Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần


Ánh trăng nhập hộ.

Vân Chi nhìn ánh mắt ân cần của mọi người, ăn xong bữa khuya sư huynh chuẩn bị xong, được Vân Nhược Vi an bài vào tiểu viện tốt nhất.

Trong viện rộng rãi, hai ba căn phòng nhỏ đứng ở trung tâm, trang hoàng tao nhã, tạo hình độc đáo, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Trước phòng trồng vài cây cao lớn mỉm cười, đóa hoa màu trắng gạo điểm xuyết ở giữa lá xanh, thỉnh thoảng tản mát ra một mùi thơm ngọt ngào.

“Tiểu Vân Chi, có thích tiểu viện này không?” Vân Nhược Vi nhìn tiểu cô nương trước mặt, đáy mắt hiện lên mấy phần dịu dàng.

Vân Chi lấy lại tinh thần, gật mạnh đầu: “Ta thích, cảm ơn sư tỷ!”

“Vậy là tốt rồi, đi vào nghỉ ngơi đi.

Bên trong đã bố trí xong, quần áo trong phòng ngươi tạm thời mặc vào, chờ sư tỷ làm xong việc, liền dẫn ngươi đi đặt mua quần áo đẹp nhất tốt nhất.”

Vân Nhược Vi xoa đầu Vân Chi, nàng nhìn tiểu thiếu nữ đã thay đổi một bộ xiêm y, đáy lòng không hiểu sao có chút ngứa ngáy.

Sư muội của nàng cũng quá đáng yêu!

Vân Nhược Vi hôm nay mới hiểu được khi còn bé vì sao mẫu thân chấp nhất mua trang sức cho nàng, sự thật chứng minh, không ai có thể cự tuyệt một tiểu cô nương đáng yêu như vậy!

“Không cần, sư tỷ, quần áo đủ mặc là được, chúng ta phải tiết kiệm!”

Vân Chi nắm tay Vân Nhược Vi, trên mặt nở nụ cười thật tươi nàng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đáy mắt dâng lên một tia hiếu kỳ: “Đúng rồi, sư tỷ, hai ngày nay tỷ phải làm gì vậy?”


Nàng giống như nhớ rõ Đường Hề Nhu trong giấc mơ sau khi tiến vào tông môn, còn phải trải qua một lần tuyển chọn mới có thể trở thành đệ tử chính thức, chẳng lẽ sư tỷ chính là đi bận rộn chuyện này?

“Đương nhiên là đi tới điển lễ phân phong chủ trì đệ tử mới, Tiểu Vân Chi muốn đi xem một chút không?”

Vân Nhược Vi cúi người, ánh mắt ngang bằng với tiểu cô nương.

Nàng cười như không cười nhìn Vân Chi, tựa hồ đang đợi đáp án của nàng.

“Muội có thể đi không?” Mắt Vân Chi sáng lên, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.

Vân Nhược Vi bị phản ứng đáng yêu của tiểu cô nương làm cho nụ cười trên môi nàng càng sâu, giọng nói dịu dàng đến mức gần như muốn chảy ra nước: “Đương nhiên là có thể, đến lúc đó đi theo bên cạnh ta là được.”

Nàng nhìn thấy lo lắng chợt lóe lên trong đáy mắt tiểu cô nương, tiếp đó bổ sung: “Đừng lo lắng, sư tỷ sẽ không bại lộ thân phận của ngươi.”

Vấn Kiếm tông cũng từng chiêu mộ đệ tử trấn Lâm Tiên, nếu không cẩn thận bại lộ thân phận của Vân Chi, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho nàng.

Xem ra ngày mai nàng còn phải đi xác định thân phận cho Vân Chi.

“Được rồi, đã khuya lắm rồi, ngươi vào trong nghỉ ngơi trước đi.

Vài ngày nữa sư tỷ tới đón ngươi.”

Vân Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, sư tỷ.”

Nụ cười của thiếu nữ trong trẻo tươi tắn, Vân Nhược Vi tâm niệm vừa động, không hiểu sao có chút không nỡ.

Nàng vốn định dặn dò thêm vài câu, lại không nghĩ rằng tiểu cô nương cười khanh khách kéo ống tay áo của nàng, đưa nàng đến cửa tiểu viện.

“Sư tỷ, hôm nay tỷ đã đủ vất vả rồi, không cần quan tâm đến ta nữa! Cảm ơn tỷ cứu ta, chờ ta trưởng thành, ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp sư tỷ!”

Vân Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh khiết sáng ngời chăm chú nhìn Vân Nhược Vi, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay tràn ngập chân thành.

Vân Nhược Vi nhìn tiểu cô nương người ta còn nhỏ mà xinh xắn, trong nháy mắt có chút dở khóc dở cười, nàng nhẹ nhàng búng trán tiểu cô nương, tức giận nói: “Tiểu đại nhân! Được, sư tỷ đi rồi, ngươi chiếu cố tốt bản thân! Ban đêm nếu cần trợ giúp gì, có thể đi Lăng Tiêu điện tìm nhị sư huynh của ngươi, hôm nay hắn đang trực ban.”

Vân Chi gật đầu đáp lại như gà mổ thóc: “Ta biết!”

Vân Nhược Vi nhìn bộ dáng chắc như đinh đóng cột của tiểu cô nương, đành phải xoay người rời đi.

Nàng nhảy lên trường kiếm, đi một đoạn đường, liên tục quay đầu.

Thẳng đến khi thấy tiểu cô nương đi vào trong phòng, nàng mới yên tâm thu hồi tầm mắt, thân hình ẩn đi, biến mất ở trong bóng đêm.

**

Vân Chi vừa vào cửa liền cảm thấy có gì đó không đúng.


Từ khi sư tỷ rời đi, túi Giới Tử bên hông nàng bắt đầu rục rịch.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến vài âm thanh lạ, ngẫu nhiên còn quỷ dị nhảy lên vài cái.

Kỳ quái.

Lúc sư tỷ tặng nàng túi giới tử, nàng còn kiểm tra trong trong ngoài ngoài một lần, bảo đảm đây không phải là vật chứa thu nạp thượng đẳng gì, mới yên tâm nhận lấy.

Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, túi Giới Tử này vì sao lại tự mình nhảy nhót? Mặc dù Vân Chi là người đã đi qua Quỷ Môn quan một lần, nhưng gặp phải chuyện linh dị như vậy, đáy lòng vẫn có chút khó tin.

Nàng nhìn túi Giới Tử đeo trên đai lưng, suy tư một hồi lâu mới đánh bạo lấy túi Giới Tử xuống.

Vẫn nên mở ra xem một chút.

Vân Chi nuốt nước miếng, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, kéo túi Giới Tử ra.

Một đống châu báu rực rỡ xa hoa tranh nhau rơi ra, tiếp theo là một xấp khế đất nặng nề bao lấy chai lọ lọ, chúng nó giống như trải qua huấn luyện đặc biệt, vô cùng nhu thuận lăn sang một bên, xếp thành một hàng.

Khóe miệng Vân Chi giật giật.

Chẳng lẽ giấy tờ cùng châu báu của Vấn Kiếm tông còn có thể tu luyện sao?

Vân Chi không tin nắm chặt túi giới tử lắc lắc, không ngờ vừa nhấc tay, một khối ngọc thạch màu đen bóng loáng từ từ rơi ra.

Rất rõ ràng, đây chính là khối nàng mang từ trong nhà đến.

Vân Chi không cho là đúng, nàng đang chuẩn bị nhặt ngọc thạch lên, cất vào túi, lại không ngờ ngọc thạch kia ưu nhã xoay chuyển, tránh thoát động tác của Vân Chi.

Vân Chi không tin, nàng đưa tay nắm lấy khối mặc ngọc kia, nó lại lăn một vòng, lần nữa tránh khỏi tay thiếu nữ.

Là ngọc có vấn đề!


Vân Chi không khỏi nhớ tới giấc mơ mình đã mơ.

Chẳng lẽ khối ngọc thạch Đường Hề Nhu nắm giữ trong mộng kia, là khối trong tay mình? Nếu như giấc mộng kia là thật, vậy tất cả đều có thể thông suốt.

Nàng nhớ rõ trong sách, sau khi mình bị Đường Hề Nhu tự tay hại chết, khối ngọc mà mẫu thân để lại cho nàng liền không thấy tăm hơi.

Trước mắt nàng không chết, ngọc thạch tự nhiên cũng không rơi vào tay Đường Hề Nhu.

Vân Chi bất chấp kinh ngạc, nàng triệu Thu Thủy kiếm, nắm chuôi kiếm, nhắm ngay đầu ngón tay mình vạch một cái! Đều nói ngọc thạch có linh tính có thể nhỏ máu nhận chủ, nàng ngược lại muốn nhìn một chút có phải là thật hay không! Trên lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ xuất hiện một vết thương nhàn nhạt, máu đỏ tươi ấm áp tí tách chảy ra, nhỏ lên ngọc thạch màu mực.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Vân Chi không sai.

Dòng máu ấm áp bị ngọc thạch hấp thu sạch sẽ, không bao lâu sau, màu mực trên ngọc thạch đều rút đi, thay vào đó là một màu trắng bóng.

Ngọc thạch trắng biến óng ánh long lanh, Vân Chi quỷ thần xui khiến đưa tay ra ——

Trong nháy mắt đầu ngón tay tiếp xúc với bạch ngọc, tựa hồ có thứ gì đó đột nhiên mở ra, một chùm kim quang chói mắt hiện lên, Vân Chi liền không khống chế được bị ngọc hút vào!

Ánh sáng mạnh tan đi, Vân Chi giống như rơi vào hư vô.

Trong lúc hoảng hốt, Vân Chi còn nghe thấy một giọng trẻ con non nớt ——

“Hoan nghênh đi vào Vô Thượng Bí Cảnh.

Tiểu chủ nhân thân yêu của ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui