Như một cơn ác mộng, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực, Thiên Yết không muốn tỉnh dậy, nước mắt cứ hoen rỉ dù đang bất tỉnh. Phải làm sao đây, nếu Cự Giải chết đi, vậy sự sống còn có ích gì?
Cự Giải đã ngồi đó ôm cô cả tiếng đồng hồ, bọn họ không thể xác định được mảnh ghép của cả hai người Thiên Yết và Thiên Bình ở đâu. Bất quá liền ngồi nghỉ ngơi, dù sao thì hai anh em họ cũng vừa trải qua những chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời của họ.
Cự Giải ôm chặt Thiên Yết vào lòng, môi anh chưa khi nào rời vầng trán của cô, đôi tay dịu dàng vỗ về mỗi khi Thiên Yết giật mình thảng thốt.
"Kiếp sau, em mong mình sẽ là một người bình thường, sống cuộc sống tự do tự tại. Những cuộc chiến vô nghĩa này khiến em mệt mỏi. Liệu kiếp sau, anh có thể bào vệ em không?"
Cự Giải khẽ cười.
"Hay kiếp này anh giấu em đi nhỉ? Dù sao em cũng mong có một cuộc sống tự do tự tại mà!"
Giá mà điều đó có thể thực hiện, anh sẵn sàng giấu cô đến cùng trời cuối đất, không để cho Xà Phu tìm thấy được. Cô cứ mãi là Thiên Yết bé nhỏ, yếu đuối như một bông hoa xinh đẹp để cho anh bảo vệ mà thôi. Nhưng sứ mệnh trớ trêu, sẽ ra sao nếu cô không thức tỉnh đây?
Cự Giải thở dài, anh nhìn xa xăm.
- Không biết giờ họ thế nào rồi?
- Có trời mới biết, mong là không có tên nào bị ngỏm củ tỏi - Bảo bình đáp hờ hững.
Từ lúc lấy lại sứ mệnh, cô cũng chẳng còn thiết tha Cự Giải cho lắm, mặc dù thi thoảng nhìn anh ôm Thiên Yết cũng khiến cho dục vọng phàm trần của cô nổi máu ghen tị. Cự Giải cũng vậy, những sai lầm trước đó của Bảo Bình xem ra cũng chỉ là thần thức của một người phàm với những tham vọng chiếm hữu mà thôi. Khi trở lại thành thần, nhớ lại được sức mệnh thì họ chẳng còn quan tâm đến nó nữa. Nhưng nhờ có những trải nghiệm tái sinh, được sống cuộc đời phàm tục, họ mới càng hiểu hơn về con người, về những khát vọng tầm thường, những khát vọng tha hóa, biến họ trở thành quái vật.
- Các người đang nói gì vậy, cứ tha anh em tôi như miếng mồi rồi lại ngồi đây nói nhảm linh tinh - Thiên Bình ngồi khom lưng đề phòng những con ma đói trước mặt.
- Nếu không phải quen anh từ trước, chắc tôi cũng bẻ cổ anh rồi! - Bảo Bình thở câu đầy chán ghét.
- Quen từ trước??? Ý cô là quen từ lần đánh nhau sứt đầu mẻ trán ở nơi chúng tôi ở à? - Thiên Bình cười khẩy - Lũ ma đói các người cũng có tình người ư? Tưởng ngửi thấy máu là lao tới liền chứ! Hay là phải cảm ơn cô vì chuyện cô tí nữa giúp anh em chúng tôi hội ngộ dưới địa ngục!
Bảo Bình thở dài, cô nói lẩm nhẩm.
- Đúng là... không ngờ khi còn là con người mình cũng có sự dung tục ấy.
Đến đây, cô lại kiên nhẫn nói cho Thiên Bình hiểu.
- Bọn tôi giờ không còn là ma đói nữa, bọn tôi đã là thần rồi, là một trong những vị thần bảo hội Zodiac đấy anh biết không?
Ngỡ tưởng Thiên Bình sẽ trầm trồ, nào ngờ anh bật cười khinh bỉ
- Thần? Nếu trên đời này có thần thì chúng tôi đã không bị bỏ rơi rồi! Nếu có thần thì đã giáng cho lũ quái vật các người sự trừng phạt rồi! Rốt cuộc là vị thần nào vậy? Thần của mù, câm, điếc à?
Bảo Bình ngán ngẩm, cũng đúng, xuất thân của Thiên Bình là ở nơi không ai muốn đến trừ lũ ma đói và lũ sói, không lạ nếu như anh cực đoan và vô thần đến vậy. Trong khi bọn họ đấu đá thì phía bên kia, Thiên Yết vì tiếng ồn mà tỉnh dậy. Đôi mắt mờ đục ủ rũ đến mệt mỏi, đôi mi nặng trịch như mách bảo cô cần phải ngủ thêm chút nữa. Nhưng miệng Thiên Yết khô khốc quá, cả đêm qua chỉ có gào thét và tuyệt vọng đã bào mòn cô thành một cơ thể héo hon. Khi nhận thức dần trở lại, sự thống khổ trong tim cũng truyền tới, cô không nhìn rõ trước mặt, cũng không biết Cự Giải còn sống. Ý thức cuối cùng trước khi ngất đi là Thiên Bình mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, nước mắt Thiên Yết rơi ròng rã, cô dụi đầu vào lòng Cự Giải mà cầu xin.
- Em mệt mỏi quá, xin anh, hãy để em đi theo anh ấy... làm ơn...!
Cự Giải nhìn Thiên Yết mà lòng bức rứt, anh xoa lấy đôi má cô, giọng có chút trêu chọc.
- Em nói xem, em muốn bỏ anh để đi với tên khốn nào vậy?
Thiên Yết cười, nụ cười chua chát, mới cách biệt có chút mà cô đã nghe giọng Thiên Bình thành giọng Cự Giải.
- Thật buồn cười thay, ngay cả khi anh ấy đã rời xa, nhưng giọng nói ấy vẫn ở đây. Chắc em đã bị ảo tưởng mất rồi.
Cự Giải cũng cười.
- Tên khốn đó còn có giọng nói giống anh ư? điên thật, anh sẽ giết chết hắn. Không thể để em rời xa anh được.
Thiên Yết như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, Thiên Bình rất nuông chiều cô, nhưng bá đạo như vậy thì chỉ có thể là Cự Giải. Thiên Yết ngước lên, khuôn mặt như mơ như thật đập vào mắt cô, không sai, đó là Cự Giải.
- Là anh...?
Cái gật đầu xác nhận cùng cảm giác da thịt của anh khiến Thiên Yết có chút giật mình, cô dụi mắt mấy lần, nếu như, nếu như đây chỉ là ảo giác thì sao? Có phải cô đã đau khổ đến nỗi tự huyễn hoặc ra người chết còn sống ở trước mặt?
Cự Giải trầm ấm hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô, hôn lên đôi môi khô khốc của cô khiến Thiên Yết sởn da gà. Thiên Bình định lao lên cản lại như bị Bảo Bình ngăn lại.
- Này, anh định làm gì em gái tôi đấy!
Thiên Yết ngỡ ngàng nhìn anh trai và Bảo Bình vẫn còn đang sờ sờ, vậy hóa ra tất cả không phải là mơ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cự Giải vừa bế cô băng qua những cánh rừng, vừa kể lại sự việc vừa rồi, không quên kể về sứ mệnh trước đây của hai người. Điều đó khiến Thiên Yết không ngừng cảm thán.
- Vậy là em cũng không phải người bình thường ư?
Cự Giải cười buồn.
- Đúng, em không phải là người thường, em cũng giống như anh, có sứ mệnh của riêng mình.
- Wow, nếu vậy, sau này có lũ xấu như vừa rồi xuất hiện, em cũng sẽ mạnh mẽ bảo vệ anh, không để anh bị uy hiếp như hôm nay nữa.
Câu nói vô tư của cô khiến Cự Giải có chút xót xa.
"... Là em muốn được trở thành người bình thường mà.... Khi em tỉnh lại rồi, liệu có hận vì anh kéo em về lại cuộc chiến này không....?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì không có manh mối nào về mảnh ghép, Cự Giải và Bảo Bình quyết định đưa Thiên Bình và Thiên Yết trở lại Thị trấn bị bỏ rơi, có lẽ ở đây sẽ có thứ mà họ cần. Xa thị trấn lâu vậy, có lẽ Thiên Yết rất nhớ nơi đây, nhớ những căn nhà xập xệ, nhớ căn chòi gác, nhớ những người hàng xóm dễ mến. Giờ cô cũng không cần phải sợ, vì đã có Cự Giải và Bảo Bình cũng như Thiên Bình bảo vệ. Trải qua trận sinh tử vừa rồi, Bảo Bình cũng đã xin lỗi cô, Thiên Yết không phải một người nhỏ nhen, chí ít cô biết tất cả cũng chỉ là vì tình yêu mà Bảo Bình dành cho Cự Giải. Sau cơn ác mộng vừa rồi, Bảo Bình cũng không còn dán chặt mắt vào Cự Giải, đổi lại, cô ấy lại rất kiên nhẫn với Thiên Bình.
Đổi lại, Thiên Bình lại không dễ dàng như vậy, anh vẫn còn mặc cảm với ma cà rồng lắm, và vì Bảo Bình xém nữa hại chết bọn họ nên Thiên Bình ít nhiều còn có sự cảnh giác. Thiên Yết không muốn rời xa Cự Giải, nên dù không thích, anh cũng phải đi theo bọn họ. Dù sao cũng trở về thị trấn, phải làm sao để giải thích với dân làng đây? Chính anh trước đây còn chẳng tin vào lời nói Thiên Yết cơ mà, hơn nữa anh còn là đội trưởng đội thợ săn, thật khó chấp nhận khi người như anh lại trở về cùng với ma cà rồng. Hơn nữa, thị trưởng và đám người của ông ta vẫn đang làm khó dễ anh.
"... Đi và mang em gái mày về lại đây đi"
Câu nói của Draven vẫn còn đọng lại bên tai, ngày Thiên Yết bỏ đi, bọn họ đã làm khó anh đủ đường. Thiên Bình tự nguyện xin đi tìm Thiên Yết trở về, nhưng nếu thật sự tìm thấy cô, anh cũng nguyện cùng em gái sống những ngày tháng trốn chui trốn lủi thay vì tìm về thị trấn. Thiên Yết nói đúng, bọn chúng chả tốt đẹp gì, Thiên Bình suýt chút nữa đã giao em anh vào hang cọp. Tên ma cà rồng này nhìn chả ưa mắt lắm, nhưng hắn yêu Thiên Yết và em anh cũng vậy.
Từ xa, thị trấn dần lấp ló dưới thung lũng, nhưng làm sao đây? Những cột khói nghi ngút khiến bốn người họ có dự cảm không lành. Và khi đặt Thiên Yết xuống đất, hình ảnh ấy sẽ mãi đọng lại tâm trí cô. Thị trấn bị bỏ rơi tan hoang, người chết khắp nơi, máu và lửa bao trùm lên toàn thị trấn, không một thứ gì, không một người nào nguyên vẹn.
Tim Thiên Yết đập nhanh đến nỗi nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, mùi máu tanh và mùi thịt cháy lẫn vào nhau khiến cô ôm bụng nôn thốc nôn tháo. Cự Giải vội kéo Thiên Yết vào lòng, dù sao cô đã trải qua quá nhiều thứ kinh hoàng, cứ vậy cô sẽ không thể trụ được mất.
Chỉ trong tức khắc, thị trấn nơi cô khôn lớn... cứ vậy biến thành đống hoang tàn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một chút cẩu huyết thơm ngon của đôi bạn trẻ để độc giả luôn giữ được niềm tin và sự tích cực vào tình yêu. :D
Chứ mấy nay oằn tà là vằn máu me vậy là đủ rồi :V
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...