Thấy lão Tống bảo cô đợi
anh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn.
Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt không
ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi.
Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán Củng
Hương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha hí
hửng chạy ra đón Tống Thư Ngu.
“Sao không gọi điện cho tôi, để tôi còn ra…”
Tống Thư Ngu không buồn phản ứng, liền hỏi: “Trần Uyển đâu?”.
Tâm My nói Tiểu Uyển đang ở trong bếp, rồi mắt đắm đuối nhìn anh. Thấy anh dài
giọng ừ một tiếng chuẩn bị đi vào bếp, cô cuống cuồng: “Lão Tống! Thầy Tống!”.
Tống Thư Ngu ngoái đầu.
Tâm My chẳng biết phải mở miệng ra sao, mượn tiền để ăn thì thật khốn nạn, đâu
phải việc con người nên làm. Cô tiếp tục nhìn anh trân trân.
“Tôi đi chào Trần Uyển một câu.”
“Nhưng, còn… tiền…”
Tống Thư Ngu đã bước đến giữa sảnh ngay hành lang, nghe thấy liền quay người
nói: “Để thêm một chỗ cạnh cô, tôi đi nói vài câu với Trần Uyển sẽ quay lại
ngay”.
Tâm My há hốc.
“Tôi còn chưa được ăn, nhỡ may cô cầm tiền rồi đuổi tôi thì sao?”, anh hùng hồn
lý sự.
Nhưng, nhưng mình còn chưa cầm được tiền. Hơn nữa, chẳng quen chẳng biết ai,
ngồi cùng không thấy ngại sao?
“Nhưng đó đều là đồng nghiệp của tôi, anh đâu có quen ai…”
“Ai nói tôi không quen?”, Tống Thư Ngu nhìn qua ô cửa hoa bằng gỗ, rồi mỉm
cười, “Có quen hai ba người, đã từng gặp ở sàn chứng khoán An Thành”.
Gặp quỷ rồi.
Lúc lão Tống “trang điểm lộng lẫy” trở lại, sự nhiệt tình của mấy đồng nghiệp
cũ bên ban tài chính đã chứng minh lão ta không nói dối.
Tiểu Phạm người cô từng cộng tác trước đây không ngừng dò hỏi bên tai: “Hà Tâm
My, cậu cũng thủ đoạn và nham hiểm thật, nhân vật chủ chốt đứng đằng sau sàn
chứng khoán An Thành, trong tay nắm được con cá lớn đến vậy, thế mà răng không
thèm hé, mặt không biến sắc, uổng công tôi vẫn thật thà coi cậu như chị em”.
Tâm My kêu khóc oan uổng xuyên trời thấu đất: “An Thành là của nhà họ Diệp
không phải sao? Hơn nữa ban tài chính có khác gì hang sói, đường tôi đi vốn đã
gập ghềnh, đáng thương, đến một hai con tôm con tép cũng bị mọi người câu mất,
nhiệm vụ quảng cáo của tôi làm sao hoàn thành đây?”. Cô tuy ngờ nghệch nhưng
đâu phải đứa đần độn.
“Con tôm con tép? Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu! Đồ vô lương tâm, cậu
quên anh mình khi ấy đã đưa cậu đang là một cô thực tập tép riu đến đây như thế
nào không hả? Thấy tự sướng một mình là được rồi hả, chuyển tới ban khác cũng
không nói ra để chị em cùng chia sẻ niềm vui”, nói đoạn liền nhéo thịt trên mặt
cô.
Tâm My nhìn sang phía đối diện, lão Tống đang quan sát bọn họ. Trong bụng cô
nghĩ mắt anh lăm lăm định chém gì tôi? Người muốn xiên anh một nhát đáng ra là
tôi mới đúng. Chỉ biết làm bộ là giỏi, tiền của tôi đâu?
Còn chưa biết phải giải quyết con cá to này thế nào, tay Tiểu Phạm đã nhéo cô,
cô lo lắng né xa: “Hôm nay chẳng phải giới thiệu cho mọi người đấy sao? Có việc
gì cậu trực tiếp đến tìm anh ta là được rồi”.
“Ờ… được”, Tiểu Phạm mình đầy sát khí, “Lần sau mời cậu ăn cơm, nhất định phải
đưa cả thầy Tống tới”.
Cô bạn biên tập Tiểu Đỗ mà Tâm My yêu nhất chạy tới ngắt lời: “Tâm My, anh ấy
là thầy giáo cậu thật à?”.
Tâm My gật đầu lia lịa.
Hai mắt Tiểu Đỗ lập tức sáng quắc, kế đó liền oán thán: “Chị đây phí phạm hai
mươi năm đèn sách, giờ mới hiểu ý của câu: Trả ngọc chàng lệ như mưa. Giận
không gặp gỡ khi chưa có chồng”. [Đây là hai câu thơ trong bài
Tiết phụ ngâm của Trương Tịch]
Tâm My run rẩy, cố gắp miếng thịt gà kho hương quế cho cô, “Chị Đỗ, đây không
phải lần đầu tiên bị mê hoặc bởi thần tượng đấy chứ, lúc này em nghĩ chị cũng
nên nghĩ một chút đến những điểm tốt của chồng chị”.
Chị Đỗ hoàn toàn không quan tâm tới lời cảnh cáo của cô: “Năm nay chỉ tiêu
quảng cáo của ban ta không biết thiếu bao nhiêu, việc này phải để sếp tổng tính
toán đã. Em nói mức quảng cáo một năm của chứng khoán An Thành ước tính khoảng
bao nhiêu?”.
Tâm My nhìn trời. Cô không quan tâm tới cái đó, lúc này cô chỉ lo trong túi
không có tiền, chút nữa bị xấu mặt thì biết làm thế nào?
Càng về sau cô càng không biết mùi vị thức ăn thế nào, nhưng cô càng suy sụp
thì lão Tống lại càng vui vẻ nói cười.
Tâm My và nốt miếng cơm cuối cùng, lượn tới trước sảnh, ngậm ngùi nói: “Tiểu
Uyển, hai bàn mất bao nhiêu tiền, cậu tính giúp mình xem”.
“Mình đã bảo là mời mà cậu còn khách sáo, lúc đầu chỉ định lấy tiền nguyên
liệu. Nhưng nếu lão Tống thanh toán mình sẽ không khách khí với anh ta đâu, cứ
theo giá mà thu, ghi nợ cho An Thành đấy”, Trần Uyển nháy mắt.
Hả?
“Thầy Tống chưa nói với cậu hả? Lúc mới đến anh ta đã tìm mình bảo cứ ghi nợ
cho An Thành mà.”
Suy sụp.
Tống cá trê anh ăn ở thất đức quá!
“Đã thanh toán rồi ạ, sếp Đổng, anh đừng khách sáo, việc tôi nên làm mà. Buổi
sinh nhật đầu tiên của củ cải nhỏ là tôi đây cũng chẳng đáng gì, chẳng qua là
lấy cớ để mời mọi người tụ tập giao lưu một chút, cũng nhân cơ hội này bày tỏ
lòng cảm ơn trước sự giúp đỡ thường ngày của mọi người”, Tâm My cúi gập người
nói. Vừa dứt lời với sếp tổng, cô liền quay lưng trợn mắt nhìn lão Tống đang
cười hì hì. Thất đức!
Những người có tuổi, đã lập gia đình không tiện ở lại nên đã về trước, chỉ còn
một vài đồng nghiệp vốn độc thân thích vui chơi là ở lại. Nói phải tìm quán bar
nào đó để chơi, Tâm My đắn đo, xem ra túi tiền không thể gồng gánh được nữa,
liền liếc nhìn Tống Thư Ngu đợi anh nói câu tạm biệt. Ai ngờ Tống Thư Ngu tủm
tỉm nói hay là đến quán Thời Đại Hoàng Kim, mọi người vừa nghe xong đến gật đầu
còn chả kịp, chẳng có chuyện phản đối.
Ngặt nỗi mình chưa đủ choáng, định khiến mình tiếp tục choáng váng đến lúc ngã
vật xuống đất tan thành tro bụi sao?
Tiêu hoang. Hai chữ ấy như hai nhát dao cứa thẳng vào tim gan Tâm My.
Một nhóm khoảng mười người lái ba chiếc xe đến thẳng Thời Đại Hoàng Kim. Tiểu
Phạm tay sờ chiếc Volvo, mồm như tép nhảy bàn chuyện phân biệt xe nhập khẩu và
xe lắp ráp trong nước. Còn Tâm My tay ôm lồng ngực đau buốt, miệng lẩm nhẩm
liên hồi chẳng biết mình sẽ phải sống kiếp nghèo hèn thêm mấy tháng nữa đây.
Xe đến trước cửa Thời Đại Hoàng Kim, Tống Thư Ngu dừng xe nói đã đặt phòng đâu
vào đấy, mời mọi người vào trước.
Tâm My định bụng tách ra đi theo họ, liền bị Tống Thư Ngu túm lại bắt ngồi
nguyên tại chỗ.
“Đi cùng tôi xuống bãi để xe.”
… Hu hu, bây giờ đã bắt đầu tính sổ tôi rồi sao?
“Lão Tống, tiền cơm khi nãy tính vào hóa đơn của An Thành phải không?”, Tâm My
định bụng đại khái cho qua, “Vậy tôi cũng được thơm lây, ha ha, không phải tiêu
tiền của mình thật tốt”.
“Ai nói không phải tiêu tiền của mình? Tôi phải bán mạng cho ông Diệp mới được
ăn uống với tư cách của công ty, tính ra, cái cô vừa nuốt trọn chính là mồ hôi
nước mắt của tôi đấy.”
“…” Tâm My cười khan.
Lão Tống cười nhạt: “Trên người có được bao nhiêu mà học người ta ra oai mời
cơm đãi bạn”.
“Làm sao tôi biết mới nói một câu mời đi ăn đã loan tin đến tận nhóm của họ”,
Tâm My thấy anh giơ tay định gõ, liền ôm đầu kêu oan, “Mà người huênh hoang đâu
phải mình tôi, ai nói đến Thời Đại Hoàng Kim hả? Tôi nói cho anh biết, tôi
không có máu để người ta hút đâu, anh đề xuất thì đi mà chịu, món tiền này tôi
không thanh toán”.
“Cũng được”, anh chậm rãi, “Chỉ tính vụ đi ăn kia thôi”, nói đoạn xòe tay năm
ngón.
“Anh có ý gì? Tôi nói vay tiền anh đã đồng ý rồi, cuối cùng có cho vay hay
không? Nếu không anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa, định ẩy vụ này lên đầu
tôi á, còn khướt nhé.” Muốn xỏ lá đây mà.
Tống Thư Ngu bình thản, trả lời: “Được, vậy tôi đi. Cô lên gác chào hỏi mọi
người, có việc gì thì gọi điện cho tôi”.
Lúc này Tâm My mới nghĩ ra trên gác còn cả đám bợm rượu đang gào khóc đòi ăn,
liền lao tới ôm chầm lấy vạt áo Tống Thư Ngu: “Thầy Tống ơi”. Trông thấy ánh
mắt anh, cô khóc không thành tiếng: “Em chỉ còn một ngàn hai, thầy cầm tạm
trước đi vậy!”.
Tâm My khi nãy lao tới chỉ muốn đạp một phát vào bộ mặt đắc ý của Tống cá trê.
Cô nói còn có một ngàn hai, lão Tống cũng hùng hổ cầm luôn, sau đó nghĩ một lát
hình như lương tâm có chút cắn rứt, liền đưa lại cho cô hai trăm đồng để sống
qua ngày.
Cô ngậm ngùi vo chặt hai tờ giấy bạc, lúc quay người lại thì bỗng phát hiện
cuộc trao đổi tiền nong của họ đã phơi bày trần trụi trước mặt nhân viên bảo
vệ.
“Sao lại nhìn tôi như thế? Từ đầu đến chân chỗ nào cũng mang dáng dấp tiểu thư.
Cho dù không là tiểu thư, cũng chẳng thể chỉ là gái hạng hai trăm một lượt chứ
hả?”
Tống Thư Ngu bật cười hiếm thấy, so vai nói: “Không được, để tôi bo cho cô thêm
một trăm?”.
Cô giậm chân, hậm hực bước lên bậc thềm quán Thời Đại Hoàng Kim. Tên chết giẫm
Tống Thư Ngu đi sau lưng cười nhăn nhở không ngừng trông phát cáu.
Tâm My thấy mình như chú bò đáng thương trong trận đấu bò, còn ánh mắt chế giễu
của lão Tống giống như tấm vải đỏ đầy khiêu khích. Cô chỉ muốn tìm cách đạp hắn
ra càng xa càng tốt nhưng ngặt nỗi không có cơ hội, ngược lại còn càng bị trêu
nhiều hơn.
Thôi cứ mặc kệ, cùng nâng cốc cạn ly với đám đồng nghiệp. Tiền rượu mình đâu
phải chi, thế thì uống cho anh ta chết luôn.
Mọi người bắt đầu chếnh choáng, không khí lại đang ồn ào náo nhiệt, kẻ đang hát
muốn át người đang uống, thế là trong phòng tiếng hát sai nhạc oang oang ngang
phè, rồi cả tiếng la ó to nhỏ đòi phạt rượu vang lên, sau cùng đến lúc cắt bánh
kem mới gọi là cao trào. Tâm My giằng lấy micro trên tay chị Đỗ, ú a ú ớ hát
hết bài chúc mừng sinh nhật, liền bị Tiểu Phạm ném miếng gato trúng mặt.
Tâm My lao tới toan báo thù, sau này cô láng máng nhớ mình bị lão Tống kéo lại,
nói cái gì đó rồi đổ vật vào lòng lão Tống, cô nhớ mình còn trợn mắt hét lên
với Tống Thư Ngu: “Làm cái gì đấy? Giở trò lưu manh hả?”.
Rồi hình như lão Tống bật cười: “Giúp cô lau mặt cho sạch”.
Nhưng cô nhớ rõ ràng hắn ta đang liếm bánh trên mặt cô mà, hay cô uống say quá
rồi?
Chẳng biết nữa, sau đó cô ngủ mất, hình như trước khi ngủ còn dặn lão Tống:
“Đưa tôi về nhà”.
Anh trả lời rất dứt khoát, giống như trước đây anh luôn khiến cô thấy an tâm.
“Đau đầu.”
“Không đau mới lạ.”
“Lúc uống rượu sao không ngăn tôi?”
“Cản được không? Tính khí cô như vậy.”
“Lão Tống, tôi coi thường anh.”
“Được, xem ra vẫn chưa say.”
“Ai nói tôi say? Tôi thấy cả anh lái xe đấy nhé”, cô giơ tay lên để kiểm tra,
“Mấy ngón đây?”.
Anh vừa nhìn, cố ý trêu cô: “Hai ngón”.
“Ngốc, bốn ngón ông ạ.”
Tống Thư Ngu nín thinh, ba ngón mà bà cô.
“Anh uống say, ngồi xe anh không an toàn”, cô nhổm dậy mắt nhìn tứ phía, “Dây
an toàn đâu?”.
“… Ở cái cột ngay cạnh cô đấy.”
“… Ừ nhỉ.”
…
“Lão Tống, hôm nay sinh nhật tôi.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Thật ra cô chẳng nghe thấy, “Hai mươi bảy rồi”. Ngón tay mũm mĩm vẽ số hai bảy
ra trước mặt anh. “Anh bao tuổi rồi?”
“… Ba mươi lăm.”
“Ừ, anh cũng già rồi.”
Xe phanh gấp.
“Chả biết màng trinh có vòng đời không nhỉ? Như cây cũng có vòng đời đấy chứ.
Nếu có thật chắc hôm nay đã được thêm một vòng rồi.”
Xe phanh gấp.
“Tôi buồn nôn.”
“Cố nhịn chút, tôi đỗ xe vào lề.”
“Không cần đâu”, cô lắc đầu, “Lại đỡ rồi… Năm sau thêm vòng nữa, năm sau nữa
lại thêm một vòng nữa. Đợi sau một vạn năm, người ta sẽ khai quật thi thể tôi
lên để giải phẫu, oa, đếm không xuể”.
Anh nhịn cười: “Giờ đang thịnh hành hỏa táng”.
“Người ta nói lấy được một người đàn ông tử tế còn khó hơn việc trúng số độc
đắc, tôi mất hết niềm tin rồi.”
“Mới thất bại một lần đã tuyệt vọng rồi sao?”
“Thất bại? Đúng thế, những muốn chứng minh cho mẹ thấy, rồi lại mơ hão tìm được
một chàng bảnh bao để tất cả mọi người phải cúi đầu thán phục, nhưng thất bại
rồi. Không biết lượng sức mình, ngoài thân hình đẫy đà tôi chẳng có cái gì, còn
muốn ảo tưởng nhiều làm gì nữa”, cô nhìn ngón tay mình.
“Nói linh tinh gì vậy?”
Cô vẫn trân mắt nhìn ngón tay.
“Sắp đến rồi.”
“Nếu sớm biết có một ngày phải đỡ cô xuống xe, lẽ ra tôi không nên chạy bộ thể
thao, phải đi tập tạ mới đúng.”
Cô nằm bò trên vai anh, cổ họng khực khực suốt.
“Ráng nhịn, sắp về nhà rồi.” Anh khều chiếc túi to của cô, đợi tới lúc tìm ra
chìa khóa thì mồ hôi đã đầm đìa.
Mở cửa sắt bước vào, bà thím phòng 101 vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động liền
lao ra: “Ơ, Tiểu Hà, hai cháu ở đây…”.
“Chào cô. Không có gì, cô ấy uống hơi nhiều ạ.”
“Ờ, con gái không nên uống quá nhiều, xã hội bây giờ nhiều phần tử bất lương
lắm.”
Ánh mắt bà thím hàng xóm rõ ràng muốn ám chỉ anh chính là phần tử bất lương.
Tống Thư Ngu không muốn đôi co, liền quay người mở cửa, đoạn nói: “Không phiền
cô nữa, tạm biệt”.
Bà thím há miệng đủ để nuốt nguyên một con gà: “Tạm… biệt”.
“Cô ơi, bye bye”, kẻ say xỉn uống nhiều kia có vẻ hào hứng vẫy tay.
“Anh ở đây làm gì?”
Có vẻ cô đã tỉnh hơn chút, bỗng ngồi bật dậy trợn mắt nhìn anh.
“Ranh con, tôi làm trâu làm ngựa hầu hạ chăm sóc cô, còn dám trở mặt với tôi
hả?” Tấm khăn trên tay Tống Thư Ngu lau ngang lau dọc trên mặt cô.
“Tôi không muốn tình một đêm đâu, anh đừng có mà mơ.”
Tống Thư Ngu ngừng tay, hỏi cô: “Cái gì tình một đêm?”.
“Không thèm tình một đêm. Chị Đỗ, em không thèm đàn ông, đẹp trai mấy cũng
không thèm”, Tâm My lầu bầu, rồi lại ngã vật xuống.
Tống Thư Ngu nghĩ một hồi, bàn tay bốp bốp hai tiếng lên mặt cô: “Nói rõ ràng
xem nào, ranh con, dậy”.
Tâm My hé mắt, sau khi cố gắng nhìn rõ mặt người trước mặt, bực bội đẩy anh ra:
“Lão Tống, đừng liếm nữa, bánh kem trên mặt tôi anh liếm hết rồi”.
“… Tôi liếm cô lúc nào?”, có chết cũng không nhận tội.
“Khi nãy ấy.”
Ánh mắt anh lóe sáng, ghé sát cô hỏi: “Rốt cuộc cô say hay tỉnh hả?”.
Cô ẩn bàn tay đặt lên mặt mình tiếp tục nhắm mắt ngủ khò.
“Hà Tâm My.”
“Hả?”, cô ú ớ trả lời.
“Có thích liếm bánh kem không?”
“Cũng được đấy…. Nhưng mà nhiều nước bọt quá.”
“… Liếm thêm lần nữa nhé?”
“Hơ… Không”, cô quay mặt để né, chẳng phân biệt phương hướng liền chạm phải
khóe môi anh.
Xin lỗi nhé, là tự cô dâng hiến đấy nha.
Anh khóa chặt đôi môi đầy cám dỗ như hai cánh hoa mềm, lưỡi quấn lấy nhau, quả
nhiên trơn mềm như những gì vốn tưởng tượng.
“Hu hu… Tôi, tôi muốn nôn. Muốn nôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...