Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên

Chương 92: Bánh bao thịt khổng lồ

***

Phạm Lam hơi rối rắm.

Là đạp xuống, đạp xuống hay là đạp xuống đây?

(Ba cái giống nhau thôi chọn cả ba đi chị, đạp ổng ba phát xong đi làm món quỷ vương xiên haha)

Đôi mắt Chung Quỳ trợn tròn, anh bật dậy như một cá chép, lau máu bên khóe miệng.

"Sao cô lại ở đây?" Anh ta hỏi.

Phạm Lam: Ha ha.

"Nhờ ngài ban cho hết đó." Phạm Lam nói.

"Đi đến khu an toàn, nơi này nguy hiểm..." Chung Quỳ đứng lên, đột nhiên bước chân anh dừng lại quay đầu nhìn Phạm Lam.

Biểu cảm của anh ta rất quái dị, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhưng dường như lại không muốn nhớ tới chuyện này... nói tóm lại, Phạm Lam cảm thấy sợ hãi.

"Tôi nhớ là... cô có một pháp khí bản mệnh ..." Chung Quỳ híp mắt.

Phạm Lam giậm chân chạy như điên: "Pháp khí của tôi là chiến ngũ cặn bã, tôi cũng là chiến ngũ cặn bã, tôi đi khu an toàn đây!"

Phạm Lam căn bản không chạy ra ngoài được bởi vì cô đã bị Chung Quỳ xách lên, hai chân điên cuồng chọi trên không trung, giống như chiếc thuyền con vịt bị nhấc khỏi ao.

"Đào Cảnh nói năng lực pháp khí của cô là 'không', có thể hấp thu 'khí', Dung Mộc còn ban cho tên, gọi là ..." Chung Quỳ híp mắt: "Tức Khiêm."

Phạm Lam: "Anh muốn làm gì vậy hả hả..."

Chung Quỳ xách Phạm Lam lên, vù một cái bay lên, tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, trong tầm mắt Phạm Lam xẹt qua những đốm sáng và dòng sáng tốc độ cao, hoa cả mắt.

Một giây sau, bên tai chợt nghe phanh một tiếng, giống như đụng phải thứ gì đó, trước mắt Phạm Lam trở nên sáng sủa, cô nhìn thấy bầu trời rộng lớn và mặt đất.

Cô ra ngoài rồi, ở phía trên tán cây Luân Hồi, ở trong kết giới cây Luân Hồi.

Cô nhìn thấy vô số địa binh cầm hắc đao trong tay, dáng vẻ như lâm đại địch, mà tên bị bọn họ vây ở giữa là một con khổng lồ...

Emmmm......

"Cái bánh bao thịt này là cái quỷ gì thế?" Phạm Lam hỏi.


Da mặt Chung Quỳ hơi co giật. "Đó là hung thú thượng cổ, tên Hỗn Độn!

Phạm Lam: "Cái gì?!"

Trước mắt con Hỗn Độn trong truyền thuyết này, cho dù nhìn thế nào thì cũng đều là một cái bánh bao thịt lớn tròn vo, mập mạp, bán kính ít nhất có năm mươi mét, không có mắt, không miệng, không lỗ tai, đỉnh đầu mọc mấy nếp gấp... thứ duy nhất nhìn có vẻ khí thế chính là hai bên thân thể mọc sáu chiếc cánh trắng tinh.

[Thượng cổ hung thú Hỗn Độn, không móng vuốt không mắt, không tai, không tim, lưng mọc sáu cánh, thiện ác khó đoạn.]

Một hàng danh từ giải thích xuất hiện trong đầu Phạm Lam, là minh họa trong sách giáo khoa bản đồ sinh vật Tam Giới. Minh họa trong sách giáo khoa là một thần thú thật thà đáng yêu, sao thực thể lại như vậy rồi... filter của tác giả vẽ minh họa đối với Hỗn Độn cũng dày quá rồi.

"Đây là hình thái bán phong ấn của nó, nếu như phong ấn giải trừ toàn bộ, hậu quả không thể lường được." Chung Quỳ nói: "Phải tìm cách để phong ấn một lần nữa."

"Được." Phạm Lam nắm tay lại: "Ngài cố lên!"

Chung Quỳ: "Cô giúp tôi!"

"Đùa cái gì ..."

Nửa câu sau của Phạm Lam còn chưa nói ra, Chung Quỳ vứt một câu thần chú lơ lửng trên người cô, tự mình xông lên, mấy trăm địa binh theo sát xông lên.

Đao phong màu đen xen lẫn pháp chú mờ ảo mang theo âm hiệu đáng sợ, năm màu sắc sặc sỡ bắn về phía Hỗn Độn.

Sáu cánh của Hỗn Độn vỗ điên cuồng, xung quanh cánh chim hình thành lốc xoáy đáng sợ, gào thét cuốn về bốn phương tám hướng.

Đao quang pháp chú bị lốc xoáy kia cuốn vỡ vụn, binh đội bị cuốn vào rồi lại bị ném lên kết giới, máu tươi phun ra làm nhuộm đỏ kết giới.

Phạm Lam ngây người, chiến đấu trước mắt quá mức thảm thiết, cô thậm chí cho rằng cô lại đang nằm mơ... cảm giác quá không chân thật.

Chung Quỳ mặc áo đen bay lượn giữa không trung, giày đen đạp ở rìa lốc xoáy, giống như một viên đạo có thể tùy ý chuyển đổi phương hướng, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi chui vào khe gió, đến phía trên Hỗn Độn.

Điện thoại màu đen của anh ta biến hình, hóa thành một khẩu súng, bắn một phát sáu viên. Viên đạn màu bạc xẹt qua sáu luồng phong mạch sắc bén trên không trung, chui vào thân thể Hỗn Độn, làn da Hỗn Độn lõm xuống một chút, giống như trên chiếc bánh bao thịt bị dính mấy hạt gạo.

Gần như cùng lúc đó, giữa sáu vết đạn liên tục xuất hiện ánh sáng đỏ như máu, chỉ trong nháy mắt ở trên đỉnh đầu Hỗn Độn hình thành một tấm pháp chú rực rỡ, giống như dấu ấn của lửa.

Cánh của Hỗn Độn dừng lại.

"Tốt!" Phạm Lam hét lớn.

"Quỷ Vương cẩn thận!" Binh lính xung quanh rống to.

Cánh Hỗn Độn chợt tỏa sáng, vô số lông vũ màu trắng hóa thành lưỡi dao sắc bén bắn về phía Chung Quỳ.

Chung Quỳ hóa thành thanh hắc đao rộng quét đi cơn lốc xoáy, xem như miễn cưỡng ngăn cản được một đòn.

Bùa chú trên đỉnh đầu Hỗn Độn càng ngày càng đỏ, càng ngày càng sáng, thâm nhập thật sâu vào thân thể Hỗn Độn, đỉnh đầu nó nứt ra một hắc động thật lớn, cửa động mọc răng nanh bén nhọn. Trong động có ánh sáng trắng sáng lên, giống như muốn bắn ra cái gì đó.

Chung Quỳ: "Là nước bọt của Hỗn Độn, cẩn thận!"

Một giây sau, chỉ thấy chất lỏng sền sệt màu bạc từ trong miệng Hỗn Độn phun ra, giống như đài phun nước thật lớn văng về bốn phương tám hướng.

[Nước bọt Hỗn Độn có tính ăn mòn cực mạnh, thiệt hại đối với thần quang thần tộc chỉ đứng sau lệ khí của Cửu Vĩ hung hồ.]

Nhớ tới điểm kiến thức trên lớp da đầu Phạm Lam tê dại, nơi này có mấy trăm địa binh: "Tự do bình đẳng công chính pháp trị" là chú che chắn khẳng định không đủ dùng, trừ phi ...

Cô nhấn mạnh bùa mới sáng tạo, đưa tay viết cử chỉ mở khóa.


"Đầu - Chó - Bảo - Mệnh!"

Chỉ nghe một chuỗi âm thanh "phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc" đáng yêu, 500 biểu tượng icon đầu chó hiện lên không trung, không góc chết bao trùm toàn bộ bảo vệ tất cả địa binh và Chung Quỳ, trong nụ cười ý vị sâu xa của cái đầu chó kia, toàn bộ nước bọt của Hỗn Độn đều hóa thành vô hình.

Chung Quỳ: "..."

Chúng địa binh: "..."

Biểu cảm của bọn họ giống như bị ai đó hung hăng tát một cái một cái vào miệng.

Phạm Lam cũng sợ ngây người, cô quả thực không ngờ hiệu quả của bùa chú "đầu chó bảo mệnh" này lại tốt như vậy, cho đến khi cô nhìn thấy thông báo hao phí pháp lực.

[Đầu chó bảo mệnh pháp chú bảo vệ cao cấp, một chú 50.000 hộc]

Phạm Lam: "..."

Đệt?!

Đột nhiên, địa binh hét lên một tiếng, chỉ thấy trong miệng Hỗn Độn tỏa lên luồng ánh sáng trắng, hiển nhiên là đang ấp ủ lần công kích thứ hai.

Chung Quỳ: "Phạm Lam!"

"Tôi không đảm bảo có được không đâu nha!" Phạm Lam vẫy tay mở khóa: "Võ triệu chú...khai!"

Chiếc thảm san hô heo Peppa màu hồng phấn bay ra khỏi màn hình điện thoại, chỉ trong chốc lát đã to lên gấp mấy trăm lần.

"Chung Quỳ, tránh ra!" Phạm Lam hét lớn.

Chung Quỳ xoay người chém một cái, cả người giống như một quả đạn pháo xông vào lốc xoáy, cánh trắng như đao chém nát thần quang của anh ta thế nhưng động tác của anh ta lại không ngừng lại chút nào, sau đó anh ta đột nhiên lao ra khỏi vòng xoáy, phía theo một chuỗi vết máu dài.

"Thu!" Phạm Lam nắm chặt tay lại.

Tức Khâm bao vây lấy Hỗn Độn, sáu cánh của Hỗn Độn đang tạo lốc xoáy, nhưng khi lông vũ phi chạm đến Tức Khâm thì toàn bộ hóa thành sương mù màu trắng... Tức Khâm giống như một cỗ máy hút dầu thật lớn, hút hết tất cả khí xung quanh vào.

Thậm chí có mấy địa binh không kịp tránh cho nên khí trên thanh đao rộng của họ đều bị hút đi hết.

"Lùi lại! Lùi lại!" Địa Binh Bộ kinh hoảng kêu to.

Cái miệng như hắc động trên đỉnh đầu Hỗn Độn há ra một nửa, dường như có hơi kinh ngạc.

Tức Khâm che lên miệng Hỗn Độn, bốn góc chăn đột nhiên siết chặt, trói Hỗn Độn thành một cái xúc xích.

Toàn bộ kết giới lâm vào tĩnh mĩnh.

Chung Quỳ, tất cả địa binh lần thứ hai choáng váng.

Bọn họ sững sờ nhìn chiếc bọc hồng phấn giữa kết giới, hình vẽ trên thảm san hô đã biến hình, khuôn mặt tươi cười của heo Peppa trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Đỉnh đầu Phạm Lam nổi gân xanh, hai tay cô hung hăng nắm chặt thủ phù, trơ mắt nhìn pháp lực đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng.

[Pháp lực Tức Khâm đã sử dụng 5011 hộc, 6280 hộc, 7888 hộc, 10000 hộc, 14663 hộc, 20000 hộc, 25000 hộc...]


Con số phía sau cô không thấy rõ, cảm giác da đầu rách ra càng ngày càng mạnh, chất lỏng ấm áp chảy từ trên trán xuống, làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô nghe được trên mặt, cánh tay, cổ da nứt nẻ vang lên từng tiếng kêu thanh thúy.

Đánh mạnh vào màng nhĩ của cô, ngay sau đó giống như có thứ gì đó dính dính bịt ống tai cô lại.

Năm giác quan của cô đã biến mất, nhưng giác quan thứ sáu của cô đang được tăng cường.

Tức Khâm giống như biến thành một lớp da khác của cô, cô có thể cảm giác được Hỗn Độn liều đang liều mạng giãy dụa trong ở thân thể cô thế nào... loại cảm giác này càng rõ ràng hơn khi khống chế Trảm Yêu Đao và cũng càng ghê tởm hơn.

Phạm Lam rất muốn nôn.

[Ngũ giác biến mất, dạ dày trào ngược, thần thức thoát ly, đây đều là triệu chứng tiền kỳ khu sử dụng sức mạnh tinh thần quá mức, nếu xuất hiện loại triệu chứng này thì phải lập tức dừng thi triển pháp chú hoặc sử dụng pháp khí, nếu không sẽ sinh ra tổn thương không thể nghịch chuyển đối sức mạnh tinh thần.]

Đây là chú thích cô nhìn thấy trong sách giáo khoa của lớp học, cụ thể là môn nào cô không nhớ rõ, nhưng khẳng định không phải là tổng quan về sổ công đức.

Cô và Chung Quỳ thật đúng là bát tự không hợp mà, Phạm Lam nghĩ.

"Phạm Lam! Phạm Lam!!"

Cô giống như nghe được giọng nói của Chung Quỳ, chỉ là cô không xác định, bởi vì thanh âm kia quá xa, hơn nữa càng ngày càng xa... thân thể Phạm Lam trở nên nhẹ nhàng, tất cả đau đớn đều biến mất, cô mở mắt ra phát hiện mình lại lơ lửng trên đỉnh kết giới.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng của từng chiếc lá của cây Luân Hồi, nhìn thấy dòng ánh sáng màu xanh biếc bên trong thân cây Luân Hồi, thậm chí có thể nhìn thấy giữa hệ thống rễ khổng lồ có một luồng bạch quang sáng ngời bám vào rễ cây Luân Hồi.

Tức Khâm đã thu nhỏ thành một quả bóng nhỏ bán kính chưa đầy một mét, hơn nữa còn đang thu nhỏ lại.

Đám địa binh mặt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Hỗn Độn, không có lẽ là nhìn chằm chằm Tức Khâm.

Cô nhìn thấy Chung Quỳ, trong lòng Chung Quỳ ôm một người, anh vừa rống to, một bên liều mạng túm lấy hai tay người kia, giống như muốn cướp thứ gì đó từ trong tay cô.

Người đó có phải là cô không?

Cho nên, cô lại xuất hồn rồi?

Xuất hồn sao...

Phạm Lam thở dài, cô rất muốn gặp lại Dung Mộc...

Đột nhiên, cây Luân Hồi nhẹ nhàng chấn động, mặt ngoài kết giới nổi lên một tầng gợn sóng màu xanh băng.

Chung Quỳ ngẩng đầu, hai mắt anh đỏ ngầu, miệng hét lên cái gì đó. Phạm Lam nghe không rõ.

Một khoảnh khắc này cô ngửi thấy mùi sương mai trong nắng sớm.

"Phạm Lam!" Thanh âm Chung Quỳ vang lên bên tai, Phạm Lam giật mình mở mắt, một ngọn lửa lóe lên, tóc Chung Quỳ bị thiêu rụi, anh ra lui về phía sau, Phạm Lam trượt ra khỏi khuỷu tay của anh, một giây sau cô lại bị người ta bế lên, ôm vào trong vòng tay lạnh lẽo nhưng lại dịu dàng.

Khuôn mặt Dung Mộc xuất hiện trong tầm mắt của cô, sắc mặt anh trắng bệch, ánh mắt cực kỳ dọa người.

"Buông tay!"

Phạm Lam: "Hả?"

Dung Mộc mở từng ngón tay cô, rút mạnh thủ phù ra.

Binh lính xung quanh hét lên, ánh lửa đỏ thẫm phóng lên trời, là tam muội chân hỏa của Dung Đao, Phạm Lam nhìn thấy Tức Khâm phun ra một thứ tròn vo, vừa nấc cụt vừa chui vào trong màn hình điện thoại của cô.

Cảm giác buồn nôn của Phạm Lam lại càng nặng nề hơn, giống như bị đầy bụng vậy.

Phạm Lam nhìn thấy Hỗn Độn, nó đã biến thành hình dạng nhỏ bằng nắm tay, sáu cánh cũng biến mất, bây giờ rất giống như một cái bánh bao thịt thực sự.

Các địa binh cầm lưới thép vây quanh Hỗn Độn, nhất thời cũng không dám vọng động.

Chung Quỳ và Kế Ngỗi đứng ở hai bên Hỗn Độn, một người cầm trong tay Diệt Linh Thương, một cái giơ cao Dung Dao rực lửa, hai vị đại thần hoàn toàn không để ý đến Hỗn Độn, mà chỉ lo mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

"Cô thấy thế nào rồi?" Dung Mộc hỏi.

Phạm Lam: "Hả?"


Dung Mộc bình tĩnh nhìn cô, đồng tử đen đến dọa người, anh giơ tay lên, ngón tay lạnh lẽo như nước nhẹ nhàng lướt qua hai má Phạm Lam.

Sau lưng Phạm Lam trở nên tê dại.

Đầu ngón tay Dung Mộc xuất hiện một chút đỏ tươi, Phạm Lam ý thức được, đó hẳn là máu của mình.

Thế nhưng bây giờ cô không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào nữa, chỉ cảm thấy trên mặt hơi dính dính, cô sờ sờ lỗ tai mình, quả nhiên trên tay tất cả đều là máu.

Lần thứ hai rồi. Lần trước lúc Tức Khâm hấp thu Trảm Yêu Đao, toàn thân cũng chảy máu như vậy, lần này hình như còn có thêm thất khiếu chảy máu... ummmmm......

Đây không phải là di chứng của việc sử dụng Tức Khâm đó chứ?

Nói đến di chứng, Phạm Lam đột nhiên nhớ ra, cô mở app thiên đình thần tín ra xem... cảm giác không chỉ bị thất khiếu chảy máu, thậm chí mạch máu còn muốn nổ tung.

[Thời gian sử dụng Tức Khâm: 59 giây, hao phí pháp lực: 30.336 Hộc]

Phạm Lam cảm thấy lời tên Đào Cảnh kia nói không chừng là thật, Tức Khâm thật đúng là pháp khí lừa thần độc nhất vô nhị khắp Tam Giới...!

"Ầm!" Mặt đất đột nhiên chấn động mạnh.

Dung Mộc đột nhiên ôm Phạm Lam bay lên giữa không trung, Phạm Lam gần như cả người đều dán vào trong ngực Dung Mộc, trong mùi toàn là mùi sương mai trên người anh ta, cả người đều cảm thấy không ổn.

(Ế, không phải sợ cao sao anh)

Tình, tình tình huống gì đây?

Cánh tay Dung Mộc siết chặt bả vai cô, Phạm Lam cảm thấy hơi đau.

Dung Mộc nghiêng mặt lạnh lùng nhìn cô... không biết vì cái gì Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc trước anh ta chiến đấu với Dung Lăng.

Cả cây Luân Hồi cây rung động kịch liệt, từng chiếc lá đồng loạt vang lên tiếng kêu leng keng giống như hàng ngàn chuông gió đồng thời phát ra tiếng động, cộng hưởng với trời đất.

Đám địa binh như gặp đại địch, bánh bao thịt Hỗn Độn kêu chi một tiếng, nhảy lên đỉnh đầu Kế Ngỗi, run rẩy không ngừng..

Mặt Kế Ngỗi đen lại, mặt Chung Quỳ xanh mét, nhưng hai người không nói ai nói gì chỉ đồng thời giơ pháp khí trong tay lên.

Tiếng lá của cây Luân Hồi càng lúc càng lớn, thân cây phát ra tiếng kêu kinh khủng, như thể có thứ gì đó đang xé vỏ cây.

"Không hay!" Phạm Lam hét lớn: "Ly Trạch còn ở bên trong cây Luân Hồi!"

Lời còn chưa dứt đã thấy thân cây Luân Hồi nở ra linh quang màu lam băng xông thẳng lên trời, mấy trăm bong bóng trong suốt nổi lên từ cành lá cây Luân Hồi, bên trong đều là địa binh, trong đó có một bong bóng bay thẳng về phía Phạm Lam và Dung Mộc, là Ly Trạch và tiểu địa binh Diêm Tuấn.

[Hệ thống rễ cây Luân Hồi bị tổn hại hơn 5%, khởi động kế hoạch khẩn cấp cấp S, sơ tán tất cả nhân viên trong cây Luân Hồi, cây Luân Hồi khởi động quy trình tự động bảo vệ, đóng cửa tu bổ hồn thể, lặp lại một lần nữa, đóng cửa tu bổ hồn thể!]

Càng ngày càng nhiều bong bóng phát ra lục quang trong suốt dâng lên từ đó, ngược lại hào quang trên lá luân hồi lại càng ngày càng yếu, giống như từng ngọn đèn bị tắt, từng mảng từng mảng lớn tối sầm lại.

Chỉ trong vòng một phút, hoặc có thể là ngắn hơn, toàn bộ cây Luân Hồi đã trở nên ảm đạm, chỉ có kết giới ngoài cùng có ánh sáng mờ nhạt.

Ly Trạch điên cuồng cào cào móng vuốt ở trong bong bóng, nhưng cũng chỉ có thể sốt ruột mà thôi. Diêm Tuấn bên cạnh hai mắt đỏ bừng, không biết tìm cái gì xung quanh.

Dung Mộc nắm chặt bả vai Phạm, anh cũng dường như cũng đang tìm thứ gì đó.

Chung Quỳ lơ lửng trên kết giới, trong điện thoại của anh ta truyền ra một âm báo tin nhắn, anh ta nghe mấy cái rồi vẽ ra một chuỗi bùa chú màu đỏ, bùa chú hóa thành một tấm bùa, phá kết giới bay về phương xa.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Phạm Lam hỏi. Tim cô nảy lên, tức ngực khó thở, cứ cảm thấy cô đã bỏ qua thứ gì đó rồi.

Dung Mộc nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Phạm Lam, dường như đang an ủi rằng cô không cần lo lắng.

Phạm Lam đang muốn nói chuyện thì bỗng dưng giật mình, lúc này giống như có một dòng điện chui vào huyết mạch toàn thân.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau Chung Quỳ không biết từ lúc nào xuất hiện một kết giới bong bóng bảo vệ, người trong bong bóng... là Thiện Văn Thành!

18.03.2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận