Sư Muội Ngươi Hài Hước Thật Đó


Chất nhầy màu trắng bao phủ chiếc chuông màu vàng sậm, bên trong đột nhiên vang lên tiếng gào chói tai.

Vạn Bảo Bảo vốn đã bị cánh tay pho mát của Cừu Ương dọa cho câm như hến, lúc này lại càng giật mình.

...!Cái chuông này còn biết kêu?

Chỉ mới nghe thanh âm, Vạn Bảo Bảo liền không khỏi nhíu mày, vội vàng che lỗ tai của mình.

Tiếng gào thét cao vút thê lương, giống như đang chịu đựng đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

"Ngươi có biết cái chuông này làm từ gì không?"

Nghe Cừu Ương hỏi, Vạn Bảo Bảo nuốt nước bọt, suy đoán: "...!Hầu yêu?"

Thanh âm này gần giống người lại không phải quỷ, sắc nhọn chói tai, nghe rất giống tiếng khỉ giãy dụa.


Cừu Ương cười nói: "Linh Thiệt của chuông này làm từ đỉnh đầu người chết oan sau bảy bảy bốn mươi chín ngày."

Vạn Bảo Bảo: ...

Sau khi chết bảy bảy bốn mươi chín ngày là khái niệm gì?

Lấy nhiệt độ hiện tại, đừng nói một người sau khi chết bảy bảy bốn mươi chín ngày, cho dù là một khối thịt heo đặt ở bên ngoài bảy ngày cũng phải thối!

Người chết oan vốn đã rất thảm, còn muốn cạy xương sọ người ta?

Quả thực là táng tận lương tâm.

Hơn nữa, với thủ đoạn điều tra hình sự ở cổ đại, làm sao xác định người này vừa vặn đã chết bảy bảy bốn mươi chín ngày?

Nghĩ vậy, sau lưng Vạn Bảo Bảo chợt lạnh.

Nhìn thấy biểu tình của Vạn Bảo Bảo, Cừu Ương nở nụ cười: "Không hổ là Vạn sư muội, vừa nói đã hiểu...!Tà Linh này đương nhiên là bút tích của Viên chân nhân."

Thế gian vạn vật đều có nhân quả.

Viên Xuân từ nhỏ theo phụ thân học tập Đạo Thủy Văn, xem như là truyền nhân của Đạo Thủy Văn.

Nếu như cô ta một lòng hướng thiện, cho dù là Cừu Ương cũng không làm gì được cô ta.

Nhưng trong lòng cô ta chẳng những xấu xa, còn đụng vào những thứ không nên đụng.

Pháp lực của Đạo Thủy Văn đã sớm ảm đạm không ánh sáng, giống như giấy mỏng, không có hiệu quả.

Có thể nói là, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.


Vạn Bảo Bảo: ...!Quyển sách này cô xem như đã nghiệm ra được rồi, ngoại trừ tên nhân vật chính là giống ra, còn lại một chút cũng không liên quan đến những gì cô biết!

Theo tiếng thét dần yếu đi, chuông vỡ thành từng mảnh, hóa thành một đám khói bay mất.

Vạn Bảo Bảo nhìn luồng khói kia, rất giống khói trắng toát ra từ trong miệng mũi của Lý Thành, do dự hỏi: "...Cái chuông này, là, là dùng để làm cái gì?"

Chất lỏng sền sệt màu trắng như máy hút bụi hút sạch viên đá trên mặt đất, từng chút theo đường cũ chảy trở về.

Một lượng lớn chất lỏng sền sệt dần thu nhỏ lại, bò lên trên, lại một lần nữa biến trở về cánh tay Cừu Ương.

Cừu Ương cúi đầu sửa sang lại ống tay áo rộng thùng thình: "Đây là Câu Hồn Linh, có thể câu hồn thế gian, người bị câu hồn sẽ biến thành một cái xác không hồn, không còn sự sống."

Vạn Bảo Bảo: ...

Trách không được thị nữ của Viên Xuân điên cuồng rung chuông, hóa ra là muốn câu hồn bọn họ...

Liên tưởng đến Lý Thành lúc trước bốc khói, Vạn Bảo Bảo chần chờ hỏi: "Chân nhân vừa rồi...?

Cừu Ương sửa sang lại tay áo, ngẩng đầu cười nói: "Ta là hảo tâm nhặt xác cho hắn."

Thay vì trở thành một cái xác không hồn bị người ta bài bố, không bằng cứ như vậy biến mất.


Vạn Bảo Bảo không khỏi lại nghĩ đến, Viên Xuân kia vì sao muốn câu hồn Cừu Ương?

...!Lại nói, nữ chính trong quyển tiểu thuyết nào lại thâm độc đến mức này? Vì muốn giết chết nam chính mà không tiếc hại chết người vô tội?

Trừ phi ước mơ của cô ta là trở thành góa phụ đen.

"Cừu sư huynh...!Vậy vì sao chúng ta...!lại không sao?"

Vừa rồi chân nhân kia chỉ nghe được vài tiếng chuông đã bắt đầu bốc khói như hương muỗi.

Cô và Cừu Ương lại như nghe một ca khúc mừng năm mới, tiếng chuông vang leng keng...

Nhưng hai người bọn họ đừng nói bốc khói, ngay cả hắt xì cũng không có.

"Câu Hồn Linh mặc dù có thể câu sinh hồn và hoạt quỷ, nhưng không làm gì được ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận