Hồi trước nàng học lệch rất nghiêm trọng, võ học và phù chú trước nay chưa từng đứng cuối bảng, lịch sử, văn thơ thì miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, hiện tượng thiên văn và bói toán đoán mệnh lại luôn ổn định ở vị trí đếm ngược từ dưới lên.
Năm ấy Sư An ngày ngày giảng bài, giúp nàng học bổ túc, nàng mới miễn cưỡng qua được bài thi, tham gia vào lễ thụ phong Tinh Quân.
Hiện tại bảy năm trôi qua, những kiến thức đó nàng đã sớm quên sạch, tự học là chuyện không thể nào, đi nghe giảng bài thì sợ lại dẫm vào vết xe đổ mơ màng ngủ gật hồi trước.
Cách duy nhất chỉ có thể là xin Sư An giúp đỡ mà thôi.
Dẫu sao năm ấy Sư An cũng là người đứng đầu bảng, kỷ lục này đến nay vẫn chưa có ai có thể vượt qua.
Cõi lòng Tức Hi đầy hy vọng nhìn Sư An, chỉ thấy Sư An thong thả nâng chén trà uống một ngụm rồi hỏi: “Sư mẫu cảm thấy Tinh Quân là gì?”
“Tinh Quân…” Tức Hi suy nghĩ, nuốt xuống mấy lời định nói, nói ra những lời phần lớn mọi người đều biết về Tinh Quân: “Nhận ý chỉ của thần linh, là kim chỉ nam của bách gia tiên môn, phù hộ cho lê dân bá tánh.”
Sư An nghe vậy thì mỉm cười.
“Thế nào, ngươi có thể giúp ta học không?”
“Xin lỗi, thứ cho ta cự tuyệt.”
“Tại sao? Chẳng lẽ vừa rồi ta trả lời sai hả?”
“Chuyện này không liên quan tới câu trả lời lúc nãy, bất luận người trả lời là gì ta đều sẽ cự tuyệt.”
Tức Hi nghẹn họng nói không nên lời.
Buổi sáng mấy ngày hôm sau, Sư An ngồi ngay ngắn chính giữa nội đường của Tích Mộc đường thổi huyên[1], lư hương toả ra làn khói trắng lượn lờ trong không khí, tiếng huân dịu êm miên man không dứt.
Một khúc hát chưa kịp thổi xong đã bị Bách Thanh bước vội vào phòng ngắt giữa chừng.
[1] Huyên (sáo huân)
Huyên là một trong những loại nhạc cụ từ thời cổ xưa, đã tồn tại khoảng 7.000 năm về trước.
Tương truyền, cội nguồn của Huyên là công cụ của người đi săn có tên là “Đá Sao sa”.
“Sư An, có phải sư mẫu định tham gia cuộc thi cuối năm không?” Hắn ngồi xuống trước án trước mặt Sư An, kinh ngạc hỏi.
Sư An buông huân trong tay, gật đầu xác nhận: “Phải.”
“Giờ người đang ở tại thao trường luận võ, còn chọn liền bốn năm đệ tử, nói là luyện tập để mấy bữa nữa sẽ khiêu chiến vị trí đầu bảng.
Trước đây mới chỉ nghe nói đại tiểu thư Tô gia khéo ca giỏi vũ, nay mới biết thân thủ cũng lợi hại như thế.” Bách Thanh cảm thán nói: “Người Tô gia tới vốn không có ý tốt, nhưng Tô Chương lại đột nhiên dẹp đường hồi phủ.
Sư mẫu thì luôn hành sự ngoài dự đoán của mọi người, đúng là không dễ cân nhắc.”
“Lập trường của sư mẫu và Tô gia dường như không nhất trí, đệ cảm thấy người cũng không có ý xấu, sư huynh không cần lo lắng quá mức đâu.”
“Ừ… Huynh hiểu.
Huynh thấy Đường Phèn cũng ở thao trường luận võ đấy, đệ nhớ để mắt đến nó, đừng có để nó xung đột với sư mẫu nữa.”
Sư An nghe vậy thì lắc đầu đáp: “Sư huynh, Đường Phèn thích sư mẫu, nó sẽ không tổn thương sư mẫu đâu.
Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đệ xem đệ kìa, lại bênh vực người mình rồi đấy phỏng? Đường Phèn không phải linh thú của đệ, đệ không thể giao lưu với nó thì sao biết được nó nghĩ cái gì, huynh thấy đứa nhóc đó được đệ yêu chiều đến mức ngày càng xảo quyệt rồi.”
Biểu tình của Sư An hơi vi diệu, nén cười nói: “Là đệ bênh vực người mình hay là huynh bênh vực người mình đây? Hình như sư huynh không hiểu rõ bản thân lắm thì phải.”
Bên kia, trên thao trường luận võ, Chức Tình đưa cho Tức Hi một chén trà, đứng đắn nói: “Tuy Sư An sư huynh dịu dàng ôn hòa, không tức giận bao giờ nhưng một khi quyết định thì như ván đã đóng thuyền, bất kể người khác có nói thế nào cũng sẽ không nhường nhịn.
Tương phản là Bách Thanh sư huynh, tuy ngày thường vừa nghiêm túc vừa cổ hủ giáo huấn chúng ta, nhưng lại rất dễ mềm lòng, cứ mặt dày đi la liếm cầu xin là kiểu gì huynh ấy cũng sẽ thuận theo.
Còn Sư An sư huynh đã nói không giúp thì nhất định sẽ không giúp đâu.”
Tức Hi xoa mồ hôi đầy đầu, cõi lòng oán niệm nhìn những đệ tử khác đang luận võ trên thao trường, nói: “Rốt cuộc là tại sao chứ!”
“Chúng ta cũng không biết nữa.” Lan Nhân nhỏ giọng nói.
Tức Hi nhanh chóng thông qua Chức Tình ra nhập nhóm nói chuyện phiếm ba người.
Lan Nhân là cô nương nhỏ tuổi nhất ngưỡng mộ Sư An trong lúc nói chuyện dưới tàng cây hôm ấy.
Tuổi tác đứng giữa là Yến Yến.
Võ nghệ của bọn họ đều ở tầm trung nhưng năng lực thu thập các tin tức bát quái thì phải nói là số một số hai.
Mất đi nhân vật chuyên thu thập tin tức, Hạ Ức Thành, Tức Hi lần nữa cảm nhận được cảm giác khi tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám hướng.
“Theo ta thấy ấy, Sư An sư huynh không muốn dạy người là vì không muốn mở ra một tiền lệ.
Dù gì các giáp đẳng Tinh Quân không cần giảng dạy, nếu như Sư An sư huynh dạy người, vậy sau này tiểu cô nương ngưỡng mộ Sư An sư huynh giống như Lan Nhân nhất định cũng sẽ mượn cớ dạy học tìm đến Sư An sư huynh.” Yến Yến nghiêm túc phân tích, lời nói ra lại khiến Lan Nhân giận dỗi trợn mắt nhìn.
Tức Hi mơ hồ nhìn nàng ấy: “Là vậy thật sao?”
Năm ấy Sư An dạy nàng học sao không có nhiều băn khoăn như vậy nhỉ, chẳng lẽ là tuổi tác càng lớn, càng nổi tiếng, người theo đuổi càng nhiều hơn trước?
“Ta cũng thấy thế.” Chức Tình nói phụ họa.
Nhớ tới lần trước nàng ngắt lời các nàng ấy khi nghe bọn họ nói Sư An bị mù là do nàng rủa, Tức Hi cảm thấy suy luận này không đáng tin cậy cho lắm, nàng cảm khái: “Sư An chuyển đề tài không chịu nói rõ lí lẽ khiến người ta không nhìn thấu ý nghĩ, không biết nên cứu vớt vấn đề ra sao.
Rõ ràng trước đây hắn không như thế.”
Đám Lan Nhân nghĩ ngợi một lát, Yến Yến nói: “Sư An sư huynh hình như vẫn luôn như vậy mà.”
Xưa nay Sư An sư huynh ôn hoà điềm đạm, vô tư chân thành, giáo dưỡng rất tốt, những phẩm chất tốt đẹp này che lấp hết hỉ nộ ái ố của chàng.
Chàng lúc nào cũng cư xử, đắn đo đúng mực đến mức hoàn hảo, kết giao, nói chuyện, làm việc với người khác luôn luôn thoả đáng, không bao giờ làm người ta thấy không thoải mái hay vượt khuôn phép.
Ngay cả người cực kỳ thích chàng là Lan Nhân cũng phải thừa nhận, nàng ấy ngưỡng mộ Sư An nhưng lại không biết Sư An suy nghĩ điều gì, không biết thứ chàng yêu thích hay căm ghét.
Không chỉ nàng ấy mà đại đa số mọi người cũng đều không biết.
Có lẽ, chẳng có ai biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...