, phi ngựa chạy
tới forum chị, ý gì đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...