Triệu Ấu Lăng cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nói ra, Hương Xảo đã mang thai con của Mục Hàn Trì, bất kể nàng ta có làm sai chuyện gì thì cũng không thể để đứa bé chịu tội...
Lời nói của Triệu Ấu Lăng như một cơn bão ập đến, khiến Cao phu nhân ngây người, Mục Đình Thần há hốc mồm.
Mục Hàn Trì thì như lần đầu tiên quen biết Triệu Ấu Lăng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
“Cái này… ta thấy, là chuyện tốt.
Hàn Trì…”
Cao phu nhân hoàn hồn, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.
“Cô mẫu, người nghe ta nói đã.”
Ánh mắt Mục Hàn Trì vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Mục Hàn Trì, dù sao lúc đó là nàng sắp xếp cho Mục Hàn Trì, để Hương Xảo giả mạo nàng ngủ trong phòng tân hôn.
“Ta chỉ muốn nói một câu, ta chưa từng chạm vào Hương Xảo.
Còn tại sao ta lại đưa Hương Xảo ra khỏi phủ, là bởi vì nếu nàng ta còn ở lại phủ, sợ là sẽ sinh ra thêm nhiều chuyện rắc rối.”
“Thì ra là vậy, ta còn tưởng sao lại nhanh như vậy.
Cho dù có thai cũng phải hai ba tháng mới biết được, Ấu Lăng nhất định là nhầm lẫn rồi.
Hàn Trì, bất kể ngươi làm gì, cô mẫu đều ủng hộ ngươi.”
Lúc này Cao phu nhân phát hiện ánh mắt Mục Hàn Trì nhìn Triệu Ấu Lăng có gì đó không đúng, phỏng chừng là phu thê hai đứa có hiểu lầm gì đó, bà vội vàng ra hiệu cho Mục Đình Thần rời đi, để hai người họ ở riêng giải quyết mâu thuẫn.
Bị Mục Hàn Trì nhìn chằm chằm như vậy, lúc này Triệu Ấu Lăng cảm thấy chân tay bủn rủn, nàng từ từ ngồi xuống, cúi đầu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nàng tin tưởng lời nói của Mục Hàn Trì, nghe ý của Cao phu nhân hình như đã hiểu rõ chuyện mang thai không phải là chuyện có thể biết được ngay trong một sớm một chiều.
Mồ hôi…
Toàn thân Triệu Ấu Lăng đều đang toát mồ hôi.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, có thể nghe thấy nhịp tim của nàng và hơi thở của Mục Hàn Trì.
“Nàng còn gì không hiểu sao?”
Mục Hàn Trì đột nhiên lên tiếng.
“A, không có.”
Triệu Ấu Lăng rụt rè như muỗi kêu, ngẩng đầu nhìn Mục Hàn Trì một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.
Nàng bắt đầu hối hận vì hành động hoang đường của mình lúc đó.
“Không có gì thì về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai ta đợi nàng ở cổng phủ.”
Mục Hàn Trì khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói vô cùng điềm đạm.
Bị chính người của mình hiểu lầm đến mức này, trong lòng hắn rất đau, nhưng hắn không thể nào trút giận lên người Triệu Ấu Lăng.
Trong mắt hắn, Triệu Ấu Lăng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, bướng bỉnh, chưa hiểu sự đời.
Haiz!
Mục Hàn Trì chỉ biết âm thầm thở dài, đối với Triệu Ấu Lăng vừa yêu vừa hận.
Triệu Ấu Lăng lặng lẽ đi theo sau Mục Hàn Trì trở về Lan Uyển, Mục Hàn Trì đẩy cửa viện, nghiêng người nhường Triệu Ấu Lăng vào trước, sau đó đóng cửa, nói lời chúc ngủ ngon với Triệu Ấu Lăng, rồi một mình đi về phía Lăng Vân Các.
Triệu Ấu Lăng đứng trong sân nhìn bóng lưng Mục Hàn Trì, há miệng định gọi hắn, nhưng lời đến bên môi lại không nói ra được.
Nàng gọi hắn để làm gì chứ? Kêu hắn đến phòng tân hôn cùng nàng? Tất nhiên là không được, nàng còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể bị trói buộc ở Hoài Vương phủ làm một Thế tử phi hiền lương thục đức, sinh con đẻ cái cho Mục Hàn Trì.
Không bằng ngày mai nhân cơ hội đi núi Ô Tước sẽ rời khỏi Mục Hàn Trì, từ nay rong ruổi khắp thiên hạ?
Không được, Thiên thư chỉ dẫn phò tá minh quân, vị Hoàng Tử hòa thượng ở Vạn Hoa Tự kia vẫn chưa thuyết phục được.
Nghĩ đến Đại hoàng tử Triệu Hằng đó, Triệu Ấu Lăng liền bớt giận, trên đời này sao lại có nam nhân tính cách giống như nước sông sâu không gợn sóng như vậy, nói chuyện ôn hòa, không nhanh không chậm, còn trầm ổn hơn cả Mục Hàn Trì.
Triệu Ấu Lăng véo véo gò má.
Gió đêm thổi qua, men rượu tan hết, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Nếu như bất đắc dĩ thật sự phải rời khỏi Mục Hàn Trì… đột nhiên cảm thấy tim có chút nhói đau.
“Thế tử phi một mình trở về sao, Thế tử đâu ạ?”
Nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau, Triệu Ấu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy đại nha hoàn đứng trước mặt có chút xa lạ.
“Nô tỳ là Hương Chi, Cao phu nhân lo lắng người hầu ở Lan Uyển không đủ, đặc biệt điều nô tỳ tới đây giúp hầu hạ Thế tử phi.”
Lúc Hương Chi nói chuyện, Cẩm Sắt và Ti Lạc đứng ở cửa bĩu môi.
Hai người bọn họ là người của phủ Trấn Quốc công phái tới, luôn không được Cao phu nhân tín nhiệm, cũng chỉ có thể nghe theo sự sai khiến quản lý của đại nha hoàn do Cao phu nhân phái tới.
Ra đi một Hương Xảo bỏ thuốc hại nàng trong nước tắm, thêm vào đó là Hương Tú bị đuổi đi vì hãm hại Mục Hàn Trì trước đó, bây giờ lại thêm một Hương Chi, Triệu Ấu Lăng cảm thấy đau đầu với những đại nha hoàn được Cao phu nhân dạy dỗ có chữ “Hương” này.
Nàng bảo Hương Chi ngủ chung phòng với Cẩm Sắt và Ti Lạc, không cần phải kè kè bên cạnh hầu hạ nàng.
Hương Chi hiểu chuyện gật đầu, mỉm cười chào hỏi Cẩm Sắt và Ti Lạc: “Sau này phải làm phiền hai người rồi.
Ta chỉ là ở trong phủ lâu hơn hai người một chút, làm việc vẫn phải dựa vào nhau, cùng nhau quản lý tốt Lan Uyển, đừng để Thế tử và Thế tử phi phải bận tâm.”
Hương Chi đúng là một cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện! Triệu Ấu Lăng không khỏi có chút hảo cảm với Hương Chi.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Hương Chi thuần thục chải tóc trang điểm cho Triệu Ấu Lăng, lại sửa sang lại viền áo choàng gấm do Thẩm Dung Tư tặng cho Triệu Ấu Lăng, Triệu Ấu Lăng mặc vào không còn rụt rè nữa, hành động cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Hương Chi khéo tay hay làm, quả thật làm việc nhanh nhẹn và tỉ mỉ hơn Cẩm Sắt và Ti Lạc rất nhiều.
Triệu Ấu Lăng gạt bỏ ý định muốn xin Cao phu nhân điều Hương Chi trở về.
Hương Chi đi từ phòng bếp nhỏ ra, trên tay xách theo một hộp thức ăn, tối qua nàng ấy đã bắt đầu chuẩn bị mì và điểm tâm, muốn để Triệu Ấu Lăng và Mục Hàn Trì mang theo trên đường ăn.
Trước cổng phủ Hoài Vương có dừng một chiếc xe ngựa mui bằng sơn đen, trên cửa xe không treo biển hiệu của phủ Hoài vương.
Có lẽ là vì gấp gáp lên đường, Triệu Ấu Lăng khi vịn cửa xe cảm thấy lớp sơn trên khung cửa còn hơi dính tay.
“Thế tử phi trên đường cẩn thận, nô tỳ sẽ quản lý tốt Lan Uyển, mong Thế tử phi yên tâm.” Hương Chi đưa hộp thức ăn sơn màu đỏ vào trong xe, cách tấm rèm cửa sổ xe nói với Triệu Ấu Lăng.
Triệu Ấu Lăng gật đầu, trong lòng lại thêm vài phần hảo cảm với Hương Chi.
Chỉ là hộp thức ăn sơn màu đỏ này lớn như vậy, lát nữa xe ngựa ra khỏi thành nàng định sẽ cưỡi ngựa, hộp thức ăn này sẽ thành đồ thừa.
Tuy nhiên, nàng vẫn quyết định nhận lấy tấm lòng của Hương Chi.
“Thế tử tới rồi!”
Cách tấm rèm cửa sổ, Triệu Ấu Lăng nhìn thấy Hương Chi bước nhanh về phía Mục Hàn Trì, sau đó khụy gối hành lễ, rồi đứng sang một bên tiễn Mục Hàn Trì lên ngựa.
Xe ngựa chậm rãi tiến ra đường lớn, Triệu Ấu Lăng buông rèm cửa sổ xuống, hai tay ôm lấy hộp thức ăn, trong lòng không hiểu sao lại có chút trống trải.
Cho đến lúc lên đường, Mục Hàn Trì vậy mà không nói với nàng một lời nào.
Một xe ngựa, một con ngựa rất nhanh đã ra khỏi cổng thành.
Lúc này, Triệu Ấu Lăng nghe thấy một tiếng vó ngựa dồn dập.
Mục Lôi và Thẩm Chiêu lần lượt cưỡi ngựa phi tới hội hợp.
“Ta cũng muốn cưỡi ngựa.
Nếu không ngồi xe ngựa sẽ chậm trễ không ít thời gian.” Triệu Ấu Lăng vén rèm cửa sổ xe, nói với bóng lưng Mục Hàn Trì.
Mục Hàn Trì quay đầu lại.
Triệu Ấu Lăng kéo kéo chiếc mũ trùm đầu đang che khuất tai của mình.
“Lát nữa ta sẽ chọn một con ngựa cho nàng cưỡi, bây giờ ngoan ngoãn ngồi vào trong xe đi.” Mục Hàn Trì nói xong, khóe miệng dường như khẽ cong lên một nụ cười.
Triệu Ấu Lăng chú ý tới Mục Hàn Trì đang cười, hắn không giận nàng! Điều này khiến tâm trạng u uất cả đêm của nàng lập tức vui vẻ hẳn lên.
Nàng lấy hộp thức ăn ra muốn chia cho Mục Lôi và Thẩm Chiêu.
“Vừa mới ăn sáng xong, sao có thể ăn thêm được nữa.
Cứ để dành đi, lát nữa đói ta nhất định sẽ đến tìm muội.
Tới lúc đó đừng chỉ cho Mục huynh mà không cho ta ăn đấy, ta dù sao cũng là nghĩa huynh của muội, coi muội như muội muội ruột thịt của mình mà.” Thẩm Chiêu cười rạng rỡ như gió xuân ấm áp.
Mục Lôi cũng ngây ngô cười theo.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...