Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa




Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 61: Hồ ly nhà chúng tôi, chúng tôi tự nuôi!

***

Phạm Lam còn tưởng tai mình có vấn đề.

Cô hình như nghe ai đó chế giễu Ly Trạch là "hói".

Sao có thể như thế?! Nơi này là tổng bộ Hồ tộc, Ly Trạch là Cửu Vỹ Hồ duy nhất còn sót lại, hẳn phải là sự tồn tại cao quý nhất đáng kính nhất của Hồ tộc mà...

"Phụt!"

"Ha ha!"

"Làm cho khí thế, cuối cùng chỉ có thể này?"

Lần này, Phạm Lam nghe rất rõ ràng.

Những thanh âm cười nhạo Ly Trạch phát ra từ trong đám Hồ yêu. Mặt bọn họ ẩn giấu trong bóng tối, hai mắt lộ ra lục quang rất lạnh người.

Mà Cửu Hạ kia, lại giống như không nghe thấy, nụ cười trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết nhìn giống như một cái mặt nạ.

Ly Trạch cứng đờ tại chỗ.

Phạm Lam chỉ cảm thấy có một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, đang định tiến lên, thì có người lại nhanh hơn cô.

Dung Mộc khom lưng ôm lấy Ly Trạch, anh ta không nói gì, ý cười ôn nhu quanh năm treo trên mặt đã biến mất.

Quanh người anh ta tản ra thần quang màu băng lam, tinh khiết chói mắt, áp lực mạnh mẽ đến đáng sợ.

Trong một phút đó, Phạm Lam dường như lại nhìn thấy vị thần lạnh lùng của vạn năm trước kia.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Mặt nạ tươi cười của Cửu Hạ nứt ra một khe hở.

"Dung Mộc thượng thần, ngài đây là?"

Dung Mộc không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Cửu Hạ. Thần quang của anh ta nổi lên từng tầng gợn sóng, đánh vào kết giới tổng bộ Hồ tộc vang lên tiếng ma sát chói tai.

Hồ tộc đứng hai sắc mặt đại biến, đồng thời bịt tai lại.

Mồ hôi to bằng hạt đậu từ đỉnh đầu Cửu Hạ lăn xuống.

"Dung Mộc!" Móng vuốt thịt của Ly Trạch vỗ vỗ mu bàn tay Dung Mộc.

Dung Mộc nhìn Ly Trạch chậm rãi thu hồi thần quang lại.

Tất cả mọi người hồ mồ hôi lạnh đầm đìa như một con ve.

"Vừa rồi, là ai, nói?" Kế Ngỗi hỏi.

"Là ai nói bậy! Còn không mau bước ra tạ tội với Ly Trạch đại nhân!" Cửu Hạ hét lớn.


Đám người Hồ tộc đồng loạt quỳ xuống đất: "Chúng ta xin tạ tội!"

"Dung Mộc thượng thần, Kế Ngỗi thượng thần, là tôi quản giáo kẻ dưới không nghiêm, kính xin hai vị thứ lỗi." Cửu Hạ liên tục cúi đầu: "Ly Trạch đại nhân, bọn họ đều là tiểu bối, không hiểu quy củ, ngươi ngàn vạn lần đừng trách."

Ly Trạch thở dài: "Dẫn đường."

"Cung nghênh Ly Trạch đại nhân... "

Phạm Lam đi theo sau Dung Mộc vào cổng lớn dường như lại nghe được trong Hồ tộc quần phía sau đang lẩm bẩm gì đó, cô quay phắt đầu lại, thế giới lại trở nên an tĩnh.

Cơ Đan huýt sáo.

*

Nội thất của tổng bộ Hồ tộc thể hiện đầy đủ cái gì gọi là sự dung hợp giữa hiện đại và cổ điển, cái gì gọi là giàu có có tiền cao lớn.

Các cột nhà đều làm từ ngọc trắng, sàn nhà làm từ đá lưu ly màu xanh biếc, nóc nhà khảm đủ những viên kim cương lớn nhỏ, toàn bộ hành trình nhìn không thấy một ngọn đèn, giống như tất cả bức tường đều tự động phát sáng. Vừa xinh đẹp lại lạnh lẽo.

"Sao tôi cảm thấy Hồ tộc không hoan nghênh Ly Trạch lắm nhỉ?" Phạm Lam hỏi Cơ Đan.

"Hồ tộc có hai phái hệ lớn, Cửu Hạ này thuộc phái đổi mới, cũng là tộc trưởng đương nhiệm của Hồ tộc. Anh ta chưởng quản sự vụ Hồ tộc hơn một ngàn năm, phong cách quản lý mở rộng, thông hôn cùng ngoại tộc chính là đề nghị của anh ta. Hồ tộc có thể từ cận diệt tộc trở thành một trong bảy đại thường trực của liên đoàn yêu tộc Tam Giới, anh ta có thể coi là công lao đứng đầu, triết lý của phe đổi mới là hội nhập và đổi mới." Cơ Đan nói: "Ly Trạch là Cửu Vỹ Hồ duy nhất còn sót lại, chính là đại biểu cho huyết mạch tinh khiết nhất của Hồ tộc."

"Điều này có vấn đề gì sao?"

"Một phái hệ khác của Hồ tộc là phe truyền thừa, bọn họ sùng bái sức mạnh thuần huyết, cho rằng chỉ có huyết thống Hồ tộc thuần túy nhất mới có thể kéo dài sức mạnh cường đại nhất. Vì thế, ngàn năm qua, phái truyền thừa kiên quyết phản đối ngoại tộc thông hôn, chưa bao giờ ngừng đấu tranh với phái đổi mới. Mà cơ sở lý luận chống đỡ sức mạnh thuần huyết chính là sức mạnh tuyệt đối của Thuần Huyết Cửu Vỹ Hồ."

Kế Ngỗi: "Sự trở về của Ly Trạch đối với Hồ tộc, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, chính là ủng hộ phe truyền thừa."

Phạm Lam hiểu rồi.

Đối với phái của Cửu Hạ thì sức mạnh của Ly Trạch chính là uy hiếp lớn nhất đối với quyền lợi và địa vị của bọn họ. Nếu Cửu Vỹ của Ly Trạch vẫn còn, đại biểu cho phái sùng bái thuần huyết truyền thừa, nhưng hiện tại Ly Trạch ngay cả nửa cái đuôi cũng không có, thậm chí không cách nào duy trì hình người... đây quả thực chính là cơ hội tốt nhất để bỏ đá xuống giếng.

Hồ tộc thuần huyết lâu đời nhất....

Phạm Lam nhìn bóng lưng Dung Mộc, đột nhiên hơi hiểu ra vì sao Dung Mộc lại sủng Ly Trạch như vậy.

Dung Mộc cũng là thuần mạch Thần tộc lâu đời nhất.

Sảnh đón khách nằm trên tầng 48 và có lối đi thẳng bằng thang máy tốc độ cao. Mặt đất được trải thảm dày, không biết được làm từ chất liệu da lông gì, giẫm lên không khác gì với Tường Vân.

Ở trung tâm bày một chiếc ghế sô pha bằng da thật lớn, trên chiếc bàn thủy tinh khổng lồ tràn ngập sương mù khô dày, Phạm Lam đoán chừng, nhà của Hồ tộc và tây vương mẫu hẳn là cùng một nhà cung cấp nội thất.

Cửu Hạ tùy tiện nói vài câu khách sáo rồi nói thẳng vào chủ đề.

"Không biết Ly Trạch đại nhân lần này đến đây có chuyện gì quan trọng không ạ?"

Phạm Lam lấy điện thoại ra, đưa cho Cửu Hạ tài khoản tiktok của Thiên Duyên thánh nữ.

Cô cẩn thận quan sát biểu cảm của Cửu Hạ, muốn phát hiện manh mối gì đó từ trong phản ứng của anh ta. Nhưng không.

Đuôi mắt và ánh mắt Cửu Hạ không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hề rối loạn.

"Hot girl của nhân loại tôi không rành lắm." Cửu Hạ xem xong video nói.

"Anh nhìn vào nền phía sau đi." Phạm Lam nói: "Có một lư hương."

Cửu Hạ: "Có vấn đề gì sao?"

Kế Ngỗi: "Đó là lư hương Tam Đàn, đặc chế của Hồ tộc."

Cửu Hạ phóng to màn hình ra, lại nhìn vài giây, lắc đầu: "Đây không phải là lư hương Tam Đàn của Hồ tộc, không có dấu hiệu chống hàng giả."

Ly Trạch: "Dấu hiệu chống hàng giả nào?"

"Ôi chao, tôi quên mất, Ly Trạch đại nhân ngài ngủ say chín ngàn năm, tất nhiên là không biết." Cửu Hạ nói.

Ly Trạch: "Cái gì?"


"Theo thời gian trôi đi, thế sự cũng theo đó mà thay đổi, vạn năm đã trôi qua, rất nhiều chuyện đều không giống như trước nữa." Cửu Hạ mỉm cười: "Người đâu, lấy một lư hương Tam Đàn lại đây."

Không bao lâu, thì thấy một mỹ nữ Hồ tộc cầm khay thủy tinh đi vào. Trên khay có một lư hương bằng đồng, nhìn rất giống với lư hương trong video.

"Chư vị mời xem." Cửu Hạ nâng lư hương lên, bàn tay vuốt ve rìa lư hương: "Đây không phải là hoa văn bình thường, mà có nạp mã QR yêu lực của Hồ tộc, chỉ cần dùng ứng dụng nhận dạng Hồ tộc quét qua là có thể truy ra nguồn gốc chính xác."

Anh ta dùng điện thoại của mình quét một cái.

Trên màn hình nhảy ra giấy chứng nhận điện tử lư hương.

[Giấy chứng nhận số: H202*598]

[Tống giám chế: Cửu Cù]

[Giám đốc lựa chọn nguyên liệu: Cửu Khải]

[Công ty sản xuất: Công ty TNHH nghiên cứu và phát triển lư hương Tam Đàn Hồ Tộc]

"Các người lại xem lư hương trong video, không có dấu hiệu chống hàng giả." Cửu Hạ phóng to hình ảnh: "Đây là một hàng nhái cao cấp, Ly Trạch đại nhân, ngài nhìn lầm rồi."

LyTrạch nhìn chằm chằm vào màn hình, không lên tiếng.

"Hồ tộc lúc trước có từng thấy loại đồ giả này không?" Phạm Lam hỏi.

Cửu Hạ thở dài: "Nhiều lắm, sản lượng lư hương Tam Đàn của Hồ tộc quá ít, cung không đủ cầu, rất nhiều yêu tộc dùng kỹ thuật hiện đại của nhân tộc để bắt chước đồ giả, mỗi năm tung ra thị trường ít nhất cũng phải mấy vạn cái, có tra cũng không tra được."

Kế Ngỗi: "Cũng lọt đến nhân tộc sao?"

Cửu Hạ: "Đương nhiên là có, tuy rằng đối với yêu tộc và Thần tộc mà nói, đồ giả sẽ không có bất kỳ công hiệu gì, nhưng ít nhất thủ công tinh xảo, tính trang trí rất mạnh, cho nên rất nhiều đồ giả bị ứ đọng thì lưu chuyển về phía nhân tộc, bị coi là đồ thủ công mỹ nghệ để mua bán."

Nghe có vẻ không có vấn đề gì. Nhưng...

Phạm Lam: "Ngài đã nghe nói đến Thiên Duyên thánh giáo chưa?"

Cửu Hạ: "Cái gì?"

Phạm Lam chỉ vào chứng nhận của thánh nữ kia.

"Đây là một hot girl nổi tiếng trên mạng nhỉ, không có gì kỳ quái cả." Cửu Hạ nói.

"Nghe nói là môn phái tu tiên mới nổi, môn đồ đông đảo, Hồ tộc có nghe phong phanh gì không?" Phạm Lam lại hỏi.

"Hồ tộc chúng tôi từ xưa đến nay không có liên quan gì đến các môn phái tu tiên cả." Cửu Hạ nói: "Mấy vị hỏi thăm cái này là để làm gì?"

Kế Ngỗi: "Chớ hỏi nhiều."

"Đúng đúng đúng... ngoại trừ chuyện này ra, còn có vấn đề gì không?"

Lúc nói những lời này, biểu cảm của Cửu Hạ cuối cùng cũng khác đi rồi, đuôi mắt và khóe miệng của anh ta hơi hạ xuống, thoạt nhìn xuất hiện thêm vài phần hung tướng.

Ly Trạch: "Tạm thời không có."

"Đã như vậy thì tôi đã sắp xếp xong khách sạn, là sản nghiệp tự kinh doanh của Hồ tộc, an toàn và tính bảo mật đều rất cao... "

"Không cần, Cơ Đan thượng thần đã thịnh tình mời chúng tôi đến biệt thự nhà anh ta ở rồi." Kế Ngỗi nói.

Cơ Đan nãy giờ không lên tiếng sững người, giống như trong miệng bị nhét một quả trứng gà, nấc một tiếng: "Ha ha ha, vâng vâng vâng, đúng đúng đúng."

"Cáo từ." Dung Mộc ôm Ly Trạch đứng dậy.

Cửu Hạ tươi cười đứng dậy, dập đầu xuống đất: "Cung tiễn Ly Trạch đại nhân... "

*


"Tôi mời anh đến nhà tôi lúc nào? Lão kế, anh không thể chực Tường Vân xong lại chực chỗ ở nữa, có chăn cừu nhà tôi thì cùng đừng cạo hết lông như thế!" Cơ Đan ngồi trên Tường Vân oán giận.

Kế Ngỗi: "Chỗ đó ở lại khó chịu, nhà anh thoải mái hơn."

Cơ Đan: "...Anh đừng nói mấy lời khiến người ta dễ hiểu lầm như thế, Tiểu Lam Lam còn chưa trưởng thành đâu!"

Kế Ngỗi: "Xí."

Phạm Lam quan sát Ly Trạch, cậu ta nằm trong lòng Dung Mộc không nhúc nhích, dường như đã ngủ thiếp đi. Nhưng Phạm Lam biết cậu ta khẳng định không ngủ được, bởi vì mỗi lần cậu ta ngủ đều sẽ bụng ngữa lên trên, không giống như bây giờ, toàn bộ đầu đều nhét vào trong khuỷu tay Dung Mộc.

Hình như là đang không được vui.

Phạm Lam vươn ngón tay chọc chọc vào tấm lưng xù xì của Ly Trạch, Ly Trạch không nhúc nhích.

Phạm Lam lại nhìn Dung Mộc, Dung Mộc khẽ lắc đầu.

emmmmm......

"Tôi cảm thấy tên Cửu Hạ kia không nói thật." Phạm Lam nói: "Anh ta khẳng định đã từng thấy đồ giả của lư hương Tam Đàn kia."

Ly Trạch ngẩng đầu lên.

Phạm Lam: "Nếu là sản phẩm được cấp bằng sáng chế do miếu Thổ Địa chúng ta sản xuất xuất hiện hàng giả, mọi người sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu là tôi, khẳng định hận không thể đánh bể đầu tên chó bán hàng giả kia ngay tại chỗ."

Kế Ngỗi: "..."

Dung Mộc: "..."

Ly Trạch: "Vậy thì sao?"

"Nhưng biểu cảm của Cửu Hạ lại cực kỳ bình tĩnh, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có, có cảm giác như anh ta muốn che đậy thứ gì đó."

Cơ Đan: "Cửu Hạ đã hơn sáu ngàn tuổi rồi, không thế nào xốc nổi như trẻ vị thành niên được."

Phạm Lam: "Kế Ngỗi tám ngàn tuổi, Dung Mộc tám vạn tuổi, cũng đâu có học được cái kiểu sống dưới mặt nạ đó."

Kế Ngỗi: "Khụ."

Dung Mộc: "Dung mỗ chỉ có bảy vạn chín ngàn bảy trăm..."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Ly Trạch đến tinh thần: "Khẳng định là có vấn đề!"

Phạm Lam: "Đúng vậy."

Ly Trạch nhảy lên đầu mây, không uể oải, cũng không buồn bã nữa, nghiêm trang ngồi ở đó suy nghĩ.

Dung Mộc liếc Phạm Lam một cái.

Phạm Lam: "Phụt."

"Mẹ kiếp?!" Cơ Đan đột nhiên phanh gấp, Tường Vân trên không trung phanh một cái thật dài, khó khăn lắm mới dừng lại.

Phía trước xuất hiện một đám Hồ tộc đang đằng mây, bọn họ đều mặc hán phục màu đen thuần khiết, xếp thành hình chữ "Nhất"( 一) nằm ngang giữa không trung. Yêu quang của bọn họ cũng là màu đỏ, hơn nữa đại đa số đều thuần khiết hơn so với Cửu Hạ. Dẫn đầu là một lão già, nếp nhăn chất đống như vỏ quýt, lông mày dài màu tuyết trắng phiêu đãng theo gió, ít nhất phải dài ba bốn mét.

"Ly Trạch đại nhân ơi!" Lông mày dài dập đầu sát trên mây, nước mắt nước mũi kêu lên: "Chúng tôi đến trễ, để cho ngươi chịu ủy khuất rồi, xin ngài thứ tội."

Lông toàn thân Ly Trạch đều xù lên, xoay trở về trong ngực Dung Mộc.

Phạm Lam: "Ông già hát RAP này là ai thế?"

Cơ Đan: "Trưởng lão phái truyền thừa Hồ tộc, Phi Tần."

*

Hai mươi phút sau, mọi người lại ngồi trong phòng khách nghênh đón của phái truyền thừa Hồ tộc.

Nơi này là khu khách sạn cao cấp của Ma Đô, tất cả khách sạn đều được cải tạo từ các Bungalow cũ, nhìn rất có phong cách. Tuy rằng so ra thì có vẻ kém tổng bộ cao lớn của Hồ tộc một chút, nhưng tuyệt đối cũng là tiêu chuẩn của phú hào.

Phạm Lam thấy chua rồi đó.

"Ly Trạch đại nhân, chín ngàn năm không gặp, sao ngài lại biến thành như vậy rồi." Phi Tần lau nước mắt, bên cạnh có hai tiểu đồng nâng lông mày ông ta, miễn cho bị nước mắt của ông ta làm ướt.

Ly Trạch: "Trước đây tôi từng gặp ông chưa?"

Phi Tần: "Chín ngàn năm trước, tôi từng gặp ngài ở Từ đường Hồ tộc một lần, tôi vĩnh viễn cũng không quên được phong tư lúc ấy của ngài, thật sự là chớp mắt mà đã vạn năm, hôm nay còn có thể gặp lại ngài thật sự là phúc phận của Phi Tần tôi aaa!"


Lông trên mặt Ly Trạch hơi run rẩy, Dung Mộc yên lặng đặt Ly Trạch lên sô pha, rồi tự mình dịch sang bên cạnh.

"Ông lão này nói chuyện nhất định phải mang theo nhiều giọng điệu trợ từ như vậy không?" Phạm Lam thì thầm.

Cơ Đan: "Ước chừng là vì biểu hiện tình cảm phong phú?"

Kế Ngỗi: "Khó nghe."

"Chúng tôi nhận được tin tức quá muộn, thế mà để cho gã Cửu Hạ kia chạy tới trước chúng tôi, thật là tức chết người mà!" Phi Tần lau nước mũi: "Ly Trạch đại nhân ngài trở về là được rồi, ngài đã trở lại, Hồ tộc chúng ta có hy vọng rồi, ngài không biết đâu, phái cải cách Cửu Hạ kia khiến cho Hồ tộc chúng ta hướng khí mù mịt, rối tinh rối mù, ngài trở lại rồi là chúng tôi có chỗ dựa rồi, với địa vị và sức mạnh của ngài, nhất định có thể làm cho Hồ tộc chúng ta huy hoàng trở lại."

Phạm Lam: Cái quái gì vậy?

Trên gương mặt mềm mại của Ly Trạch nhìn không thấy cảm xúc gì nữa nhưng Phạm Lam lại nhìn thấy yêu quang của cậu ta trở nên hơi ảm đạm hơn.

"Lần này tôi trở về chỉ để điều tra một việc." Ly Trạch nói.

"Ly Trạch đại nhân ngài yên tâm, chuyện ngài muốn điều tra tôi đã cho đi sắp xếp rồi, không quá ba ngày, nhất định sẽ có kết quả."

"Cái gì?"

"Kỹ thuật chế tạo lư hương Tam Đàn của Cửu Hạ hơn ba ngàn năm, kiếm được bao nhiêu tiền trái lương tâm, thật sự là nhân thần cộng phẫn. Cái lư hương Tam Đàn này khẳng định không thoát khỏi liên quan với anh ta."

"Làm sao ông biết tôi muốn tra lư hương Tam Đàn?" Ly Trạch hỏi.

"Đương nhiên là bởi vì tôi lo lắng Ly Trạch đại nhân ngài a, cho nên mới phái người đi bảo hộ ngài a."

Phạm Lam: "..."

Ồ, đó không phải là theo dõi và giám sát sao?

Ly Trạch híp mắt: "Ông nhọc lòng rồi."

"Không, không, không, đây là những gì chúng tôi nên làm. Tôi đã sắp xếp xong cả rồi, đợi đến ngày hoàng đạo, sẽ mời trưởng lão các phân bộ trong cửu châu thất mạch đến bái kiến ngài, tổ chức một nghi thức chính thức chào đón ngài trở về."

Ly Trạch: "Chờ đã... Tôi còn chưa..."

"Ly Trạch đại nhân ngài yên tâm, tôi đã sớm dặn dò xuống rồi, từ hôm nay trở đi ngài sẽ ở đây, tôi đã chuẩn bị hơn người phục vụ riêng cho ngài, đảm bảo ngài..."

"Không cần." Dung Mộc ôm Ly Trạch đi ra ngoài: "Cơ Đan thượng thần mời chúng tôi chờ đến biệt thự riêng của anh ta ở lại, thịnh tình khó chối từ."

Cơ Đan: "Ha ha ha, vâng vâng... đi thôi..."

Phi Tần: "Thế này không thích hợp lắm, ở địa bàn Hồ tộc chúng tôi lại ở trong nhà người ngoài... "

Dung Mộc và Kế Ngỗi dừng bước.

"Ông lão ông nói lại lần nữa." Phạm Lam quay đầu: "Ai là người ngoài?"

Phi Tần: "Hả?"

"Ông có biết thức ăn cho chó mà Ly Trạch ăn thuộc thương hiệu nào không? Ông có biết Ly Trạch thích loại thức ăn cho mèo nào làm đồ ăn vặt không? Ông có biết Ly Trạch ngủ mấy giờ mỗi ngày, thích loại gối kiểu dáng gì, thích chơi loại gậy chọc mèo loại gì không?"

Lông mày Phi Tần hơi run rẩy: "Ngài đây là có ý gì?"

Phạm Lam cảm giác như có một ngọn lửa đang chạy xộc lên cổ họng mình.

"Từ đầu đến cuối, ông có từng hỏi một câu Ly Trạch ăn có ngon, ngủ có được không, hay là khỏe hay không? Không! Ông chỉ nói ba chuyện, thứ nhất, Cửu Hạ bên kia không có ý tốt, thứ hai, các người theo dõi giám sát Ly Trạch, thứ ba, để Ly Trạch trở về giúp các người. Các người hoàn toàn coi Ly Trạch là một công cụ, thế mà còn giả nhân giả nghĩa tự xưng là người nhà của Ly Trạch, ông lão, ông có biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào không?"

Phi Tần nổi giận, lông mày trắng như tuyết xù lên thành hai thanh kẹo dẻo.

"Chúng tôi đều là huyết thống Thuần Huyết Hồ tộc, chúng tôi đương nhiên là người cùng một gia tộc, đây là sự thật không thể chối cãi!"

"Đưa cái đầu mục nát của ông ra và hít thở không khí của thời đại mới đi. Phán đoán có phải tiêu chuẩn của người nhà hay không không phải chỉ dựa vào huyết mạch, mà là." Phạm Lam vỗ vỗ ngực: "Nơi này!"

Sắc mặt Phi Tần thay đổi mấy lần, ông ta cười lạnh: "Chẳng lẽ là bởi vì Cửu Hạ mỗi tháng cho các người hai vạn hộc tiền ăn, chúng tôi không đưa, nên các người đứng về bên phe Cửu Hạ?"

Phạm Lam bật cười: "Chỉ một chút pháp lực của mấy người, còn chưa đủ cho Ly Trạch nhét răng đâu! Tôi nói cho ông biết, chúng tôi không thiếu tiền!"

Dung Mộc: "Vậy, vậy, chờ..."

Kế Ngỗi: "Này..."

Phạm Lam mặt mày dựng thẳng lên: "Hồ ly nhà chúng tôi, chúng tôi tự nuôi!"

(Chị Lam ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!)

16.2.2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận