Đường Uyển Niệm được tài xế riêng của Mạc gia chở đến nơi diễn ra tiệc. Cô cũng không ngờ khi bắt đầu khai máy tiệc chỉ rất nhỏ cũng không có nhiều nhà báo đến, giờ kết thúc phim và ra mắt lại có nhiều phóng viên tới vậy, có lẽ lộ ra người đứng đầu tập toàn Mạc thị đầu tư nên nhiều phóng viên cũng phải.
Đường Uyển Niệm vừa bước xuống xe cũng được vài phóng viên đến chụp, nhưng chưa được xuống tới sảnh họ đã chạy đến chụp Lương Kiều Oanh và Sở Hạo Thiên.
Đỗ Vi Vi đang đứng chờ, vừa thấy cô đến đã vội lao đến.
“Chị Đường, em chờ chị mãi, lo chị không chuẩn bị kịp nữa đó!"
“Em thấy chị thế nào? Có phải xinh đẹp lắm không?"
“Chị có phải giàu rồi không? Thuê hẳn một chiếc xe và váy để mặc luôn?"
“Chị không có giàu đâu!"
Đường Uyển Niệm vừa bước vào trong đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, thân hình đồng hồ, chiếc váy ngang vai màu xanh dương tôn lên làn da trắng tinh của cô.
Cô đưa mắt quét xung quanh một vòng, muốn xem dê xồm kia có mặt không. Đạo diễn Trương cũng rất tinh xảo, mới là buổi đóng máy chưa biết phim thế nào đã mời rất nhiều người đầu tư đến, có lẽ muốn kiếp thêm nguồn tiền cho bộ phim khác cũng nên.
Đường Uyển Niệm và cô trợ lý nhỏ của mình tiến vào trung tâm buổi tiệc, ở đây phải nói có rất nhiều người sang trọng lịch lãm, cũng có đôi ba diễn viên nổi tiếng cũng được mời.
“Nghe nói gì chưa? Vị chủ tịch trẻ Mạc thị cũng sẽ có mặt đấy!"
“Không biết một công ty kinh doanh lĩnh vực kinh thế lại đầu tư cho bộ phim không biết có doanh thu hay không, vì lý do gì nhỉ?"
“Tôi chả cần biết, hôm nay mà được gặp chủ tịch Mạc thị thì cả đời tôi mãn nguyện rồi!"
“Nhưng mà người đó đã có vợ rồi!"
“Ai biết được là có thật hay có giả, có khi tôi xinh đẹp lại lọt vào mắt của anh ấy thì sao?"
Mấy cô diễn viên trẻ mới có tí nổi tiếng đã mơ mộng hão huyền bước vào hào môn, những lời mà họ nói đều được cô đứng bên nghe thấy. Cũng không hiểu vì sao, cô lại muốn đứng ra nói với họ, mình là vợ của người mà họ bàn tán. Đường Uyển Niệm đang suy nghĩ xem anh đang ở chỗ nào, thì từ đâu đôi cẩu nam nữ kia lại đi tới, họ đi tới đâu thì lời khen tới đó, một tên tra nam thích bám váy phụ nữ lại được làm diễn viên chính và trở nên có tiếng qua các bộ phim, một người lại thích đi giật bồ người khác lại được làm viễn viên chính, không biết nếu bị lộ ra thì phản ứng của mọi người sẽ ra sao nhỉ?
“Xin chào, cuối cùng thì chúng ta cũng đã kết thúc được bộ phim hợp tác chung cùng nhau!" Lương Kiều Oanh bước tới muốn cụng ly với cô, Đường Uyển Niệm rất vui vẻ mà nhận lấy.
“Được đóng chung với hai diễn viên nổi tiếng như vậy cũng là vinh hạnh của Đường Uyển Niệm tôi!"
Đường Uyển Niệm rất phối hợp với hai người họ để mọi người cũng có ấn tượng với cô. Khi tưởng chừng chỉ giao lưu với hai người họ trò chuyện đôi câu để cho phóng viên thấy được diễn viên trong đoàn phim rất thân thiết, thì Lương Kiều Oanh lại bắt đầu dở trò tiểu nhân ra.
Khi thấy cô đi qua, ả huých cánh tay cô khiến rượu trên tay Đường Uyển Niệm đổ lên váy nàng ta.
“Chết rồi, chiếc váy của tôi!" Ả ta vội nói to để mọi người cũng chú ý vào.
Đường Uyển Niệm quay lại nhìn chiếc váy trắng của ả dính rượu vang, rồi nhìn lên khuôn mặt vô tội của Lương Kiều Oanh, cô vẫn im lặng chưa nói gì Sở Hạo Thiên đứng bên đã vội chạy lại.
“Sao em bất cẩn quá vậy? Đổ rượu lên váy của Oanh Oanh rồi?" Sở Hạo Thiên vội phụ hoạ thêm để cho mọi người biết ai là người đã đổ rượu lên váy của vợ hắn.
Một tên tiểu nhân thích làm trò để được sự chú ý, tên còn lại phụ hoạ theo. Như có người hát thì phải có người nhảy bên cạnh vậy, làm thế mới có người chú ý được.
“Xin lỗi Lương tiểu thư, hình như có ai đó huých vào tay tôi nên mới đổ rượu vào váy của cô!"
“Cô nghĩ xin lỗi là xong sao? Phải bồi thường đi!" Trợ lý của Lương Kiều Oanh đứng bên đã nổi giận thay cho diễn viên của mình.
“Nhưng tôi không có cố ý đổ rượu lên váy của Lương tiểu thư!"
“Vậy cái gì đổ trên váy của Oanh Oanh đây?"
Sao mấy người này cứ thích diễn quá vậy?
“Tôi đã xin lỗi rồi, nếu không có việc gì thì tôi xin phép!"
Đường Uyển Niệm muốn rời đi nhưng Lương Kiều Oanh thút thít phía sau cô, ả ta đứng trước mọi người đặc biệt là trước ống kính của phóng viên mà tỏ ra vẻ đáng thương, nước mắt cũng đã rơi xuống.
“Làm sao đây, chiếc váy bố tôi mua hôm nay mới dám lấy ra mặc vậy mà!" Ả vừa nói vừa thút thít.
Mọi người xung quanh đều luôn rõ Lương thị là một tập đoàn kinh doanh nổi tiếng trên thị trường, nhiều nhà kinh doanh trong và ngoài nước đều muốn hợp tác, chính vì thế khi nghe là do Lương lão gia mua mọi người đều hoảng hốt.
Có người còn tra trên mạng xem chiếc váy của nàng ta bao nhiêu, Đường Uyển Niệm cũng muốn biết liệu bản thân phải đền chiếc váy bao nhiêu tiền.
“5tỷ? Chiếc váy đó có giá 5 tỷ?"
Trong đám người thốt ra con số choáng ngợp, chỉ một chiếc váy không mấy tinh xảo kia lại đáng giá một chiếc xe oto hãng Mercedes. Đường Uyển Niệm cũng phải choáng ngợp, bỏi nếu làm tổn hại đến chiếc váy đó không biết cô phải đền bao nhiêu tiền nữa.
“Đường Uyển Niệm, cô mau đền váy cho Oanh Oanh đi!"
“Đúng vậy!"
“Nhưng tôi không làm sao phải đền?"
“Chính mắt chúng tôi thấy cô cố tình đổ rượu lên váy của Lương tiểu thư!"
Đường Uyển Niệm cho dù có cố nói lại cũng không được, số người bênh vực Lương Kiều Oanh rất nhiều, ánh mắt cô lo lắng mà tìm kiếm trong bóng người có ai có thể cho cô dựa dẫm được không.
“Đường Uyển Niệm, tôi biết cô ghét tôi vì tôi được chọn làm nữ chính và nổi tiếng, nhưng cô không thể vì thế mà đổ rượu vào bộ váy bố tôi mua được!" Lương Kiều Oanh cố tỏ ra đáng thương để dành được sự quan tâm của mọi người, ả muốn cô phải bị dìm xuống để nâng ả ta lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...