Màn đêm lẳng lặng buông xuống, ánh sáng bạc mờ ảo lấp lánh trên nền trời cao vút thẳm đen, soi rọi cả vũ trụ bao la, thăm thẳm. Các vì tinh tú thi nhau lan tỏa ánh sáng huyền ảo của mình, phát ra tia lung linh cuốn hút.
Dãy ngân hà ẩn khuất dần dần xuất hiện. Bừng sáng. Lấp lánh.
Đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền Vũ Phong đã tặng, Tiểu Tinh mỉm cười rồi nghiêng đầu ngắm nhìn dãy ngân hà đẹp nhất cô từng nhìn thấy, bên cạnh một người quan trọng.
Bỗng, một vì sao vụt tắt giữa mảng ánh sáng lung linh, huyền dịu.
Gió đã ngừng thổi tự bao giờ. Chỉ còn lại bóng đêm cùng nỗi cô đơn trầm mặc đang dần quấn lấy thời gian…
* * *
1
- Đến khi nào nhiệm vụ của Tiểu Tinh mới hoàn thành?
Lạnh lùng đặt câu hỏi khẽ, Lam Phong nhẹ cho hai tay vào túi quần rồi lặng lẽ dời mắt sang phía bên kia đường. Vóc dáng nhỏ nhắn tinh nghịch của ai đó lập tức chiếm tròn tròng mắt sâu hoắc.
Buông tiếng thở dài, Vũ Phong khẽ ngẩng đầu lên nhìn nền trời sẫm tối, u ám rồi đáp nhẹ :
- Tôi cũng chẳng biết. Việc ấy chỉ có Thiên nữ vương là rõ nhất. Nhưng, có một điều, tôi dám chắc chắn…
Đột nhiên, Vũ Phong bỏ lửng câu nói rồi trầm ngâm im lặng. Câu nói của anh đã vô tình kéo Lam Phong quay sang, nghi hoặc nhìn anh. Nhíu chặt mày, Lam Phong ngờ vực đặt câu hỏi :
- Điều gì?
- Nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành mà Tiểu Tinh lại chính miệng tự thú nhận tình cảm với một ai đó dưới nhân gian thì ngay lập tức, mọi sức mạnh của cô nhóc sẽ biến mất. Và trong khoảng thời gian nửa tiếng sau, sẽ không còn tồn tại người có tên Tiểu Tinh nữa.
Nói như một kẻ vô hồn, Vũ Phong vẫn lặng lẽ ngắm nhìn nền trời tối thẳm. Dường như anh đang đắm chìm trong mớ ngổn ngang của chính mình, rằng có một thứ gì đó khiến anh lưu luyến. Tuy nhiên, Vũ Phong vẫn không hề hối hận vì những gì anh đã và đang làm. Chỉ cần Tiểu Tinh được an toàn, anh bằng lòng chấp nhận tất cả. Cho dù, có thể sẽ chẳng bao giờ có dịp được gặp lại cô nhóc đáng yêu mà anh vẫn ngày đêm trao trọn yêu thương.
Ngẩng người một lúc lâu, Lam Phong bần thần cất giọng, phá tan không gian ngột ngạt giữa hai người.
- Nghĩa là… tan biến? Không tồn tại? Sẽ chết, đúng không?
- Ừm.
Tốt.
Rất tốt.
Nếu là ngăn chặn không cho Tiểu Tinh thốt lên ba từ quan trọng nào đó thì cô nhóc vẫn sẽ an toàn tuyệt đối. Nếu chỉ có như thế thì Lam Phong tin chắc anh sẽ làm được. Vệt nắng nhỏ vừa dấy lên trong tâm hồn anh, anh có thể tự thiêu trụi nó bằng cách riêng của mình. Anh chỉ việc cất giấu thứ cảm tình vừa được dệt nên trong mớ xúc cảm của mình thì mọi chuyện sẽ vẫn như bình thường. Chịu đau một mình, đổi lại, cô nhóc an toàn. Hà cớ gì anh không chịu thực hiện!
Chết tiệt!
Bắt đầu từ khi nào mà Lam Phong lại có lối suy nghĩ bảo vệ người khác như thế này chứ?
Anh đã thay đổi rồi. Thực sự đã thay đổi rồi. Thay đổi chính là nhờ sự xuất hiện vô tình của một con bé ngây ngô.
Lam Phong thừa nhận, anh yêu Tiểu Tinh. Vì yêu cô nên dạo gần đây anh mới lãng tránh việc tiếp xúc quá nhiều với cô. Vì khi tiếp xúc với cô, anh có thể sẽ không tự chủ được mà để cho tình cảm vừa chóm nở ấy ngày một lớn dần và hủy hoại mọi thứ tốt đẹp bấy lâu.
Mong sao Tiểu Tinh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ và trở về với thế giới vốn dành cho cô trước khi tình cảm trong lòng Lam Phong dần lớn theo ngày tháng. Anh sợ, sợ một lúc nào đó sẽ chẳng còn đủ can đảm để rời xa cô nữa. Thế nên, hãy nhanh lên trước khi mọi chuyện quá muộn màng.
Vèo.
Một cơn gió lạ thổi qua không gian yên tĩnh. Gió làm Vũ Phong bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ. Anh đã nhận ra được cơn gió mang mùi hương lạ lẫm này.
Là cô gái của mưa – Tiểu Thủy. Cũng là cô gái đã giúp Vũ Phong trốn xuống trần lần này. Nhờ sự giúp đỡ của cô mà anh mới có thể thuận tiện tìm được Tiểu Tinh trong thời gian nhanh nhất có thể.
Lần này, bỏ trốn đã là phạm vào quy điều. Hơn nữa, hình phạt anh đang nhận vẫn chưa mãn hạn. Đã là phúc thì không phải họa. Đã là họa thì khó lòng tránh khỏi. Vũ Phong chấp nhận đối diện với sự thật ấy, chỉ mong đừng liên lụy gì đến người đã cố giúp anh lần này.
Vừa xuất hiện, Tiểu Thủy đã lo sợ nhìn Vũ Phong, nói nhanh như sợ điều gì đó :
- Anh mau đi đi, Người đã phát hiện ra rồi. Em xin lỗi, xin lỗi vì không ngăn được Người…
Vũ Phong thừa biết được Tiểu Thủy tìm anh nhanh như vậy là vì lý do gì. Anh chấp nhận. Anh không hề sợ.
Khẽ cười, Vũ Phong dịu dàng trấn an Tiểu Thủy :
- Anh biết. Em đừng lo, không sao đâu.
Gì chứ?
Nhìn nét mặt vô tư của Vũ Phong, lòng Tiểu Thủy chợt thắt lại. Anh đang đùa với lửa, sẽ bị bỏng đó. Anh không hề lo lắng ư? Anh tại sao lại có thể cười một cách dửng dưng như thế chứ?
Tiểu Thủy không hề muốn một kết quả như thế này chút nào. Cô hoang mang bấu chặt cánh tay của Vũ Phong, thút thít cất giọng mong níu giữ được chút gì đó mong manh :
- Nhưng… anh sẽ…
- Là do anh chọn, anh không hối hận.
Đáp lại nét mặt lo sợ của Tiểu Thủy vẫn chỉ là giọng nói trầm ấm của Vũ Phong cùng gương mặt bình thản đến đau lòng. Cô nhìn anh, mắt đẫm lệ.
Cười buồn, Vũ Phong gỡ cánh tay nhỏ đang bám chặt lấy mình ra, anh chậm rãi duỗi nhẹ chân trên mặt đường, bước sang phần đường bên kia, nơi có cô nhóc nào đó đang vui đùa cùng lũ trẻ nhỏ.
Vụt.
Vầng sáng bạc lấp lánh phía sau Vũ Phong bỗng lóe lên rồi lịm tắt. Mất hút sau một khoảng không vắng lặng.
Tiểu Thủy lo sợ nắm chặt tay mình lại, nhìn theo anh đầy bất lực.
Đứng một bên nãy giờ, những gì cả hai người nói cùng nhau đã lọt vào tai Lam Phong. Anh ho nhẹ để nhắc nhở sự tồn tại của mình với cô gái xinh xắn rồi lạnh lùng đặt câu hỏi :
- Lúc nãy, vệt sáng ấy là gì?
- Sức mạnh của anh ấy…
- Sao?
- Thiên nữ vương đã rút đi sức mạnh của anh ấy. Tuy nhiên, Vũ Phong vẫn được sống vì anh ấy là chòm sao đặc biệt. Chỉ là… khoảng thời gian sau này, anh ấy sẽ mãi mãi bị nhốt trong bóng đêm. Một mình. Cho đến hơi thở cuối cùng.
- Cô nói gì?
Trừng mắt ngạc nhiên, Lam Phong quay sang nhìn Tiểu Thủy một cách nghi ngờ rồi lại đảo mắt sang hướng bên kia đường. Bị nhốt trong bóng đêm? Một mình?
- Lý do? Tại sao lại như thế?
- Vì anh ấy đã phạm trọng tội. Hạn phạt lần trước do cố ý xuống trần tìm Tiểu Tinh vẫn chưa hết mà anh ấy lại muốn xuống trần một lần nữa. Tôi đã giúp anh ấy khi anh ấy cầu xin tôi. Nếu tôi có thể vô tình hơn nữa trước sự yếu đuối của anh ấy thì mọi chuyện sẽ không như thế.
Đôi mắt trong veo của Tiểu Thủy khẽ rung động, để rơi vài giọt nước mặn chát của mưa xuống mặt nhựa đen sẫm. Tất cả cũng tại cô quá mềm yếu trước sự van nài của Vũ Phong, nếu khi đó cô cứng rắn hơn, cô không vì nét đau khổ của anh mà gật đầu đồng ý giúp anh trốn khỏi phòng tối thì có lẽ bây giờ…
Tự trách mình, Tiểu Thủy đau lòng nhìn theo bóng dáng Vũ Phong. Anh vì Tiểu Tinh mà đau khổ. Còn cô, cô vì anh phải quặng thắt lòng. Vòng tròn này thật quá khó để có điểm dừng. Chẳng phải tất cả đều phải chịu đựng cảm xúc của mình hay sao? Đáng ghét. Tại sao ông trời lại cho hình thành thứ tình cảm chua xót ấy chứ? Và tại sao, tại sao hành tinh các vì sao lại có những quy đều quái gở như vậy?
Im lặng, Lam Phong đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo từng bước đi chậm rãi của Vũ Phong. Vì Tiểu Tinh, Vũ Phong có thể bỏ đi sức mạnh của mình và cam chịu sống suốt đời trong bóng đêm một cách cô độc? Hóa ra, tình yêu Vũ Phong dành cho Tiểu Tinh là vô cùng to lớn.
Chợt, một ý nghĩ điên rồ lóe bỗng lên trong đầu Lam Phong. Chẳng chần chừ hay do dự, anh liền đanh giọng hỏi cô gái vẫn đang đứng cạnh mình, mắt ánh lên tia hi vọng nhỏ nhoi :
- Có cách nào giúp Vũ Phong không?
- Không – Khẽ lắc đầu, Tiểu Thủy cụp mắt buồn bã. Bất giác, cô như nhớ ra chuyện gì đó, vội đưa mắt nhìn Lam Phong, nói nhanh – Có một cách, nhưng chỉ giúp anh ấy hồi phục lại sức mạnh của mình. Sức mạnh ấy sẽ giúp Vũ Phong duy trì vệt sáng bạc trên người trong bóng đêm.
Thật ra là… không có cách nào cả.
Cách làm mà Tiểu Thủy vừa nói tuy có thể cứu Vũ Phong khỏi việc bị giam lỏng trong bóng đêm và có được sức mạnh trở lại nhưng đồng thời, nguồn sức mạnh được nhận ấy sẽ dung hòa cùng lượng sức mạnh vốn tiềm ẩn trong cơ thể những vì sao đặc biệt. Sau quá trình tiếp nhận năng lượng, mọi sức mạnh sẽ được tổng hợp và đạt đến cảnh giới cao nhất.
Đúng! Chỉ có cách biến Vũ Phong trở thành con người khác thì mới có thể cứu anh. Rồi anh sẽ trở thành người dẫn đầu của hành tinh ngay sau khi đánh bại Thiên nữ vương.
Tuy ích kỉ và có hơi tàn độc nhưng Tiểu Thủy buộc phải nói dối để mong cứu được người mà cô thầm yêu bấy lâu. Cho dù Vũ Phong có biến thành Ma vương, cô vẫn yêu anh. Chỉ cần anh vẫn tồn tại.
- Chỉ việc truyền hết máu của anh sang người Vũ Phong, mọi việc còn lại sẽ được thực hiện bởi chính sức mạnh tiềm ẩn trong người Vũ Phong. Anh sẽ chết nếu làm như thế, có được không?
- Được.
Lam Phong lập tức đồng ý. Anh thà làm thế để hai người yêu nhau có thể đến bên nhau. Có thể khiến Tiểu Tinh cười mãi như thế, dù có chết anh cũng không sợ.
2
- Tiểu Tinh.
Chầm chậm bước đến cạnh cô nhóc đang nở nụ cười ngây thơ trên khóe môi, Vũ Phong dịu dàng gọi tên cô rồi kéo cánh tay nhỏ nhắn, để cô sà vào lòng anh.
- Không có anh bên cạnh, em hãy cứ cười như thế nhé!
- Dạ?
Ngơ ngác, Tiểu Tinh tròn mắt ngạc nhiên. Vội rời người khỏi Vũ Phong, cô lo lắng nhìn anh :
- Sao anh lại nói thế?
- Em có muốn học cách đọc được suy nghĩ của người khác không?
- Dạ, muốn, muốn ạ.
Nghe đến việc học thêm phép mới, Tiểu Tinh vô cùng mừng rỡ. Cô hớn hở đáp lời Vũ Phong rồi cười tươi chờ đợi anh nói tiếp. Nếu cô có thể học được cách đọc suy nghĩ của người khác thì việc biết được những gì Lam Phong đang nghĩ quả thực rất dễ dàng.
Hừm, để xem, kẻ đáng ghét ấy có thường nghĩ xấu về cô không!
- Tập trung lại, tay em nắm chặt tay người đối diện. Chỉ cần chú tâm, em có thể nghe được những gì người đó đang nghĩ.
- Chờ đã… - Đôi mắt tròn bỗng rung động rồi nhìn chăm chăm Vũ Phong như tìm kiếm thứ gì đó. Sợ hãi, Tiểu Tinh càng nắm chặt cánh tay anh hơn rồi hỏi khẽ – Anh Vũ Phong, sức mạnh của anh đâu? Tại sao vầng sánh ánh kim không xuất hiện nữa? Có chuyện gì xảy ra vậy anh?
- Vũ Phong, cô gái kia nói có chuyện muốn bàn với anh.
Chất giọng lạnh tanh của Lam Phong chậm rãi vang lên phía sau giải nguy cho Vũ Phong. Khoanh hai tay trước ngực, anh chầm chầm dịch chuyển đến trước mặt Tiểu Tinh, nhẹ cất giọng :
- Ngoan, đừng nghĩ linh tinh. Để Vũ Phong sang đó nói chuyện rồi sẽ lại với em.
Vẫn chưa hết hoang mang, Tiểu Tinh bất lực buông cánh tay Vũ Phong ra. Nhìn theo bóng anh mà lòng cô chợt thắt lại. Trong thâm tâm, Tiểu Tinh đã chóng nhận biết được có chuyện gì đang xảy ra với Vũ Phong. Anh thực sự đang chịu đựng vì cái gì chứ? Có liên quan đến nhiệm vụ của cô không?
Vũ Phong là người đầu tiên đối tốt và quan tâm cô vô điều kiện, Tiểu Tinh quý anh không gì sánh bằng. Bởi thế, cô mong anh luôn an toàn và luôn vui vẻ. Có như vậy thì Tiểu Tinh mới yên tâm được.
Bỏ qua nghi vấn về Vũ Phong, Tiểu Tinh chợt nhớ đến mưu đồ của mình khi nhìn thấy Lam Phong đang đứng trước tầm mắt mình. Cô cười lén rồi nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay đang buông thỏng trong không trung của Lam Phong, khiến anh bất giác giật mình.
- Làm gì hả?
- Anh yên lặng chút đi. Trò này vui lắm.
Nghe theo lời dạy của Vũ Phong, Tiểu Tinh tập trung cao độ, tay giữ chặt lấy tay Lam Phong.
Từ đâu đó xuất hiện một mảng tối, khiến việc tập trung của cô nhóc càng tốt hơn. Và chợt, những âm thanh vô hình bỗng nhiên vọng đến…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...