Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

“Chào quý khách, xin hỏi quý khách đã có hẹn trước với bác sĩ nào rồi?”

Mới bảy giờ ba mươi sáng, vừa vào bệnh viện, Triệu Nhân Thành đã bất ngờ
nhìn thấy nụ cười thân thiện quen thuộc. Anh nhẹ nhàng sải những bước
dài, rời khỏi đại sảnh sang trọng, đi vào khu hành lang yên tĩnh của dãy phòng VIP.

Vừa đưa một bệnh nhân đến khu vực VIP, Duy Duy ngước mắt lên thì thấy gương mặt nam tính kia. Nụ cười của cô trở nên rạng rỡ.

“Bác sĩ Triệu!” Cô phấn chấn tinh thần tiến lên chào hỏi.

Triệu Nhân Thành im lặng đánh giá bộ đồng phục màu hồng trên người cô. Đối
với người bất ngờ không nên xuất hiện tại đây, khiến anh hơi khó tiếp

Chẳng phải công việc của cô là những chuyến bay dài trên bầu trời xanh bao la ư? Sao cô lại có mặt tại đây trong trang phục nhân viên bệnh viện thế
kia?

“Bác sĩ Triệu, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là đồng
nghiệp!” Cô nở nụ cười xinh đẹp, chủ động giải thích sự nghi hoặc trong
mắt anh.

Vì sao anh có vẻ chẳng hứng thú với chuyện cô từ bỏ
công việc của một tiếp viên hàng không, mà chạy đến đây làm nhân viên
tiếp tân của bệnh viện nhỉ?

Triệu Nhân Thành lạnh lùng gật đầu chào cho có lệ, rồi xoay người rời đi. Để lại Duy Duy ngơ ngác đến ngẩn người.

Chỉ thế thôi sao? Anh chưa nói và cũng chưa hỏi gì mà? Cô đã thể hiện cử
chỉ từ bỏ đeo đuổi rõ ràng, chỉ muốn ‘gần quan được ban lộc’ mà không
tiếc điều gì. Thế nhưng anh lại vờ như chẳng liên quan, chẳng đếm xỉa
gì?

Trong đầu cô vẽ đủ các tình tiết khi hai người gặp nhau,
nhưng tất cả không xảy ra. Đối phương vẫn giữ thái độ lạnh lùng vô lí
ấy. Cô tưởng rằng, ít nhất, anh sẽ lịch sự bắt tay chúc mừng và mời cô
đi ăn điểm tâm sáng…

Nếu biết thế này, cô chẳng thèm để bụng đói tới chỗ làm sớm hơn nửa tiếng! Nhưng cô là ai? Cô là người con gái có
đầy dũng cảm đeo đuổi tình yêu chân chính – Chu Duy Duy!

“Bác sĩ Triệu, cùng nhau ăn sáng nhé!” Cô tiến lên gần anh, nở nụ cười quyến rũ.

Anh thích mẫu phụ nữ nào nhỉ? Nếu đoan trang không đủ sức thu hút, vậy cô nên dùng thử sự quyến rũ để dụ dỗ anh?

Duy Duy chẳng hề hay, nụ cười ấy khiến sóng mắt của bác sĩ Triệu càng thêm giá rét.

“Tôi tự mua rồi.” Anh lắc đầu, lạnh giọng từ chối.

Duy Duy nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay anh, khẽ chớp đôi mắt đẹp, nói:

“Không sao cả, bác sĩ Triệu! Tôi cũng mang theo bữa điểm tâm, chúng ta cùng ăn chung nhé.” Da mặt cô dày hơn tường thành.

“Không rảnh.” Triệu Nhân Thành cộc cằn từ chối.

Nụ cDuy Duy cứng đờ trên môi. Mới vòng sơ tuyển mà cô đã nuốt phải sự lạnh nhạt đáng sợ, làm những ý tưởng tốt đẹp trong đầu trôi theo dòng nước.

Cô vốn dĩ muốn chờ căng thẳng giữa họ dịu đi, sẽ chân thành hỏi bác sĩ
Triệu: ‘Có phải lúc trước do tôi làm tiếp viên hàng không nên anh mới

đột nhiên tránh né?’ Nếu anh trả lời ‘Đúng’, cô nhất định sẽ cam đoan
với anh: Ngoại trừ công việc của một tiếp viên, thì cô là mẫu người phụ
nữ đảm đang có thể trông cậy, sẽ không làm cho anh trở thành người đàn
ông đáng thương, ở nhà trông con quanh năm suốt tháng.

Nếu bác
sĩ Triệu vẫn không tin tưởng, cô muốn dùng bộ đồng phục trên người để tỏ thành ý, và xin anh hãy cho cả hai ba tháng cơ hội. Cô sẽ tìm một công
việc khác tương tự như tiếp viên hàng không, để anh thấy rằng nó thật
bình thường, không đáng sợ như lời đồn đãi.

Nếu cô tình nguyện
làm vậy, mà anh vẫn chưa vừa lòng, cô sẽ tìm công việc mới phù hợp hơn.
Dù sao, cô cũng quá mệt mỏi với công việc cũ.

Ngay cả bản thân
cô cũng coi động thái này là thông minh và ủng hộ nhiệt liệt. Nhưng vì
sao khi cô áp dụng nó để tiếp cận anh, anh cũng chẳng mảy may cảm động?

Làm sao bây giờ? Việc xảy ra bất ngờ tối qua, càng khiến cô cương quyết
chinh phục Triệu Nhân Thành bằng tốc độ nhanh nhất. Sau đó, đem mình gả
cho người đàn ông học thức này.

Không để cô nói thêm lời nào, Triệu Nhân Thành vô tình bỏ đi.

Nhìn bờ vai rộng, đôi chân dài, vóc dáng nam tính đầy lạnh lùng tàn nhẫn rời khỏi, cô câm lặng thật lâu không thốt nên lời.

Từ bé, Duy Duy đã có ngoại hình xinh xắn như búp bê và một giọng nói ngọt
ngào. Sau khi tan vỡ mối tình đầu vì bị chụp mũ là ‘kẻ đồng tính’, cô
cũng có đủ dạng người đeo đuổi. Các chàng trai đối với cô rất tốt, sẵn
sàng bám dính để được làm quen. Trong bất giác, họ tạo cho cô một sự
kiêu hãnh. Vì thế, cách hành xử của anh đã tổn hại nặng nề đến lòng tự
trọng của cô.

Cô yên lặng thở dài. Chẳng lẽ mình phiền nhiễu đến đáng ghét thế sao? Thật không nghĩ ra! Cho dù là bạn bè bình thường,
lúc từ chối, chẳng lẽ anh không cố làm mặt mình nở một nụ cười được ư?

Cô đáng sợ như vậy sao? Đáng sợ tới mức, người ta phải dùng lời cay ý độc
đối với cô? Nhưng làm thế nào bây giờ? Bất kể là một bác sĩ Triệu điềm
tĩnh h lạnh nhạt, thì cô vẫn không thể ‘phóng điện’ đến giống đực này.

Duy Duy mệt mỏi rũ bờ vai xuống định xoay lưng, thì nhìn thấy tấm ảnh của một người điển trai vừa mới dán lên tường sáng nay.

‘Bác sĩ chuyên khoa sản: Tiêu Đồ’

Duy Duy mím chặt môi khi đọc cái tên ấy. Thật đáng ghét!

Hiện giờ, mỗi người đều có mục tiêu sống cho riêng mình. Đường ai nấy đi, cô bước theo con đường lớn đầy ánh nắng mặt trời của mình. Anh bước đi
trên con thuyền độc mộc của anh. Đừng ai chạm vào ai, đừng ai động tay
động chân với ai!

Tối đó khi trở về phòng, thật lâu sau Duy Duy mới lấy lại được bình tĩnh. Cô mỉm cười nhìn tấm áp phích, lặng lẽ cất lời thề:

‘Thỏ Thỏ đại nhân à, cố gắng làm việc tốt, chuyên tâm trở thành bác sĩ thành đạt đi! Ba tháng sau, Chu Duy Duy – tôi sẽ đi lấy chồng!’

Vừa
nói xong, nụ cười của Duy Duy bỗng dưng trở nên tinh quái. Chỉ thấy cô
rút trong túi ra cái chai màu xanh, xịt tứ tung lên quần áo, đầu tóc…

Sau đó còn xịt xung quanh một vòng, làm cái hương thơm ngạt ngào kia
dính cố định trên người mình.

Hừ! Tối qua trở về phòng và trằn trọc mất ngủ cả đêm, cô mới nghĩ ra được độc chiêu này!

* * *

“Có nhầm hay không? Chúng tôi đã đợi mấy tiếng rồi!”

“Không phải phòng khám mở cửa lúc tám giờ sao? Lúc này đã mấy giờ? Gần trưa rồi!”

Hôm nay là ngày khám bệnh chính thức của bác sĩ Tiêu. Bệnh nhân xếp hàng
đông như kiến, nhưng toàn bộ đều liên tục lên tiếng phàn nàn.

Kết quả vì bác sĩ Tiêu đến trễ, nên bác sĩ Triệu phải đành cắn răng phụ trách khám toàn bộ cho bệnh nhân.

“Kiểu bác sĩ gì đây? Chúng tôi vất vả chờ đến mười giờ mới được khám! Chúng
tôi đến đây là để tận hưởng những dịch vụ cao cấp. Kết quả thế nào? Thái độ phục vụ còn thua xa lơ xa lắc so với bệnh viện công.”

“Đây
mà bác sĩ Mỹ, tốt nghiệp đại học Jonhs Hopkins quỷ gì chứ? Tôi nghĩ đó
chỉ là mánh lới quảng cáo, có tiếng không có miếng thôi!”

Ông
viện trưởng đi tuần tra cũng tối tăm mặt mày. Nếu cứ kéo dài tình trạnh
này, đừng nói người trong bộ phận hành chính run như cầy sấy, ngay cả
Duy Duy mới đi làm ngày đầu, chưa gặp được tên kia cũng mất hồn.

Vốn dĩ bệnh viện hay thổi phồng các bác sĩ mới nhận khám bệnh lần đầu. Việc này tính chất rủi ro rất cao, thậm chí có thể sẽ tổn hại đến danh dự
của bệnh viện. Vì vậy làm sao người ta không lo rầu cho được?

Cái tên Tiêu Đồ kia, đang muốn giỡn chơi gì nữa đây?

Duy Duy kích động muốn tìm anh để chất vấn: ‘Vì sao không biết quý trọng cơ hội?’ Nhưng sau nụ hôn say xỉn tối qua, nó đã tạo cho cô một báo động
lớn. Bất kể thế nào, anh cũng là một nhân vật nguy hiểm.

Cô đã quyết định dứt khoát, vì tình bạn thân thiết và vì tình anh em gắn bó, cô nên giữ khoảng cách an toàn với anh.

* * *

Sau cơn say rượu, tim của Tiêu Đồ hơi mệt nhọc.

“Khụ… khụ… khụ.” Anh cầm khăn che miệng ho khan, sau khi xem xong tên của người bệnh nhân đầu tiên.

Thật muốn đòi mạng mà! Từ sáng đến giờ, anh vẫn ho không dứt.

“Bác sĩ, tôi muốn sinh con trai, anh nhất định phải giúp tôi!” Nguời bệnh nhân trước mặt vừa vào cửa đã dặn dò kĩ lưỡng.

Phiền chết mất! Anh có phải là Tống Tử Quan Âm đâu? [1] Làm sao biết cách giúp người ta mang thai sinh con trai?

Tiêu Đồ lười biếng mở miệng, tùy tiện lật hồ sơ của bệnh nhân ra, gõ chữ
thoăn thoắt vào máy tính. Một lát sau, anh cúi đầu đưa tờ giấy ra, nói:

“Kiểm tra trước.” Anh lười biếng thốt ra ba chữ, không dư thêm từ nào.


Bệnh nhân chưa hiểu, cứ theo truy vấn mãi. Sau đó, kích động nhổ thẳng vào mặt anh:

“Bác sĩ, chả phải trước đó tôi đã kiểm tra rồi sao? Hơnôi đã đẻ một đứa con
gái rồi, khả năng sinh sản chắc chắn không có vấn đề! Anh mau nghĩ cách
giúp tôi sinh con trai đi!” Đây là chuyên gia từ Mỹ trở về ư? Cách thăm
khám quá sơ sài, phải không?

Cơ thể con người thay đổi theo thời gian. Vài năm trước có thể mang thai sinh con, không có nghĩa là bây
giờ cũng vậy! Nếu không đi kiểm tra, anh kết luận thế quái nào được!

Tuy nhiên, anh lười giải thích là do cổ họng rất ngứa. Lúc nữ bệnh nhân này dựa tới trước, anh đã kịp thời rút lui, nhưng vẫn…

“Ách xì!” Không kìm được, anh hắt xì một cái.

Không biết vì anh bị dị ứng với mùi nước hoa trên người của phụ nữ, hay là do đêm qua chỉ mặc quần lót đi ngủ nên bị cảm lạnh.

Anh có thói quen luôn mặc quần áo khi đi ngủ. Nhưng sáng hôm nay thức dậy,
ngơ ngẩn phát hiện ra thân mình trần trụi, mặc độc chiếc quần lót ẩm ướt trên người.

Tối qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Thật sự… hơi mắc
cỡ! Duy Duy có thấy cái vóc dáng mảnh khảnh của anh không? Cô sẽ nghĩ
gì? Nó có khơi được dục vọng trong lòng cô?

Nữ bệnh nhân cố tình đến sát bên anh, nói:

“Bác sĩ, bên Mỹ có phương pháp sinh được con trai không?”

Nhất định phải dựa gần anh như vậy sao? Tiêu Đồ vội vàng nghiêng mặt sang một bên, mới có thể dễ dàng hít thở.

May mắn quá! Duy Duy chưa bao giờ dùng nước hoa. Haiz, thật đáng thương, ai bảo anh lựa ngành công nghiệp ‘dịch vụ’ này. Đến tận bây giờ anh mới
biết, mình chẳng những không thể chọn khách hàng mà còn không thể nhàn
nhã dù chỉ một giây.

“Không có.” Anh từ chối ngay lập tức.

Con trai hay con gái đều như nhau. Trên thực tế, nếu có con, anh muốn có
đứa con gái giống y Duy Duy, như vậy anh sẽ hết mực yêu thương cưng
chiều. Nếu là con trai giống anh như tạc thì… hừ, hừ! Đừng trách anh
lòng dạ độc ác, luôn hay bắt nạt…

Vì vậy anh quyết định, phải
nhanh chân tìm cơ hội tạo người! Anh đã hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn là
người đàn ông ‘trong trắng’, thật có tội với tổ tiên! Có phải đã tới lúc anh nên vươn bàn tay ma quái của mình ra, sau khi nếm trải chuyện tối
qua?

“Này, bác sĩ! Anh đừng có thả hồn đi hoang như thế!” Tiếng của nữ bệnh nhân oang oang dội tới.

Ở đâu lòi ra tên bác sĩ hết mức hời hợt này? Đã không nghe bệnh nhân nói
chuyện, còn thả hồn đi rong thế kia… Lúc thì trầm tư, lúc thì âm thầm
cười xảo quyệt, làm người ta sợ hãi dựng tóc gáy.

“Bác sĩ, anh
nói giỡn chơi! Ở Mỹ y học phát triển vượt bậc như vậy, chắc chắn phải có kĩ thuật mới sinh được con trai!” Nữ bệnh nhân tuyệt đối không muốn từ
bỏ ý định của mình.

Anh vẫn nín lặng, chẳng có hứng thú mở miệng.

Chị ta như người biết thức thời, cố tình bí bí mật mật nói:

“Bác sĩ đừng gạt tôi nhé! Chồng tôi giàu lắm.”

Chồng chị ta có tiền, liên quan khỉ gió gì đến anh!

“Bọn tôi chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu đứa con trai!”


Nữ bệnh nhân nháy mắt với anh, rồi nói tiếp:

“Bác sĩ, anh hiểu mà, đúng không?”

Anh hiểu gì chứ? Anh chẳng hiểu gì cả!

“Nghe nói bên Mỹ, khi phụ nữ mang thai đều làm siêu âm chẩn đoán giới tính.
Nếu không có kĩ thuật sinh được con trai, vậy nếu tôi mang thai, bác sĩ
có thể giúp tôi kiểm tra giới tính thai nhi không? Nếu là con gái, tôi
muốn được làm thủ thuật phá bỏ.” Rốt cuộc chị ta cũng nói rõ mục đích.
Thậm chí còn nháy mắt lén lút bỏ một phong bì màu đỏ vào chiếc áo blouse trắng của anh.

Bác sĩ từ Mỹ về chắc hẳn đã quen thuộc với hình
thức ‘đút lót’ này rồi nhỉ! Chị ta nghĩ phải lo cho con đường tương lai
phía trước của mình.

Tiêu Đồ ngơ ngác, sau đó từ từ kéo chiếc phong bì hình chữ nhật màu đỏ ra, chớp mắt vài cái để xác định mình không nhìn nhầm.

Hôm nay là ngày khám bệnh chính thức của anh, quả nhiên thu nhập khá, hãy nên tận hưởng! Anh nheo mắt lại, nói:

“Quý khách này…”

Thấy vị bác sĩ cuối cùng cũng mở miệng, nữ bệnh nhân liền chăm chú lắng nghe.

“Nếu chị bị cảm lạnh, tôi có thể đề nghị chị dùng thuốc đổ mồ hôi. Nếu bao
tử chị ăn khó tiêu, tôi có thể đề nghị chị ăn toàn những bữa cơm thịnh
soạn. Nếu chân chị bốc mùi hôi thối, tôi đề nghị chị dùng nước cốt chanh để rửa ráy… Đừng lo lắng, nhiệm vụ của chị chỉ là mang bệnh. Bệnh viện
chúng tôi có đủ những dịch vụ cao cấp dành cho tổng thống. Tuy nhiên,
cái khoản bao sinh con trai này, chị về nhà khuyên bảo đức ông chồng nên chịu thua thiệt đi!”

Anh rất hiếm khi dùng tốc độ nói chuyện
nhanh như gió kiểu này, sau đó đem chiếc phong bì trả lại, rồi quay đầu
hít một lượng khí mát mẻ. Hôi chết đi! Cổ họng anh hình như sắp bị sát
thương đến nơi rồi.

Nghe câu nói ám chỉ trào phúng của anh xong, sắc mặt nữ bệnh nhận tối đen, chị ta đứng bật dậy, mắng:

“Bác sĩ Mỹ chó má!”

Không tiễn, cứ đi tự nhiên! (^_^)

Người bệnh kế tiếp chuẩn bị bước vào, thì Tiêu Đồ đã tắt luôn máy tính. Bởi vì, đã đến giờ ăn cơm trưa!

Tan tầm! Tan tầm! Tan tầm! Thời gian sung sướng nhất chính là giờ tan tầm!

Không hiểu sao hôm nay mặc dù cơ thể có hơi khó chịu, nhưng vừa đến giờ tan tầm, cả người anh đều cảm thấy đặc biệt hưng phấn.

Ha ha, đó là bởi vì… bí mật không thể nói.

Tinh thần anh hăng hái, nhẹ nhàng tiến về phía căn tin. Nhưng trước khi đến
được căn tin, mũi của anh bỗng dưng ngứa ngáy. Bởi vì có một người mặc
bộ đồng phục màu hồng vừa lướt qua, anh lại ngửi thấy mùi nước hoa nồng
nặc.

“Ách xì!” Anh lại đánh cái hắt xì thật lớn.

Ai mà thiếu đạo đức quá vậy?

~*~

[1] Đó là truyền thuyết về Quan Thế Âm Bồ Tát. Câu chuyện rất dài, nhưng
tôi xin tóm tắt: Phan Hòa nằm một người phụ nữ mặc áo trắng ngồi trên
đài sen, sau khi thức dậy phát hiện ra vị ấy là Quan Thế Âm, liền tìm
thợ vẽ một bức tranh đặt tên là ‘Ngạo Liên Quán Âm’. Nhưng vì quá ao ước có đứa con trai nên kêu thợ vẽ một bức tranh khác có một cậu bé nằm
trong lòng vị Bồ Tát, đặt tên là: ‘Tống Tử Quan Âm’, rồi đem về thờ
phụng tại nhà. Quả nhiên, sau đó ông có đứa con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận