Sự Nhầm Lẫn Đáng Yêu

(12)

Trong bữa tiệc hôm nay, ai nấy cũng đều vui vẻ.

Mọi người đều nói rằng đã lâu rồi họ chưa có được sự hợp tác nào thuận lợi như vậy.

Mọi người ai cũng đều có chút say.

Lục Minh Sinh gương mặt trông đặc biệt nghiêm túc.

Lúc đầu không ai dám nâng cốc chúc mừng hắn.

Hắn ta nổi tiếng là người lạnh lùng và kiêu ngạo trong công ty của họ.

Nhưng tôi không sợ hắn ta, nên cầm ly rượu bước tới chỗ hắn ta để làm chim dẫn đầu.

Hắn bất ngờ một lúc, khuôn mặt không chút biểu cảm, khiến không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong đầu.

Đúng lúc tôi và mọi người tưởng hắn có ý từ chối thì hắn đã cầm ly rượu lên và uống.

Có con chim dẫn đầu, sẽ có một lượng lớn người đi theo sau, những người tiếp đó như có thêm dũng cảm mà đi đến nâng ly chúc mừng hắn.

Hắn không từ chối bất cứ ai đến và uống hết rượu.

....

Tôi thuê một căn nhà kiểu căn hộ.

Tôi bước nhẹ nhàng, xách túi và ngân nga một bài hát đi vào hành lang tối mờ.

Đột nhiên, một bóng người cao lớn nhanh chóng tiến về phía tôi.

Tim tôi đập mạnh như thể muốn nhảy ra khỏi người mình.

"A-"

Đúng lúc tôi muốn chống trả lại, người đàn ông ấy đã ném tôi vào tường và cưỡn.g hôn tôi.

Đèn hành lang điều khiển bằng âm thanh bật sáng.

Một khuôn mặt đẹp trai và quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.


Hắn thở nặng nề và cắn nhẹ vào môi tôi một cách không kiểm soát.

Bàn tay tê cóng của tôi không có lực, lực đẩy yếu ớt đập vào ngực hắn.

Lục Minh Sinh trút giận xong, hơi đẩy tôi ra, tựa cằm vào vai tôi:

"Em chính là nguyên nhân khiến tôi tự cho mình là đúng như vậy! Em phải chịu trách nhiệm với tôi."

Tôi: "Nhưng tôi có một đứa con."

"Không được yêu thương là người thứ ba, Dương Dương, xin em hãy cho tôi một cơ hội."

"Trong khoảng thời gian này, em đối xử với tôi như vậy có chút thờ ơ và lạnh lùng..."

...

Khi về nhà thay quần áo, tôi thấy trên vai mình có một vết ươn ướt nhỏ.

Tôi đứng bất động tại chỗ, có chút hụt hẫng.

Có vẻ như tôi đã thực sự làm tổn thương hắn ta...

Nói Lục Minh Sinh tự nghĩ là đúng, nhưng tại sao hắn lại không tự nghĩ là mình đúng ở đâu chứ?

(12)

"Giang Gia Huy, ra ngoài đi dạo không phải rất tốt sao? Trốn trong căn nhà tối tăm đó suốt ngày uống rượu để làm gì?"

Giang Gia Huy là bố của Giai Giai.

Hiện tại, mái tóc của anh ta đã dài, mỏng và được búi trên đỉnh đầu một cách luộm thuộm, đã nhiều ngày không được gội nên có chút...

Anh ta lau mặt, đôi mắt đờ đẫn.

“Có gì đáng để đi chơi không? Trên đời này chẳng có gì đáng để nhìn ngắm cả."

"Này, phục vụ, ở đây có rượu không?"

Tôi có chút tức giận nhưng cũng xen lẫn chút nhẹ nhõm và đau khổ.


Tôi đã thấy Giang Gia Huy yêu Linh Linh khi họ còn học đại học.

Ấm áp, sạch sẽ, ánh mặt trời tươi sáng, những tính từ này có thể được áp dụng cho anh ta.

Tôi chứng kiến cảnh anh ta biến đổi từ một thanh niên to lớn với nụ cười trên môi thành một người đàn ông luộm thuộm, giống như gã ăn xin như bây giờ.

"Vậy cậu có từng nghĩ tới Linh Linh không? Cậu muốn cậu ấy nhìn thấy cậu trở nên thế này hả? Còn có Giai Giải nữa."

"Cô còn nhắc đến Giai Giai?" Trong mắt anh ta đột nhiên tràn đầy chán ghét.

"Nhưng Giai Giai vô tội! Không ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này. Linh Linh cũng muốn cậu bảo vệ đứa con mà cậu ấy đã vất vả sinh ra!"

"Cậu có bao giờ nghĩ đến bố mẹ mình không?"

"Bọn họ già như vậy rồi, để chăm sóc cháu gái, thậm chí còn phải tìm thời gian thích hợp đi khám bác sĩ."

Tôi đang nói một cách nghiêm túc và dồn dập nhưng không ngờ anh ta lại bắt đầu bật khóc một cách bất lực.

Cảm giác bất lực và suy sụp của anh ta cũng lan sang tôi.

Mắt tôi cũng đẫm lệ.

Chẳng phải tôi cũng là người trong cuộc không thể thoát ra khỏi ký ức của mình sao?

"Phục vụ! Cho tôi rượu."

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi nhớ Linh Linh, tôi cảm thấy có lỗi với Lục Minh Sinh và cảm thấy yếu đuối với chính mình.

Tôi muốn buông, muốn bộc lộ hết tất cả cảm xúc của mình ra ngoài.

(13)

"Lục Minh Sinh, anh ở đâu? Em nhớ anh quá..."

Tôi quá say, không thể đứng thẳng được nên dựa vào con sư tử đá trước cửa nhà hàng. Tôi vô thức bấm số mà tôi đã không dám gọi trong nhiều năm.


“Em đang ở đâu?” Giọng nói khàn khàn và lo lắng của người đàn ông làm rung động màng nhĩ của tôi.

"Tôi đã nói với anh, đứa bé này không phải của tôi, nhưng anh lại không tin, đồ đàn ông thối tha!"

Cơn say hiện tại đã xâm chiếm não tôi một cách tự do, quyền nói chuyện cũng đã được trao cho men rượu.

"Tôi biết, tôi đã nghe em nói vào ngày hôm đó."

Bộ não xoay vòng của tôi không cho phép tôi suy nghĩ quá nhiều: "Cái gì? Làm sao anh biết?"

Người bên kia thở dài một hơi: “Phòng họp của công ty em cách âm kém như vậy, làm sao tôi không biết được?”

"Vậy thì... vậy tại sao anh lại đưa dây buộc tóc cho Giai Giai?" Tôi lắp bắp hỏi.

“Đó là vì em chọc giận tôi, nếu con bé không nói thích thì tôi đã không phải đưa cho con bé."

“Nhưng tôi sợ con bé làm mất nên mới nói đây là thứ em đưa cho tôi."

“Vậy thì sau khi con bé chơi xong, dù không trả lại cho tôi thì con bé cũng sẽ đưa cho em.”

Đầu óc tôi giống như dừng hoạt động và tôi bắt đầu nói lắp bắp:

"Lục Minh Sinh, em nhớ anh rất nhiều. Em nhớ anh rất nhiều..."

"Linh Linh đi rồi, hức... Anh cũng không ở bên em nữa, em thật sự rất khổ sở."

"Tên kh.ốn Giang Gia Huy đó không chăm sóc tốt cho Giai Giai."

"Mẹ anh đã cố gắng rất nhiều để thuyết phục em, em còn có thể làm được gì đây?"

Người đàn ông rõ ràng đã bất ngờ khi nghe điều này.

"Đợi đã, em nói mẹ tôi đã tìm em?"

Tôi chưa kịp giải thích thì đã nhìn thấy người đàn ông dưới ánh đèn neon.

Tôi lao tới, ôm lấy hắn và khóc lóc thảm thiết.

"Không còn quan trọng nữa, không còn quan trọng nữa, chỉ cần anh trở về là đủ rồi."

“Em sợ mình đã làm tan nát trái tim anh, cũng sợ anh sẽ ghét em vì chê người nghèo mà yêu người giàu."

"Thật ra lúc đó em không tìm được lý do..."

Cơ thể tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng và toàn bộ cơ thể tôi bay lên không trung.

Ký ức của tôi trở nên mờ nhạt với những gì xảy ra tiếp theo.


Chỉ cần nhớ rằng hình ảnh liên tục thay đổi.

Giang Gia Huy say rượu được bố mẹ đưa về.

Lục Minh Sinh nhẹ nhàng hôn lên cái miệng đang không ngừng nói huyên thuyên của tôi trên xe.

Sau đó... Sau đó, trong một căn phòng có tông màu lạnh lẽo, quần áo của tôi lần lượt bị cởi bỏ.

(14)

Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Nhưng trong đó tràn ngập mùi hương quen thuộc của hắn, nó khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi mặc bộ đồ ngủ nam mới toanh trên đầu giường rồi đi dạo khám phá bên ngoài phòng.

“Tỉnh rồi à?” Lục Minh Sinh sắc mặt vui vẻ đang đứng nấu cháo.

Một vài hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi, tôi ngượng ngùng gật đầu.

“Tối qua em cứ nói đau bụng nên anh nấu cháo gà cho em.”

Tôi ngồi vào bàn ăn và ăn cháo gà.

Bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

Ánh mắt của Lục Minh Sinh dường như dán chặt vào tôi.

Tôi không hiểu bây giờ chúng tôi có mối quan hệ như thế nào.

Nhưng mỗi trong chúng tôi đều không muốn xuyên qua lớp giấy ở giữa này.

"Sao em không chuyển đến ở cùng anh? Nơi em ở có chút không an toàn."

Tôi đã phàn nàn trong nội tâm mình, ở cạnh hắn mới không an toàn.

Không muốn trả lời trực tiếp Lục Minh Sinh, tôi chỉ cúi đầu thản nhiên đáp:

"Cái này tiến triển nhanh quá, cho tôi chút thời gian để làm quen."

Lục Minh Sinh không phải là người thích ép buộc người khác, sau khi đặt thìa xuống, hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.

"Được, nghe theo em."

Đôi mắt sắc bén của hắn khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Đúng như lời thực tập sinh đa nói, tôi hiện tại giống như một con mồi đang nằm trong lòng bàn tay của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận