Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 67: Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới

***

"Lần trước cô làm hỏng máy thu pháp lực của tôi, 10 vạn hộc, trả lại cho tôi." Na Tra nói.

"Đó là việc công, anh phải làm theo quy trình để báo cao lên trên chứ." Phạm Lam nói.

"Dương Tiễn không hoàn trả cho tôi."

"Vậy anh đi tìm anh ta đi."

"Cô là học trò của anh ta, thủ phạm chính là cô."

"......"

"Na Tra thượng thần, còn có vị bà Thổ Địa này, có thể cho tôi làm vài ghi chép trước được không?" Hắc Giáp Thiên Binh nói.

"Ồ, làm đi." Na Tra vắt chân ngồi sang một bên.

Phạm Lam thở dài, nhe mười tám cái răng về phía Hắc Giáp Thiên Binh.

Hắc Giáp Thiên Binh: "Không có giấy phép đằng mây phải không?"

Phạm Lam: "... Vâng."

"Tại sao không thi bằng lái?"

"Chưa đủ tuổi..."

"Cô bao nhiêu tuổi?"

"26......"

"Hả?"

"Tôi là nhân tiên."

Thiên Binh quét Phạm Lam một lượt từ trên xuống dưới, khép laptop lại: "Chờ một chút." Nói xong, liền đi.

"Mau trả lại pháp lực của tôi, tôi còn có thể nghĩ cách vớt cô ra ngoài, nếu không, hừ hừ hừ." Bên cạnh Na Tra ăn nói kỳ quặc.

Phạm Lam trợn mắt.

Nơi này là cục quản lý giao thông Tam Giới nằm ở Nhị Thập Ngũ Trọng Thiên, phong cách rất giống với đại sảnh chính vụ của Thiên Đình ... Phạm Lam hoài nghi tất cả đại sảnh chính vụ Tam Giới đều có trang trí giống nhau... cột trời có rồng vàng quấn quanh, bàn làm việc làm bằng bạch ngọc, phía dưới mái hiên lưu ly là cửa làm việc. Tất cả nhân viên văn phòng đều là Hắc Giáp Thiên Binh, trên tấm biển ở ngực khắc một chuỗi số màu vàng, ước chừng là số cảnh sát gì gì đó.

"Ngài thật sự là Dung Mộc thượng thần sao?" Có một âm thanh ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh.

Phạm Lam quay đầu, nhìn thấy Dung Mộc đang bị lấy ghi chép ở cửa sổ bên cạnh.

Hai tay hắn đút vào ống tay áo, ngồi đoan trang thẳng tắp, mặt nở nụ cười thương mại. Hắc Giáp Thiên Binh đứng một vòng xung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, nhao nhao giơ thủ phù lên chụp ảnh lưu niệm, sắc mặt ửng hồng, cực kỳ kích động.

Thiên Binh làm ghi chép dường như đã quên mất công việc của mình, vẻ mặt si mê nhìn Dung Mộc.

Nụ cười của Dung Mộc có hơi cứng ngắc: "Tại hạ đích thật là Dung Mộc."

Những Thiên Binh: "Wow!"

"Chúng ta quả thực là không có giấy phép đằng mây."

"Wow!"

"Dung Mộc nguyện ý tiếp nhận hình phạt."


"Wow wow!"

Dung Mộc nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Phạm Lam, lông mi dài thật dài chớp chớp, ý muốn cô nhanh đến cứu anh ta.

Phạm Lam ngồi thả người trên ghế, làm ra vẻ mặt "bất lực".

Na Tra hừ một tiếng, đầu nghiêng sang một bên không thèm liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái.

Phạm Lam chép miệng, cảm thấy một mùi vị rất khác biệt.

Nếu Dung Mộc và Dương Tiễn là bạn thì theo lẽ thường Dung Mộc và Na Tra hẳn cũng có quen biết. Nhưng từ đầu đến cuối, Na Tra không hề nói với Dung Mộc một câu nào, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, hiển nhiên hơi khác thường.

Chẳng lẽ...

Na Tra cũng là chủ nợ của Dung Mộc? Cũng nợ mấy trăm vạn hộc pháp lực?!

Không, không, không, không, không, chắc là không phải đâu.

Cô mới nợ Na Tra 10 vạn hộc pháp lực Na Tra đã đuổi giết đến chân trời, nếu Dung Mộc thật sự nợ pháp lực của Na Tra, bây giờ nhất định đã biến thành chiến trường tu la đòi nợ rồi... cho nên, hai con thần này có hiềm khích gì với nhau sao?

Phạm Lam cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cái tên Dung Mộc này, tuy rằng quen biết một đống đại lão cao tầng, nhưng không phải là chủ nợ thì là kết oán, chả có tác dụng gì sất.

"Dung Mộc, hay là anh gọi điện cho Dương Tiễn đi?" Phạm Lam nói.

Na Tra: "Dương Tiễn nghỉ phép rồi."

Phạm Lam: "Kế Ngỗi có thể bảo lãnh chúng ta không."

Na Tra: "Hiện tại Thiên Binh bộ quản lý của tôi, bảo lãnh cần phải có sự đồng ý của tôi."

Ót Phạm Lam nhảy ra gân xanh hình chữ thập.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Trả lại pháp lực cho tôi, hoặc là..." Na Tra đứng dậy trừng mắt nhìn Dung Mộc: "Đánh với tôi một trận!"

Toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Dung Mộc: "Vạn năm trước, Dung mỗ đã thua rồi."

Na Tra: "Anh lừa ai đó, lúc ấy anh căn bản không dốc hết toàn lực."

"Thua chính là thua."

"Không đánh với tôi đúng không, vậy thì chờ phạt giam đi."

Dung Mộc thở dài, dường như có hơi bất đắc dĩ: "Đừng làm loạn, ngoan."

"Đừng có dỗ tôi như đứa con nít!" Na Tra nhe răng.

Các Thiên Binh: "Phụt!"

"Ai dám cười? Trừ một năm bổng lộc!" Na Tra hét lớn.

Thiên Binh vù một cái chạy biến đi.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam coi như hiểu rồi, cô là bia đỡ đạn cho cuộc chiến giữa Dung Mộc và Na Tra.

"Hỗn xược, sao dám nói chuyện như thế với Dung Mộc thượng thần hả?!"

Một ông chú mặt đen hùng hổ bước ra khỏi khu vực làm việc, dáng người khôi ngô, một thân sát khí, tay trái cầm bảo tháp Linh Lung phiên bản thu nhỏ.

Phạm Lam: Mẹ ơi! Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh?!

Dung Mộc thi lễ: "Lý Thiên Vương."

"Ôi chao, ngàn vạn lần đừng gọi cái tên này, tôi bây giờ là người nhàn rỗi dưỡng lão ở Cục Giao thông vận tải, cứ gọi tôi lão Lý là được." Lý Tĩnh cười ha hả nói.

Dung Mộc gật đầu cười khẽ.


"Na Tra, con làm cái gì vậy!" Lý Tĩnh thấp giọng mắng.

Na Tra nghiêng đầu hừ một tiếng, chọc cho Lý Tịnh thổi râu trừng mắt, thở hổn hển hai cái, giơ Linh Lung bảo tháp lên.

Phạm Lam kinh hãi.

Một lời không hợp đã muốn tế pháp bảo rồi sao?

Lý Tĩnh vặn đỉnh tháp xuống, đưa đến bên miệng, uống hai ngụm nước.

Phạm Lam"..."

Đó là một cốc giữ nhiệt????

Tam quan thần thoại của Phạm Lam lại lần nữa sụp đổ.

Lý Tịnh: "Dung Mộc thượng thần ngài yên tâm, tôi xem ghi chép rồi, không xảy ra tai nạn, cũng không có thương vong, chuyện không lớn, ngài ký tên là có thể trở về rồi."

Na Tra: "Này!"

Lý Tịnh: "Sở giao thông vận tải là bố anh làm chủ đó!"

"Hừ!"

"Chỉ là..."Lý Tĩnh nhìn về phía Phạm Lam: "Vị bà Thổ Địa này cũng không thể cứ đằng mây mà không có giấy phép như thế được?"

Dung Mộc: "Cô ấy là nhân tiên, chưa đủ tuổi."

"Như vậy à, tôi phê cho cô ấy một phần đặc lệnh, tháng sau có thể tham gia thi bằng lái Tường Vân."

Dung Mộc mỉm cười: "Đa tạ."

Lý Tịnh: "Ngài định đi đâu, để Na Tra đưa hai người đi."

Khuôn mặt tươi cười của Dung Mộc cứng ngắc.

Phạm Lam: Không cần đâu mà!

*

Phạm Lam ngồi trên Tường Vân, cảm giác trái tim cô giống như gió đêm nay, cực kỳ mát mẻ.

Lý Tĩnh mượn một đám mây mới cho bọn họ, còn kèm theo một tài xế có vẻ mặt khó ở.

Na Tra ngồi ở đầu mây, Hỗn Thiên lăng dài tung bay, làm cho bóng đêm nhuộm lên một tầng hào quang rực rỡ. Tường Vân 007 bị kéo ở đuôi mây, không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào.

Dung Mộc ngồi bên cạnh Phạm Lam, mặt cúi thấp, tư thế ngồi đoan trang, rất có uy nghiêm, nếu như không phải tay cắm ở ống tay áo hơi run rẩy thì quả thực nhìn không ra vẻ chịu đựng của việc "có chết cũng muốn giữ mặt mũi".

"Các ngươi đi cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới làm gì?" Na Tra hỏi.

Phạm Lam: "Điều tra vụ án."

"Vụ án gì?"

"Không thể trả lời được."

"Hừ."

Tường Vân đột nhiên xoay một vòng, Dung Mộc nắm chặt khuỷu tay Phạm Lam.

Na Tra bật cười.

Dung Mộc yên lặng rụt tay về.

Rất nhanh, Phạm Lam nhìn thấy biển báo cầu vồng của Thập Tam Trọng Thiên, Tường Vân vượt qua một ngọn núi mây khổng lồ, một tòa kiến trúc màu vàng tráng lệ xuất hiện ra trước mắt.

Cột đỏ, tường xanh, nóc vàng, phong cách kiến trúc cực kỳ giàu có, dưới ánh sao, trên nóc nhà những con thú cát tường vàng rực rỡ phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Phạm Lam: "Cái quái gì vậy?"


Na Tra: "Hệ thống kiểm soát truy cập."

Anh ra giơ Hỗn Thiên lăng lên, hào quang đầy trời che lấp cả trăng sao.

"Na Tra đến thăm."

Thú Cát Tường đồng loạt quay đầu, trong con ngươi ngọc trai đen bắn ra kim quang, quét về phía Na Tra, Phạm Lam và Dung Mộc.

[Đinh, xác minh thông qua, xin mới vào.]

Cảnh cổng lớn màu đỏ thẫm chậm rãi mở ra, ba vị thần nhảy xuống Tường Vân, đi vào bên trong.

Trong cửa là một thứ nguyên cảnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy, là hồ nước lấp lánh, trên mặt hồ nổi lên vô số kiến trúc cổ lơ lửng, giữa các tòa nhà được kết nối bằng đường ánh sáng trong suốt, làm cho Phạm Lam có ảo giác lạc vào một cảnh trong trò chơi.

Một gã Hắc Giáp Thiên Binh chạy ra nghênh đón: "Bái kiến Na Tra thượng thần, bái kiến Dung Mộc thượng thần, Phạm Lam trung thần, tôi đến dẫn đường cho ba vị."

Phạm Lam cảm thấy hơi kỳ quái, vị Thiên Binh này không hỏi bọn họ đến làm gì, muốn tìm ai, có hẹn trước hay không lại trực tiếp mời bọn họ đi vào ... điều này có phù hợp với quy trình không thế?

Hơn nữa, càng kỳ quái hơn nữa là, Phạm Lam phát hiện con đường dưới chân cô hình như rất không tầm thường, mỗi lần giẫm xuống, đều hiện ra chú văn. Phạm Lam cảm thấy đường vân này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là gặp ở đâu.

Càng kỳ quái hơn nữa là, Na Tra cũng đi theo.

"Anh làm gì đó?" Phạm Lam hỏi.

"Tôi thích." Na Tra nói.

"......"

Ba phút sau, Thiên Binh dẫn bọn họ đi tới trước một tòa nhà màu vàng cao hơn mười trượng, khóa đồng cửa đỏ, trên tấm biển viết "Máy hạt nhân", người canh cửa không phải là Kỳ Lân thần thú truyền thống, mà là hai người máy màu trắng, nhìn qua giống như hai robot Gundam đang canh cổng vậy.

Phạm Lam: Thẩm mỹ gì đây?

Bên trong cửa là một khu đại trắng tinh, màn hình hình cầu khổng lồ vờn quanh mặt tường, trưng bày bản đồ cửu châu thất mạch, vô số điểm sáng lóe lên trên bản đồ, làm cô thấy hoa cả mắt.

Một người đứng ở giữa đại sảnh, chắp tay sau lưng, ngón trỏ và ngón cái chà xát ...

Bóng lưng quen thuộc đó... là Cao Lộ.

"Lão Cao, ông tạo dáng gì đây?" Na Tra hỏi.

Cao Lộ quay đầu, ông ta hình như đang rất phấn khởi, dung quang rạng rỡ, hai mắt sáng lên, Phạm Lam hoài nghi cô đang tưởng bở... vì sao cảm thấy nguồn gốc nỗi hưng phấn của ông ta là mình nhỉ?

"Phạm Lam, cô cuối cùng cũng hiểu được ... Dung Mộc thượng thần?" Trong nháy mắt Cao Lộ nhìn thấy Dung Mộc, vẻ mặt suy sụp: "Sao anh cũng tới đây?"

Na Tra rất hứng thú liếc mắt nhìn Phạm Lam.

Dung Mộc tươi cười đoan trang: "Cao Lộ thượng thần, đã lâu không gặp, Dung mỗ hôm nay tới là muốn kiểm tra tà vật."

"Lại có tà vật sao?" Cao lộ hỏi: "Cái gì?" "

Dung Mộc đưa bình xịt dưỡng ẩm ra.

Cao Lộ cầm bình xịt nhìn kỹ, nhíu mày bấm điện thoại, rất nhanh, một người mặc áo blouse trắng bay vào đại sảnh, dùng túi niêm phong bỏ bình xịt vào đem đi.

"Xét nghiệm mất khoảng một tiếng." Cao Lộ nói: "Tôi sẽ dẫn mọi người đi dạo xung quanh trước."

Phạm Lam: "Ấy?"

Dung Mộc: "Không cần đâu."

Cao Lộ: "Mời đi bên này."

Một canh giờ sau đó, Phạm Lam tiến hành tham quan toàn bộ cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới dưới sự dẫn dắt của Cao Lộ. Cao Lộ bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ về bổng lộc, phúc lợi đãi ngộ, điều kiện ăn ở, thức ăn trong căng tin, chế độ nghỉ phép, v.v., thiếu chút nữa là khắc mấy chữ lớn "Tài đại khí thô, hoan nghênh nhảy việc" ở trên trán.

Nụ cười của Dung Mộc càng ngày càng lạnh, biểu tình ăn dưa của Na Tra càng ngày càng vui vẻ, thậm chí còn âm thầm hỏi Phạm Lam: "Cao Lộ có phải coi trọng cô hay không?"

Phạm Lam không nói nên lời.

Ngay khi Phạm Lam sắp không chịu nổi thì báo cáo kiểm tra vừa xong.

Khoảnh khắc Cao Lộ nhìn thấy báo cáo, mí mắt rõ ràng có hơi nhảy dựng lên.

"Cái bình kia rốt cuộc là gì?" Na Tra hỏi.

Cao Lộ đưa báo cáo ra: "Là Tịnh Thạch."

Sắc mặt Dung Mộc thay đổi.

*

"Những chất lỏng này được làm bằng công thức lọc hóa đá ròng. Ngưng luyện hình thành vật chất." Cao Lộ nói: "Tương tự với nguyên lý mô phỏng tịnh thạch lần trước các người đưa đến, chẳng qua tịnh thạch là luyện hóa hồn thể, mà lần này lại là luyện hóa oán khí."

"Oán khí cũng có thể luyện hóa sao?" Phạm Lam hỏi.


"Cho dù là hồn thể hay là oán khí, hình thái khí và năng lượng đều nguyên thủy, nguyên lý đều thông với nhau. Nhưng chưa bao giờ có người luyện hóa oán khí, nguyên nhân rất đơn giản..."

Phạm Lam: "Oán khí ngưng kết hình thành Túy."

Na Tra: "Túy là vô thức, không thể khống chế."

Phạm Lam: "Nhưng chủ nhân của bình xịt này là một con người, anh ta bị Túy nhập nhưng vẫn còn ý thức bản thân."

Cao Lộ: "Đó chỉ có một khả năng, anh ta không phải Túy, mà càng gần với "Yểm" hơn.

Na Tra hừ một tiếng, Phạm Lam cảm thấy đau đầu.

Dung Mộc hai tay đút ống tay tay áo, lẳng lặng ngồi trên sô pha, tựa như đang xem báo cáo kiểm tra, lại giống như không xem cái gì cả.

Đường cong trên gương mặt anh ta lạnh lẽo nặng nề, tất cả sự ôn nhu đều đã biến mất... cơ hồ lại biến thành vị thần lạnh lùng của vạn năm trước.

Na Tra thở dài, đứng dậy gọi điện thoại: "Này, lão Dương... chậc, Hầu Tử cậu bảo lão Dương nghe điện thoại... là tôi, có rắc rối rồi, mau trở về."

Cao Lộ thu hồi báo cáo: "Dung Mộc thượng thần, việc này ta đã bẩm báo với Ngọc Đế, mọi việc sau đó, do Thiên Binh bộ toàn quyền tiếp quản."

Dung Mộc đứng dậy: "Làm phiền rồi."

"Ba vạn năm trước, Ngọc Đế phong ấn công thức luyện hóa Tịnh Thạch, kẻ biết công thức này trong Tam Giới, ngoại trừ Ngọc Đế, mật bộ cục kỹ thuật nghiên cứu phát triển Tam Giới và Dung Mộc thượng thần anh ra, còn ai nữa?"

Phạm Lam trợn mắt nhìn phía Cao Lộ.

Ý ông ta là sao?

Dung Mộc: "Không có."

"Ngài có chắc không?"

"Xác định."

Lúc Dung Mộc nói những lời này, tóc không có gió mà động, đôi đồng tử đen kịt yên lặng giống như biển sâu vô tận, lạnh băng và cô độc.

Phạm Lam không biết nên làm gì, nên nói điều gì, cô có cảm giác khoảng cách giữa cô và Dung Mộc đột nhiên bị kéo ra xa, giống một giây trước anh ta còn ngồi bên cạnh nấu trà đọc sách, một giây sau ta đã đi đến một nơi xa mà cô không thể đến gần được rồi.

Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, Phạm Lam nhìn bóng lưng Dung Mộc, tim đập rất nhanh, thậm chí còn hơi hoảng hốt, cô không dám nói chuyện, ngay cả hơi thở cũng trở nên thật cẩn thận.

Sau đó, cô nhìn thấy Kế Ngỗi đang đợi ở bên ngoài cổng của Cục Kỹ thuật.

Trù Thần đại nhân mặc bộ đồng phục shipper dựa vào một đám Tường Vân khổng lồ, đầu mây khảm logo lấp lánh ánh vàng, vẻ mặt rất không vui.

"Không phải kêu các ngươi đừng đi đâu cả sao?"

Một khắc này, Phạm Lam gần như vui mừng đến phát khóc.

"Kế Ngỗi..."

"A Ngỗi." Dung Mộc nói: "Cao Lộ lại đào góc tường."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: Hả?!

Biểu cảm của Dung Mộc thoạt nhìn như rất tủi thân, đôi mắt to tròn chớp chớp, dường như còn có ánh nước lấp lánh.

Kế Ngỗi nhíu mày: "Phạm Lam cô lại ăn hiếp Mộc ca sao?"

Phạm Lam: "Làm sao có thể!"

"Nơi này phong thủy không tốt, sau này ít đến thôi." Kế Ngỗi nhảy lên mây: "Đi thôi, về nhà."

Tường Vân 007 bị buộc vào ghế lái, hình như đã khôi phục một chút nguyên khí, có thể phun ra khói mây to cỡ đồng xu.

Phạm Lam nhìn Dung Mộc ngồi bên cạnh, một tay túm lấy vạt áo Kế Ngỗi.

Phạm Lam: "Anh..."

Dung Mộc mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười dịu dàng mà cô đơn, giống như ngôi sao xa xôi nhất trên bầu trời.

Phạm Lam cảm giác có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng.

Tường Vân bay lên trời, Dung Mộc ngửa đầu, nụ cười bị gió đêm thổi tan.

Trái tim Phạm Lam đau đớn.

Cô nhớ tới Càn Khôn Tam Tài đại trận.

Dung Mộc, anh lại gạt chúng ta điều gì nữa thế?

22.2.2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận