Sư Muội Ngươi Hài Hước Thật Đó


Cô cũng không nhìn thấy, ngay khi cô xoay người, nụ cười trên mặt Cừu Ương lập tức tắt ngúm, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Con ngươi cười rộ lên như hắc diệu thạch, một khi không còn ý cười liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Tay phải Cừu Ương nhẹ nhàng cào lên không trung, trong nước hồ xanh biếc lặng lẽ nổi lên mấy viên đá, chính là mấy viên lúc nãy Vạn Bảo Bảo từng nắm qua.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng nắm chặt, viên đá trong suốt ở không trung phảng phất bị thứ gì đó nghiền ép, từng chút vỡ thành bột phấn, bị gió thổi qua biến mất hoàn toàn trong hư không.

Chờ Vạn Bảo Bảo đi ra khỏi nhà bếp, trong viện một người cũng không có.

Vẫy sạch bọt nước trên tay, lần này Vạn Bảo Bảo cũng không dám động chạm lung tung nữa, ngoan ngoãn ở cửa chờ Lượng sư huynh tới đón cô.

Lượng sư huynh một lúc sau mới đến, dùng thảm bay chở cô trở về.

Lượng sư huynh đã làm xong những việc Bàng sư thúc dặn dò, hăng hái nói chuyện phiếm với Vạn Bảo Bảo.


Trò chuyện một hồi liền nói tới Cừu Ương.

Lượng sư huynh nghe nói Cừu Ương trở về, hâm mộ mở miệng hỏi: "Sư muội có thấy Cừu chân nhân ngự kiếm phi hành không?"

Vạn Bảo Bảo: "...!Không thấy."

Lượng sư huynh đáng tiếc nói: "Thuật ngự kiếm của Cừu chân nhân là dày công tôi luyện, rất khó gặp, sư muội không thấy thật sự là quá đáng tiếc."

Vạn Bảo Bảo trợn tròn mắt nói dối: "Ta bận quét dọn, ngay cả Cừu chân nhân trở về cũng không phát hiện."

Lượng sư huynh: "Cừu chân nhân có nói chuyện với ngươi không?"

Vạn Bảo Bảo vuốt mái tóc bị gió thổi loạn: "...!Có hàn huyên vài câu."

Hai người mặt đối mặt nói nửa ngày, không ai là nói thật...

Lượng sư huynh mắt hổ sáng ngời, hâm mộ quay ngoắt đầu lại.

Tốc độ của thảm bay rất nhanh, mái tóc dài của Lượng sư huynh bay về phía mặt Vạn Bảo Bảo, quật cho cô một phát.

"Cừu chân nhân, hắn, hắn nói cái gì?!"

Vạn Bảo Bảo nhìn tóc đen đầy trời, Lượng sư huynh dịch người ra phía sau, tránh cho tóc của hắn lại vả lên mặt cô.

"...!Nói về hồ nước."

Lượng sư huynh: "Hồ nước?"

Vạn Bảo Bảo: "...!Chuyện quét dọn hồ nước."


Lượng sư huynh: "Không nói gì khác?"

Vạn Bảo Bảo: "Không có."

Lượng sư huynh dường như còn chưa thấy đủ, lại hỏi: "Cừu chân nhân nói chuyện như thế nào?"

Vạn Bảo Bảo hồi tưởng nói: "Rất...!hoạt bát."

Lượng sư huynh nghiêng đầu: "Hoạt bát? Ý là khôi hài sao? Quả thật, các đệ tử ở Chủ Phong thường nói Cừu chân nhân ăn nói rất khôi hài, lời nói ra rất có đạo lý."

Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: Ta không có nói nha, đó là ngươi tự mình phán đoán.

Theo cô thì, trực giác của cô nói cho cô biết khí chất của cô và Cừu Ương rất không hợp.

Để không quấy rầy nội dung tiểu thuyết, cô vẫn nên tránh xa các nhân vật chính một chút.

Đáng tiếc trời không theo ý người, buổi tối hôm đó, tiểu nha đầu Quách Chi Sơn vênh váo tự đắc lại tới nữa, nói cho cô biết ngày mai còn phải đi Chủ Phong làm việc.

Vạn Bảo Bảo không nói hai lời đã đáp ứng.

Nhìn sắc mặt dương dương đắc ý của Quách Chi Sơn, Vạn Bảo Bảo nghĩ thầm: Ta còn đang nghĩ làm sao mới có thể trừng trị ngươi, không nghĩ tới tiểu nha đầu lại cho ta một cơ hội.


Đừng nóng vội, ngày mai xử lý ngươi.

Người ta thường nói, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta...!hoặc sớm hoặc muộn nhất định phải cho hắn nếm mùi.

Tuy nói thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, nhưng đợi báo ứng thì quá chậm, không bằng tự mình động thủ.

Chuyện hôm nay phải giải quyết ngay hôm nay mới tốt.

Sau khi cân nhắc xong chuyện ngày mai, Vạn Bảo Bảo bưng chậu nhanh chóng xông vào phòng tắm.

Các tân đệ tử có phòng tắm riêng, nam trái nữ phải, ở giữa cách hai bức tường đá, cam đoan âm thanh gì cũng không truyền ra được.

Bên ngoài phòng tắm có bếp lò dùng để nấu nước, ai muốn dùng nước nóng thì tự mình nấu.

Dùng nước nóng làm ướt khăn vải, Vạn Bảo Bảo nhanh chóng chà xát khắp người, nghĩ chờ sau này mình có phòng riêng nhất định phải làm một cái vòi hoa sen tắm cho đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận