Trình Cảnh Hiên ngớ người ra, còn chưa kịp hỏi rõ bạn mình lấy vợ lúc nào thì đã bị anh kéo vào trong phòng. Trình Cảnh Hiên cũng không hỏi mà cứ thế khám cho cô, cơn sốt khiến cô mê man không tỉnh, cậu chỉ đành tiêm cho cô liều thuốc giảm sốt, khi thuốc vào trong ngấm dần cơn sốt của cô cũng đã vơi bớt.
“Em ấy thế nào rồi!” Mạc Tử Thần đứng bên sốt ruột hỏi.
“Cơn sốt đỡ đi rồi, cũng may độ sốt không quá cao, tôi có tiêm cho cô ấy một liều thuốc rồi, nào tỉnh nấu ít cháo rồi cho uống thuốc là được!” Trình Cảnh Hiên từ tốn dọn dẹp lại hộp thuộc của mình, khi ngước lên lại nhìn thấy Mạc Tử Thần đang cẩn thận đắp chăn còn giúp chườm khăn lạnh, cậu có chút ngạc nhiên. Trình Cảnh Hiên liếc nhìn cô gái trên giường, giờ mới nhìn rõ vẻ mặt thanh tú, mặc dù có chút nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp.
“Quản gia Ngô gọi là phu nhân, chẳng lẽ cậu lấy vợ rồi? Nhưng mà lấy lúc nào?”
“Cậu không xem tin tức sao? Cả ngày hôm nay tin tức đều thông báo đó!”
“Chưa có thời gian xem, chẳng trách lúc đến thấy nhiều phóng viên tới vậy!”
Trình Cảnh Hiên cả ngày hôm nay đều ở trong phòng phẫu thuật, vừa mới xong lại nhận được cuộc gọi của quản gia Ngô nên trực tiếp tới, đến chiếc áo blouse cũng chưa kịp cởi ra.
“Đã tìm hiểu kỹ chưa mà lấy? Trước giờ chưa thấy cậu đề cập đến cô ấy!”
“Lấy về tìm hiểu từ từ!”
Trình Cảnh Hiên nghe câu trả lời của Mạc Tử Thần cũng cạn khán lời không biết phải nói gì, chỉ đành ngậm ngùi ra ngoài để cho anh bên trong chăm sóc vợ.
Ra ngoài thấy quản gia Ngô đang ở ngoài phòng Trình Cảnh Hiên vội hỏi: “Hai người đó thật sự kết hôn rồi sao?"
“Đúng vậy! Mặc dù tôi chưa hiểu rõ về thiếu phu nhân nhưng khi nhìn ánh mắt của thiếu gia cũng đoán được vợ ngài ấy là người như thế nào!"
Quản gia Ngô và người làm trong biệt thự khi nghe tin thiếu gia sẽ dẫn thiếu phu nhân về, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui vì căn biệt thự sẽ không còn lạnh lẽo nữa.
“Cháu biết rồi, nào cô ấy tỉnh bảo nghỉ ngơi vài ngày đừng làm việc ngoài trời quá sức!"
“Tôi biết rồi, Trình thiếu gia đi cẩn thận!"
Mạc Tử Thần liên tục túc trực bên cạnh giường cô, thỉnh thoảng lại xem cô tỉnh chưa. Anh ngồi bên giường rảnh rỗi lấy điện thoại xem tin tức. Không ngờ lại lướt trúng phải video hậu trường hôm nay được công bố. Khi nhìn thấy vợ mình phải ngâm mình dưới hồ nhiều giờ như vậy mà cảnh quay không được, anh lại nhìn người vợ đang sốt của mình Mạc Tử Thần cũng biết được nguyên do.
Sau khi xem kỹ lại nhiều lần anh càng thêm tức giận. Trong đoạn video không hề có một nhân viên nào đến hỏi thăm vợ anh, mà thay vào đó lại hỏi thăm một tên gà mờ trong diễn. Anh chỉ cần nhìn một lần diễn cũng biết tên đó cố ý diễn dở để làm cho Đường Uyển Niệm phải ngâm mình dưới hồ nhiều tiếng.
“Con mẹ nó, đám này không thiết sống nữa sao?”
Mạc Tử Thần lập tức thoát ra, nhấn số của trợ lý mà gọi: “Lý Hiên, cậu xem tên ngu tôi gửi cho cậu là kẻ nào? Cho hắn bay màu tôi cái!”
Lý Hiên đang ngái ngủ cũng phải cố gắng tỉnh để nghe điện thoại. Nhìn tấm ảnh sếp gửi cậu cũng phải ngậm ngùi mà tìm hiểu.
Cúp máy xong, Mạc Tử Thần nhìn gương mặt nhợt nhạt của người vợ anh càng xót.
***
Sáng ngày hôm sau do sức khoẻ không được tốt nên cô đã nhờ Vi Vi xin mình nghĩ một buổi, ngày hôm nay cũng không có cảnh quay của cô chỉ có một phân cảnh nên cũng dễ xin.
Đường Uyển Niệm vừa thức dậy chưa kịp bước ra khỏi phòng đã bị chặn lại bởi quản gia.
“Phu nhân, cô nên ở trong phòng không nên ra ngoài!”
“Bác à, cháu xuống nhà thôi!”
“Dạ thế cũng không được, thiếu gia đã dặn khi phu nhân tỉnh dậy bảo cô ăn sáng và uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi!”
Quản gia Ngô trước giờ luôn làm theo những lời mà cậu chủ dặn, sau khi nhìn thấy cô vào phòng ông đã gọi người đem bữa sáng lên phòng.
Đường Uyển Niệm nhìn bữa sáng sang trọng, mặc dù ăn trên phòng nhưng món ăn vẫn sang trọng, chẳng giống cô trước kia sáng sớm pha một gói mì ăn là xong.
Khay tôm hấp đã được bóc vỏ cẩn thận, cô không nhịn được mà gắp ăn. Thời tiết hôm nay vẫn nắng, khí trời nóng nhưng không oi vẫn dễ chịu. Đường Uyển Niệm bên trong phòng nghỉ ngơi không được ra ngoài, cũng may phòng có chút thoáng mát nên cô cũng dễ chịu.
Đang lúc thoải mái tận hưởng cảm giác được thảnh thơi nằm lướt điện thoại, cô lại lướt trúng đoạn video ở hậu trường hôm qua. Trong phần bình luận toàn là lời nói chê bai cô, một chút sự cảm thông mà mọi người dành cho cô cũng không có, toàn là chế giễu cô không biết diễn, mà họ không hề biết kẻ mà họ đang tung hô kia là người yêu cũ của cô cũng là kẻ đã cố tình diễn dở.
Xem cô ta kìa, nhìn mặt đã không thấy ưa rồi!
Nét diễn cứng đơ, cả bộ phim hay sao đến phân cảnh của nàng ta tôi lại không muốn xem!
Sở ca ca đúng là nam thần mà!
Lương Kiều Anh đúng là có mắt nhìn mà! Tôi còn chưa kịp thì anh ấy đã là chồng của người ta rồi!
Đọc những bình luận ác ý đó, Đường Uyển Niệm không vui biết mình chưa được nổi tiếng nên mọi người nói thế cũng dễ hiểu, cô thoát video tiếp tục lướt, không ngờ lướt xuống dưới lại gặp tin tức Sở Hạo Thiên bị tai nạn giao thông dẫn đến gãy chân. Nhìn hắn ta nằm trên cáng cứu thương cô lại buồn cười, không ngờ hắn lại gặp quả báo nhanh như vậy.
“Đáng đời!”
Lúc này điện thoại cô lại có người gọi tới, là Mạc Tử Thần gọi từ công ty về sợ cô vợ ở nhà buồn nên gọi về hỏi thăm, tiện thể báo tin vui luôn.
“Em nghe!”
“Em đã xem tin tức chưa?”
“Có gì mới sao? Không phải tin anh lấy vợ quá nổi chèn hết tin mới rồi sao?”
Đường Uyển Niệm lướt đến đâu là thấy đến đó, báo chí nhanh mà đưa tin cả chuyện hôm qua bác sỹ vào biệt thự khám bệnh rồi bịa ra vô vàn câu chuyện.
“Không phải, tên qua khiến em phải ngâm mình dưới hồ dẫn đến sốt đố…!”
“Sở Hạo Thiên? Mà sao anh biết!” Đường Uyển Niệm thắc mắc hỏi sao anh lại biết nhanh đến vậy, nhưng đầu lại nghĩ chắc anh lướt phải video hậu trường kia.
“Đúng, hôm nay hắn gãy chân rồi, chắc còn lâu mới đi diễn lại được!” Mạc Tử Thần đắc ý nói.
“Không phải là anh gây ra đó chứ?”
“Ừ, là anh làm, ai bảo hắn làm em ốm!”
“Trời, anh dám gây ra tai nạn để hắn bị gãy chân, nếu hắn ta bị nặng hơn thì làm sao?” Đường Uyển Niệm lo lắng cũng phải, Sở Hạo Thiên cũng là diễn viên có tiếng nếu để giới báo chí biết được anh là kẻ đứng sau là lớn chuyện.
“Em không cần phải lo, người của anh sẽ giải quyết ổn thoả!”
“Anh à, là gây ra tai nạn đó!”
“Ừ, đền tiền là giải quyết xong nên em không cần phải lo lắng! Anh chưa lấy cái mạng chó của hắn là may rồi đó!”
Đường Uyển Niệm bất lực, anh nói lấy tiền ra giải quyết thì cô biết nói gì nữa, đúng là người xưa nói phải, đừng dạy người giàu cách tiêu tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...