Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh
Tại nhà cũ biệt thự Cố gia.
Cố phu nhân chậm rãi đẫy của bước vào căn phòng lớn, nơi có người đàn ông đang nằm trên giường bất động chỉ còn lại hơi thở mong manh.
Ông ấy chính là Cố Đình Sâm chủ tịch tập đoàn Cố thị và cũng là ba của Cố Hàn Đình.
Ông đã sống thực vật như thế mười năm dài đăng đẳng, khuôn mặt nhợt nhạt chẳng chút sự sống nào ngoài hơi thở yếu ớt nhờ vào máy trợ thở.
Chầm chậm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bà nhẹ giọng.
"Tôi lại đến thăm ông đây.
Hẳn là ông không muốn nghe và cũng không muốn nhìn thấy tôi nên mới im lặng ngủ suốt hơn mười năm dài như thế đúng không?
Ông cũng đừng vô tình như thế, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng chăn gối mấy chục năm qua, dù không tình thì cũng là nghĩa chứ!
Tôi đến để nói cho ông biết, tôi sắp sửa cưới vợ cho Hàn Đình rồi.
Vợ của Hàn Đình là tiểu thư nhà danh giá, chỉ cần hai nhà Cố_ Thẩm kết thông gia, Cố thị lớn mạnh thì cả nước này sẽ không có bất cứ gia tộc nào có thể so sánh được.
Tôi lo nghĩ cho Hàn Đình như thế ông thấy có hài lòng không?"
Nhìn gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của Cố Đình Sâm, Cố phu nhân nhẹ siết chặt tay mình kiềm nén cơn tức giận.
Bao năm qua ông vẫn như thế, thậm chí cả khi ông chưa từng gặp tai nạn ông cũng không hề nhìn mặt bà âu yếm lấy một lần.
Tại sao chứ! Vì sao vợ chồng chung chăn chung gối từng ấy năm nhưng ông lại không dành cho bà lấy một chút tình cảm nào, bà có gì không tốt có gì không hoàn hảo để ông phải ghét bỏ như thế chứ!
Ông bằng lòng lấy bà làm vợ, nhưng lại âm thầm có con với người phụ nữ khác chứ không chạm vào bà.
Mối hận đó bà luôn ghi nhớ trong lòng suốt hai mươi mấy năm qua mặc dù giờ đây người phụ nữ kia đã không còn nữa.
"Có phải ông rất muốn chết đi để đoàn tụ với người phụ nữ kia có đúng không? Ông đừng hòng, tôi nhất định sẽ không để hai người được bên nhau đâu.
Cả đời này thậm chí cả kiếp sau nếu có thể, tôi vẫn sẽ chia rẽ hai người.
Tôi muốn bà ta mãi là người thứ ba trong cuộc tình tay ba này, và cả con của hai người tôi cũng sẽ cướp đi giống như bây giờ vậy.
Thứ mà Lâm Lạc Ý này không có được thì người khác cũng đừng hòng có được."
Cố phu nhân đứng bật dậy rời khỏi phòng trong sự tức giận.
Cố Đình Sâm vẫn nằm im bất động ở đó, nhưng khóe mắt ông lại khẽ rung động.
Sau vụ tai nạn kinh hoàng hơn mười năm trước, Cố Đình Sâm dù được sự chữa trị của các bác sĩ hàng đầu thế giới nhưng cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho ông.
Cuộc sống thực vật như thế đã theo ông suốt hơn mười năm dài mà vẫn chưa có dấu hiệu khởi sắc.
Cố phu nhân vừa không muốn ông chết lại càng không muốn ông tỉnh lại, nên rất nhiều lần Cố Hàn Đình muốn mời các bác sĩ danh tiếng đến thăm khám cho ông nhưng bà đều từ chối.
Cô phu nhân vừa bước ra phòng khách, người làm bên ngoài cũng vội bước vào thông báo.
"Thưa phu nhân, Phó thiếu đến rồi ạ."
"Để cậu ta vào đi."
Cố phu nhân nhàn hạ ngồi xuống ghế nhâm nhi tách trà.
Phó Trạch Dương theo sau người làm bước vào phòng, vừa nhìn thấy bà Trạch Dương nở nụ cười cúi đầu nói.
"Bác Cố."
"Ừm, Trạch Dương đến rồi sao? Ngồi đi cháu."
"Bác Cố vẫn khoẻ chứ ạ?"
"Bác vẫn khỏe, nghe nói Phó thị của ba cháu vừa ký kết một hợp đồng lớn, lợi nhuận nghe nói cũng không nhỏ nhỉ?"
"Việc kinh doanh của ba cháu, cháu cũng không rõ lắm.
Cháu suốt ngày chỉ biết đến việc chăm sóc sức khỏe cho các bệnh nhân của mình thôi, nếu bác hỏi về vấn đề các bệnh nhân trong bệnh viện thì chắc có thể cháu sẽ rõ hơn đấy ạ."
"Ồ vậy sao? Vậy bác sĩ Phó vừa rồi đến biệt thự của con trai bác là để thăm khám bệnh cho ai vậy?"
Ánh mắt sắc bén của Cố phu nhân đang nhìn thẳng vào mắt Phó Trạch Dương như thế không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh vậy.
Phó Trạch Dương cũng đã thừa hiểu bà gọi anh đến đây để làm gì, anh cong môi cười nhìn Cố phu nhân nói.
"Bác Cố thật tinh ý, nhà của con trai vừa có bác sĩ ghé qua đã biết ngay rồi.
Mặc dù Hàn Đình đã căn dặn cháu đừng nói với bác, nhưng cháu nghĩ bác cũng cần nên biết.
Thật ra cháu đến nhà cậu ấy không phải để nói chuyện phiếm mà là kiểm tra sức khỏe cho cậu ấy."
"Nói vậy cháu đến kiểm tra sức khỏe cho Hàn Đình sao? Hàn Đình không khỏe sao? Sao bác lại không nghe nó nói gì?"
"Hàn Đình bị cảm sốt nhưng không nghiêm trọng, cháu đã kê thuốc cho cậu ấy rồi ạ, rất nhanh sẽ khỏi thôi, bác đừng lo quá.
Cháu vẫn còn một vài cuộc hẹn không thể ở lại thêm.
Cháu xin phép về trước ạ."
"Gấp gáp như vậy sao? Nếu vậy cháu về đi!"
Phó Trạch Dương cúi đầu theo phép lịch sự rồi nhanh chóng rời khỏi.
Từ bên ngoài một người đàn ông bịt kín mặt bước vào, đến trước mặt Cố phu nhân hắn lên tiếng.
"Phu nhân."
"Thế nào rồi?"
"Theo thông tin điều tra được, cô gái đó đúng là cháu họ hàng xa của Phương Vãn Tình.
Tự làm lụng nuôi thân, từng là sinh viên trường đại học kinh tế luôn đứng nhất về thành tích.
Cách đây ba năm cô ta quen bạn trai và đã bảo lưu điểm thôi học để làm việc nuôi bạn trai ăn học.
Nhưng hiện tại bọn họ đã đường ai nấy đi khi cô ta đang mang thai, Phương Vãn Tình thấy hoàn cảnh cô ta như thế nên đã xin thiếu gia cho cô ta vào làm.
Theo người báo tin về thiếu gia dường như không thích người hầu gái đó cho lắm, cô ta làm gì thiếu gia cũng không ưng bụng và tỏ thái độ khó chịu."
"Vậy Phó Trạch Dương hôm nay đến đó làm gì?"
"Thưa đến kiểm tra sức khỏe cho thiếu gia.
Nghe Phương Vãn Tình nói thiếu gia bị cảm."
"Được rồi, tiếp tục theo dõi cô ta.
Hạng bần cùng thấp kém như cô ta chắc hẳn sẽ có ý nghĩ trèo cao, phòng bệnh hơn chữa bệnh, tìm cơ hội xử lý cô ta đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...