Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?

Chương 57: Gia đình khỏe mạnh chính là phúc khí lớn nhất

***

Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe volkswagen trước mắt, thế mà còn là xe bảy chỗ nhập khẩu.

Kế Ngỗi xếp ngay ngắn hành lý của bố mẹ Phạm, Dung Mộc ấn cửa xe.

"Bác trai bác gái, hai bác ngồi hàng ghế đầu đi ạ, rộng rãi."

Ánh mắt mẹ Phạm nhìn Phạm Lam nội dung vô cùng phong phú. Phạm Lam khẽ rùng mình.

Kế Ngỗi làm tài xế, Dung Mộc lại không ngồi ghế phụ mà cùng Phạm Lam ngồi ở hàng ghế sau.

Phạm Lam vội nhắn tin trên nhóm WeChat.

[Lam lười biếng]:  Sao hai người lại ở đây? Cái xe này là sao? Bác trai bác gái lại là quỷ gì?! Kế Ngỗi có bằng lái xe của con người không?!

Dung Mộc nhìn điện thoại, chớp chớp đôi mắt to nhưng không trả lời.

Phạm Lam: "..."

"Phạm Lam vẫn không nói với chúng ta đơn vị của nó ở đâu, cụ thể là làm gì, ta vốn rất lo lắng." Mẹ Phạm nói.

Dung Mộc: "Chúng con ở khu Thanh Long phủ Xuân thành... "

Phạm Lam: "Khụ!"

Dung Mộc: "Ủy ban cư trú."

"Ủy ban cư trú?!" Bố Phạm nói: "Đó không phải là công chức nhà nước sao?"

Dung Mộc: "Vâng."

"Phạm Lam cũng vậy sao? Cũng nằm trong biên chế sao?"

"Ừm."

Ánh mắt bố Phạm và mẹ Phạm lập tức trở nên khác thường.

"Vậy cháu là?" Bố Phạm hỏi Dung Mộc.

Dung Mộc: "Chủ nhiệm Ủy ban Cư trú."

"Anh tài xế là?"

Kế Ngỗi: "Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cư trú."

Bố Phạm và mẹ Phạm liếc nhau, lộ ra biểu cảm ý vị thâm trường.

Mẹ Phạm: "Còn trẻ như vậy, còn là nam giới, làm công việc của ủy ban cư trú rất khó khăn nhỉ."

Dung Mộc: "Cũng được."

"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"


"Bảy..."

"Anh ấy sắp 27 rồi ạ." Phạm Lam chen vào cuộc đối thoại của hai người: "Mẹ, không phải mẹ phải đi siêu thị mua đồ dinh dưỡng sao?"

"Mua xong rồi." Kế Ngỗi nói: "Trứng gà, sữa bột, bột yến mạch, mỗi thứ một phần, còn có một giỏ trái cây tươi, đều nằm ở phía sau."

Dung Mộc: "Coi như phúc lợi của nhân viên."

Ánh mắt hai lão nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi tỏa sáng.

Kế Ngỗi chuyên tâm lái xe, sừng sững bất động, Dung Mộc dường như hơi căng thẳng, anh ta ngồi thẳng tắp, hai tay thành thành thật thật đặt trên đầu gối, nụ cười thương mại tiêu chuẩn treo trên môi.

Mẹ Phạm càng nhìn anh ta, anh ta càng cười rạng rỡ. Anh ta cười càng sáng lạn, Mẹ Phạm càng hài lòng.

Phạm Lam: "..."

Đây là bầu không khí kỳ lạ gì đây.

Trải qua hơn nửa giờ dày vò cuối cùng cũng đến được bệnh viện nhân dân số một Xuân Thành, đoàn xe trước cửa bị tắc nghẽn, nửa bước cũng khó nhích lên, Dung Mộc giúp Phạm Lam cầm đồ dinh dưỡng thăm bệnh xuống xe.

"Bác trai, bác gái, hai bác đi thăm bệnh trước, chúng con ở bãi đậu xe chờ, chờ mọi người thăm xong lại đưa mọi người đến khách sạn."

"Khách sạn đã đặt rồi à?" Mẹ Phạm kinh ngạc.

Dung Mộc: "Năm sao, hy vọng bác trai bác gái hài lòng."

Phạm Lam: Cái gì?!

"Cảm ơn cảm ơn, thật sự là chu đáo quá!" Mẹ Phạm nắm lấy tay Dung Mộc dùng sức lắc lắc.

Tai Dung Mộc đỏ bừng, cười tủm tỉm đưa một nhà ba người Phạm Lam lên thang máy.

"Hai đứa nhỏ này thật không tồi, nhìn giống như ngôi sao trên TV ấy." Mẹ Phạm khen không dứt miệng: "Chỉ là tay Tiểu Dung có hơi lạnh, có phải thể hàn hay không?"

"Tôi lại cảm thấy tiểu Kế tốt, không nói nhiều, trầm ổn." Bố Phạm nói.

Hai người mặt mày hớn hở, Phạm Lam mắt điếc tai ngơ đi bên cạnh, nhắn tin vào trong nhóm.

[Lam lười biếng]: Khách sạn năm sao là cái quỷ gì? Ai trả tiền?

[Thần Thổ Địa]:  (Mặt cười)

[Trù Thần]: Đương nhiên là cô rồi.

[Thần Thổ Địa]:  Không đắt, một đêm 5 hộc pháp lực.

Đó là 5000 nhân dân tệ đó mấy con thần kia!

Vì không tiêu tiền mấy người thì có!

Nghèo rớt mồng tơi mà bày đặt hào phóng cái quỷ gì!

Nếu không phải đang trong thang máy, Phạm Lam đã muốn hét lên.

Thang máy lên đến lầu một, một đống người xông vào, ba người nhà họ Phạm bị chen vào trong góc, nhân viên hướng dẫn thang máy ngoài cửa hét lớn: "Đi vào trong, đứng vào trong, còn có vị trí, cố gắng chen chúc một chút."

Phạm Lam cảm giác mình bị chen thành bột mì rồi, thang máy bệnh viện còn kinh khủng hơn tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng.

Thang máy vang lên cảnh báo thừa cân, tất cả hành khách đều mắt điếc tai ngơ đứng im, cuối cùng vẫn là một anh shipper chủ động đi xuống, anh ta xách năm sáu cái túi đồ ship, vừa ra khỏi thang máy liền đi thẳng đến cầu thang, tám phần là muốn leo cầu thang bộ.

Thang máy tiếp tục đi lên, gần như dừng lại từng tầng một. Hơi thở trên đầu mỗi người đều là màu xám đậm không lành mạnh, làn khói tràn ngập trong không gian thang máy chật hẹp, hun đến mắt Phạm Lam cảm đau nhức.

Cuối cùng, khoa tim mạch mạch máu não ở tầng mười lăm đã đến, ba người Phạm gia chen ra khỏi thang máy, thở dài một hơi.


Trong phòng nội trú chật kín người, trên lối đi bày đầy giường bệnh, người nhà chăm sóc thì đầu bù tóc rối, hoặc có người ngồi trên chiếc ghế xếp, hoặc chỉ có thể đứng, y tá nghiêng người chen chúc qua đám người, trong không khí tràn ngập một mùi nước khử trùng. Màu sắc "nhân khí" ở đây còn nặng hơn, đặc biệt là khí của bệnh nhân, màu xám xen lẫn màu xanh lá cây.

Phạm Lam đoán đó hẳn chính là "bệnh khí".

Dì Hai nằm trên giường số 33, may mắn vẫn có một phòng bệnh đàng hoàng.

Dì gầy hơn lần trước gặp Phạm Lam, đang nằm trên giường truyền dịch. Nhìn thấy ba người Phạm gia, phản ứng đầu tiên của dì Hai chính là hờn trách..

"Mọi người tới làm gì, đường xa như thế, cũng không phải bệnh nặng gì."

Mẹ Phạm: "Cao huyết áp cũng không phải là bệnh nhẹ, không cẩn thận là chết đó."

Dì Hai: "Nào có khoa trương như vậy? Lam Lam sao con cũng tới à, người trẻ tuổi công việc bận rộn như vậy, tới làm gì."

"Chào dì Hai." Phạm Lam quan sát đỉnh đầu dì Hai... khí là màu xám, dường như không nhìn thấy bệnh khí... không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Dì Hai khí sắc không tệ, hẳn là sắp xuất viện rồi nhỉ?"

"Bác sĩ nói ở lại quan sát thêm vài ngày nữa, nếu ổn định thì thứ hai tuần sau có thể xuất viện rồi." Chị Họ Lý Miểu Miểu nói.

Lý Miểu Miểu là người đầu tiên kết hôn trong thế hệ tiểu bối với Phạm Lam, cô mặc quần áo phụ nữ mang thai rộng thùng thình, bụng tròn trịa, trong khí màu xám trên đỉnh đầu mang theo khí trong suốt, hẳn là trộn lẫn với khí tức tinh khiết của thai nhi.

"Wow, mấy tháng rồi?" Phạm Lam hỏi.

"Gần bảy tháng rồi." Anh rể cười ha hả nói.

Phạm Lam: "Em có thể sờ được không?"

Chị họ gật đầu.

Bàn tay Phạm Lam nhẹ nhàng đặt trên bụng chị họ, cảm giác lòng bàn tay tràn vào một luồng nhiệt, tầm mắt của cô đột nhiên mở lớn... trong tử cung có một đôi thai nhi đang cuộn mình, hơi thở trong suốt bao bọc lấy bọn nhóc, chúng đang ngủ rất say.

Phạm Lam nở nụ cười: "Là một cặp thai long phượng đáng yêu."

Xung quanh hơi yên tĩnh.

Chị họ: "Làm sao em biết đó là cặp song sinh? Chị chưa từng nói với em mà."

Phạm Lam: "Nghe mẹ em nói."

Mẹ Phạm: "Mẹ cũng chưa từng nói với chị là long phượng thai mà."

Phạm Lam: "Con đoán, ha ha ha ha."

Anh rể: "Nếu thật sự là long phượng thai, chờ đến đầy tháng, anh sẽ tặng em một bao lì xì lớn."

Phạm Lam: "Xin vui lòng tặng một bao 666, cảm ơn."

Tất cả mọi người đều cười vang.

"Nhị Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành đột nhiên bị huyết áp cao?" Mẹ Phạm hỏi.

Sắc mặt dì Hai khẽ biến.

Bố Phạm: "Nói những thứ này làm gì, ở đây có táo với anh đào nè, đi rửa rồi ăn đi."

Chị họ: "Đúng đúng đúng, chúng ta ăn trái cây trước."

Dì Hai cười cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay Mẹ Phạm.

"Không có việc gì, đi Quỷ Môn Quan một lần, chị cũng nghĩ thông suốt rồi, nói ra cũng không sao." Dì Hai nói: "Là do chuyện tiền bạc."


"Bố con cho một người bạn mượn tiền để làm ăn, kết quả người ta bỏ chạy mất." Chị họ nói.

Mẹ Phạm: "Mượn bao nhiêu?"

"300.000 tệ"

Mấy phút tiếp theo, Phạm Lam đại khái nghe hiểu hết đầu dây mối dợ.

Một người bạn của dì hai vay 300.000 nhân dân tệ để xoay vốn, nói rằng hai tháng sau sẽ trả nợ, vẫn còn nợ hợp đồng vay, mỗi tháng cho lãi suất 1.000 nhân dân tệ. Ai biết được, qua hai tháng, lại kéo dài thành hai tháng, một đến hai đi, đã kéo dài nửa năm, đến lúc đi đòi tiền thì người đi lầu trống.

"Sau đó chúng tôi tìm người hỗ trợ điều tra, em đoán xem thế nào, người này dính cờ bạc, nợ nước ngoài hơn 10 triệu, nhà cửa xe cộ đều thế chấp hết." Trên đỉnh đầu dì Hai toát ra một luồng oán khí màu đen: "Em nói đây không phải là hại người thì là gì!"

Chị họ: "Mẹ ơi, đừng kích động, coi chừng huyết áp."

Phạm Lam lặng lẽ phóng thích thần quang, dùng vỏ điện thoại quạt lên đỉnh đầu dì Hai để xua tan oán khí.

Dì Hai: "Lam Lam, con làm gì vậy?"

"Có muỗi ạ." Phạm Lam nói: "Người này nợ rất nhiều tiền ạ?"

"Chủ nợ hơn 20 người, còn kéo theo một nhóm đòi nợ, cũng khởi kiện, cũng phán quyết, nhưng chấp hành không được, anh ta không có tiền, thế này không phải là quỵt nợ rồi sao." Dì Hai nói.

Chị họ cho Phạm Lam xem "nhóm đòi nợ".

Một cỗ oán khí nồng đậm tràn ngập màn hình, hắc khí tràn ra khỏi màn hình theo đoạn đối thoại của thành viên trong nhóm, bay ra ngoài cửa sổ, giống như bị thứ gì đó dẫn dắt rồi gộp chung với nhau.

Hẳn là đi tìm "chính chủ" rồi.

"Trong nhà anh ta không xảy ra chuyện gì sao?" Phạm Lam hỏi.

"Haiz, Phạm Lam sao em biết?" Anh rể nói: "Anh ta đã ly dị vợ, bố anh ta tức giận đến chết, nói một câu không dễ nghe thì chính là tan cửa nát nhà."

Là "quả báo hiện đời" được hình thành bởi giá trị công đức giảm xuống ngưỡng tiêu cực đầu tiên.

Đại khái là hình thành... không, có lẽ đã hình thành Túy rồi.

"Người này tên gì? Có số chứng minh thư không?" Phạm Lam nói:

"Lam Lam, con hỏi cái này làm gì? Con có cách nào để tìm ra anh ta sao?" Dì Hai hỏi.

Phạm Lam cười: "Thử xem."

"Phạm Lam làm việc ở ủy ban cư trú, có lẽ là có cách." Mẹ Phạm nói.

"Đó không phải là làm công chức nhà nước sao?" Chị họ hỏi: "Công việc của ủy ban cư trú có phải đều là mấy việc lông gà vỏ tỏi không?"

Phạm Lam: "Quả thật!"

"Đồng nghiệp có phải đều là các bác gái không?"

"Ấy..."

"Bây giờ nhân viên ủy ban cư trú cơ sở đã trẻ hóa rồi." Mẹ Phạm nói: "Hôm nay chủ nhiệm và phó chủ nhiệm của ủy ban cư trú đến đón chúng tôi, là hai chàng trai trẻ, đẹp trai lắm!"

Chị họ: "Wow, đẹp trai đến mức nào?!"

Mẹ Phạm: "Đẹp hơn các ngôi sao trên TV nữa!"

Chị họ: "Có ảnh không ạ, cho con xem với?!"

Anh rể họ: "Khụ!"

Dì Hai: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, kết hôn chưa?"

Mẹ Phạm: "Khẳng định là chưa, đúng không Phạm Lam?"

Phạm Lam: "Chưa."

Dì Hai: "Vậy gấp rút phát triển đi, vừa là công chức lại đẹp trai, qua thôn này sẽ không có cửa hàng đó đâu."

Mẹ Phạm: "Chính là như thế đó!"

Chị họ nhịn cười, liếc nhìn Phạm Lam một cái.


Phạm Lam đầu đầy vạch đen, cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

"Hay là ra ngoài đi dạo với chị đi?" Chị họ hỏi.

"Anh đi nữa." Anh rể lập tức dán người qua.

"Đi đi, em với em họ tán gẫu chuyện riêng, anh đi làm gì." Chị họ đẩy anh rể họ ra, kéo tay Phạm Lam ra khỏi cửa.

Nói là đi dạo, kỳ thật cũng chỉ có thể dạo một vòng ở trước trạm y tá, nơi này là nơi duy nhất không có bày giường bệnh, cũng coi như là trống trải. Có một số bệnh nhân xếp hàng trước máy bán hàng tự động để mua nước.

"Phạm Lam, nếu em thực sự có cách thì nhất định hãy giúp chúng ta." Chị họ nói: "Mẹ chị tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng 300.000 cũng không phải là một con số nhỏ, nếu không đòi về được trong lòng bà khẳng định sẽ cảm thấy không yên."

"Em sẽ cố gắng hết sức." Phạm Lam nói: "Còn dì hai thì sao?"

"Đêm qua canh đêm, hôm nay trở về nghỉ ngơi, mỗi ngày đều than thở." Chị họ dựa vào tường, biểu cảm mệt mỏi: "Kỳ thật chuyện tiền bạc đều là vật ngoài thân, lần này mẹ chị nằm viện, bệnh nhân cùng phòng ba ngày thì đi hai người, chị cảm thấy chỉ cần người nhà bình an khỏe mạnh thì đã là phúc khí lớn nhất rồi."

Phạm Lam thở dài nhìn theo ánh mắt của chị họ về phía lối đi khu bệnh viện.

Bệnh nhân sắp khỏi hẳn nói chuyện vui vẻ, bệnh nhân bị bệnh nặng mặt mày ủ rũ, có người nhà bận rộn, có người nhà ngủ thiếp đi, có người nhà vụng trộm lau nước mắt, phần lớn là bởi vì quá mệt mỏi và mờ mịt.

Cửa thang máy mở ra, bảy tám bác sĩ và y tá đẩy giường cấp cứu chạy vội vàng vào phòng ICU, bánh xe lăn trên mặt đất. Bệnh nhân và người nhà im lặng nhìn, trên mặt đều là những biểu cảm không thể diễn tả được.

Bệnh viện, vĩnh viễn đều thể hiện ra chân tướng tàn khốc nhất của chúng sinh.

Một anh chàng shipper thở hồng hộc lao ra khỏi cầu thang, xách theo một gói đồ ăn đi về phía trạm y tá.

"Xin chào, đây là đồ ăn gọi ngoài của bác sĩ Trương."

Y tá dường như rất quen thuộc với anh shipper: "Cảm ơn Tiểu Thiện, bà cậu gần đây thế nào rồi?"

"Khỏe lắm. Tôi đi trước đã."

Anh chàng shipper xoay người, lướt qua một người đàn ông áo khoác đen.

Phạm Lam dựng tóc gáy.

Đỉnh đầu người đàn ông mặc áo khoác đen kia lơ lửng một sợi oán khí dày đặc màu đen nhánh, kết cấu đục ngầu.

Nhân khí và bệnh khí ở khu nội trú trộn lẫn với nhau, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm mắt của Phạm Lam, cô lại nhìn thêm hai cái... quả thật là oán khí.

"Chị họ, chị mau trở về phòng bệnh, đừng ra ngoài." Phạm Lam nói.

Chị họ: "Vì sao chị phải đi?"

"Mau về đi!"

Phạm Lam bước nhanh qua đám đông, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người đàn ông mặc áo khoác đen và y tá.

"Mẹ tôi khi nào mới khỏe hả?"

"Giường 40 vừa mới làm xong phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, cần quan sát thêm nữa."

"Chó má, lúc mẹ tôi đến thì khỏe mạnh, bị mấy người càng chữa bệnh càng nặng hơn! Nằm ở đây mỗi ngày chỉ có đốt tiền mà thôi!"

"Vị người nhà này, xin ngài bình tĩnh, giường 40 đã lớn tuổi, cho nên... "

"Các người lừa tiền thì có! Đây là một bệnh viện giết người!"

"Rầm."

Hắc khí của người đàn ông áo khoác nổ tung, ấm đun nước, ly trong trạm y tá vỡ vụn rồi bắn ra, mọi người thét lên chói tai.

"Giới chú...khai!" Kết giới trong suốt trong nháy mắt bao trùm toàn bộ trạm y tá, Phạm Lam xông vào.

Thì nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp.

Người đàn ông mặc áo khoác cầm một con dao nhà bếp, dí vào cổ cô y tá, khuôn mặt của anh ta bị bao phủ bởi một luồng khí đen dày, đồng tử biến thành màu thủy tinh đen quỷ dị. Vô số mảnh giấy vỡ vụn lơ lửng xung quanh, cạnh giấy sắc bén như đao.

Cổ y tá bị cứa ra một vết nứt, máu chảy ra.

"Các người hại chết mẹ tôi, tôi muốn các người đền mạng!" Người đàn ông mặc áo khoác đen giơ dao lên và chém mạnh vào động mạch cổ của y tá.

12.2.2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận