Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng Kinh Tủng Thẳng Sính


Lại có hai cái tên khác trong nhóm chát biến thành màu xám.
“Lại chết nữa hả?”
“Võ Bằng? Thẩm Dĩ Hân? Võ Bằng có phải người lúc đầu nói chuyện trong nhóm chat không? Có ai tổ đội với hắn không?”
“Có, có.”
“@Trương Tình Tuyết, vừa rồi hai người có ở cùng một chỗ không?”
Qua gần 5 phút Trương Tình Tuyết mới trả lời: “Anh ta chết rồi! Trong lúc bị quỷ đuổi giết, anh ta hoảng quá nên nhảy từ tầng ba xuống chết luôn tại trận!”
“Những con quỷ đuổi theo anh ta bắt đầu quay lại truy tôi, hơn nữa anh ta cũng biến thành quỷ!”
Anh ta? Úc Dạ Bạc lập tức hỏi: “Võ Bằng?”
“Đúng vậy!” Trương Tình Tuyết nghĩ lại cảnh tượng kia thôi cũng sợ đến  phát run: “Anh ta ngoác miệng cười với tôi, nói rằng anh ta đang chờ tôi ở phía dưới, tất cả chúng ta đều sẽ phải chết!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người nhịn không được đánh cái rùng mình.
“Mẹ kiếp, ngay cả người làm nhiệm vụ sau khi chết cũng biến thành quỷ?”
“Đờ mờ, nếu cứ tiếp tục nhiệm vụ này liệu quỷ sẽ càng ngày càng nhiều không?”
Không, bắt đầu từ đơn đặt hàng đầu tiên, số quỷ đi theo người làm nhiệm vụ càng ngày càng nhiều, cộng thêm người làm nhiệm vụ vừa chết…
“Đừng bảo đến cuối cùng tất cả cô hồn dã quỷ thành phố Y đều tụ tập về đây chứ?”  
“Đ*t mẹ, vậy con mẹ nó tính làm nhiệm vụ kiểu nào?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì cả, dù sao đám quỷ này cũng không dám trực tiếp ra tay, mọi người đừng sợ là được.” Có người suy đoán: “Tôi đoán ba người chết kia đều là do bị quỷ dọa, ngoài ý muốn tự mình đâm đầu vào rọ.

Trước đó cũng có một con quỷ tôi đến mép cầu thang nhưng cũng không ra tay, bọn chúng không thể làm hại chúng ta.”
“Tôi cũng vậy, ban nãy khi tôi đang lái xe thì có con quỷ đột nhiên nhảy ra chặn đầu khiến tôi đảo tay lật xe, suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe đằng trước.”
“Được rồi, dù thế nào đi chăng nữa lúc gặp quỷ cũng đừng quá hoảng loạn, kể cả cuối cùng quỷ của toàn bộ thành phố Y đến cũng đừng sợ, chỉ cần chúng ta giao đồ ăn là coi như xong việc.”
“Đúng rồi, tôi vẫn có một vấn đề thắc mắc, tại sao lũ quỷ lại ngăn chúng ta giao đồ ăn?”
“Ai mà biết được, trái lại tôi cảm thấy không phải chúng nó đang ngăn cản chúng ta mà đơn giản chỉ là muốn giết người thôi.”
“Đúng vậy, lũ quỷ chỉ muốn dồn chúng ta vào đường chết.”
“Ý của tôi là, đằng sau đám quỷ này có mối liên hệ nào không?”

Thấy có người có cùng ý tưởng, Úc Dạ Bạc nhân cơ hội lại hỏi một lần nữa: “Mọi người gặp phải con quỷ có hình dáng như thế nào?”
Vừa nãy khi cậu nhắn tin hỏi thì trong nhóm đang thảo luận về chủ đề khác, tin nhắn rất nhanh đã bị trôi đi, không ai chú ý đến cả.
“Ha, các người suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, đám quỷ này thì có mối liên hệ gì được chứ?”
“Liên hệ? Liên hệ gì?” Cũng có người nghiêm túc suy nghĩ: “Án giết người liên hoàn sao? Không thể nào, nếu có vụ giết người hàng loạt quy mô lớn thì sao chúng ta lại không biết? Hơn nữa cái chết của những con quỷ kia… Thay vì nói là án giết người liên hoàn, không bằng nói là tai nạn liên hoàn có vẻ hợp lý hơn.


Con thì thiếu tay què chân, con thì đứt tay đứt chân, đầu chảy toang máu…
“Chậc, nếu là tai nạn giao thông nghiêm trọng sẽ dễ điều tra hơn.”
“Không phải.” Có người lập tức lên tiếng phản đối: “Tôi từng làm cảnh sát giao thông, nếu có vụ tai nạn xe cộ kiểu này xảy ra thì chắc chắn tôi đã biết.”
“Một hai quỷ còn chấp nhận được, nhưng nhiều quỷ như kia có thể chết cùng nhau sao?”
Úc Dạ Bạc vẫn nhất quyết kiên trì với quan điểm của mình, cậu thẳng thắn đáp: “Tất nhiên nhiệm vụ sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm ra chân tướng.”
Bằng không cũng chẳng có chuyện người nhận được điểm cấp S cực kỳ ít ỏi.  
“Uây, lại còn chân với chả tướng? Tôi thấy anh nghĩ quá nhiều rồi đấy.”
Thấy Úc cao thủ bị nghi ngờ, fan cứng Trác Lê lập tức lên tiếng ủng hộ thần tượng: “Các người thì biết cái gì?”
“Cho mấy người coi ảnh chụp màn hình thanh nhiệm vụ của anh Úc nhà tôi, đây mới thật sự là cao thủ!”
Nói xong cu cậu bèn gửi tấm hình Tần Hoài Chu dùng để gạt mình ra ngoài vào nhóm chat. 
Phải biết rằng khi làm nhiệm vụ xác chết vô danh, chính là nhờ có Úc Dạ Bạc khăng khăng với việc tìm ra chân tướng ẩn giấu mới có thể cứu sống toàn bộ mọi người.
Kể từ sau nhiệm vụ đó, Trác Lê cũng quyết tâm tìm ra chân tướng để đạt điểm số tuyệt đối, sớm ngày hoàn thanh tâm nguyện.

Tuy nhiên ý tưởng rất đẹp mà hiện thực lại quá đỗi phũ phàng.
Úc Dạ Bạc có lòng can đảm, sự cẩn thận cùng năng lực tư duy vượt ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Mà mỗi lần để sống sót thôi Trác Lê đã gần như phải dùng hết tất cả tài cán của mình, chứ đừng bàn đến chuyện bây giờ cu cậu nhìn thấy quỷ thôi cũng sợ vãi tè. 
Đống điểm đánh giá cấp S màu vàng làm chói mù mắt chó của cả đám người, có người kinh ngạc, có kẻ không tin, có người muốn ôm đùi, và cũng có người nghi ngờ bức ảnh chỉ là sản phẩm PS. 
Nhưng mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng đám người cũng để tâm tới lời nói của Úc Dạ Bạc.
Người làm nhiệm vụ ban nãy có cũng suy nghĩ với Úc Dạ Bạc đã nhắn tin riêng cho cậu, kể lại thông tin về đống quỷ mình đụng trúng.

Quý Diệp Phương: “Tôi gặp hai con quỷ, một người đàn ông đi xe máy đầu thủng lỗ lớn.


“Còn có một bà già chống nạng vừa xuất hiện, bà ta mặc một chiếc áo bông mỏng sẫm màu, hai mắt rất to.

Ban đầu còn đứng vẫy tay với tôi, sau đó đầu bà ta đột nhiên rơi xuống đất, cơ thể đuổi theo xe tôi.

Có vẻ giống con quỷ vẫy tay mà Đàm Hải từng nói trong nhóm.”
“Bởi vì bây giờ tôi cách chỗ Đàm Hải, Cát Thu chết rất gần cho nên tôi nghi ngờ sau khi những con quỷ kia giết chết một người sẽ chuyển mục tiêu sang người mới.”
Quý Diệp Phương vừa dứt lời, lại có mấy người làm nhiệm vụ khác đăng thông tin con quỷ mình gặp qua. 
Nữ nhân viên văn phòng mặc đồng phục công sở, người đàn ông mập mặc quần áo bình thường vừa cầm ô vừa xách đầu mình, và một thanh niên quỷ shipper mặc áo mưa vàng.
Ngoài ra còn một vài con quỷ khác không có điểm gì đặc biệt.
“Trừ bỏ vẻ ngoài kinh khủng thì chính là người thường.”
“Cầm ô? Áo mưa? ”
Lại là hai đặc điểm này, Úc Dạ Bạc trầm ngâm suy tư một lúc, gửi toàn bộ tin tức của lũ quỷ cho Đặng Tường, hỏi hắn xem có người chết nào đủ điều kiện không.  
Hơn nữa tiện thể còn nói thêm một điều.
“Có lẽ bọn họ chết vào ngày mưa.”
Điều này càng khiến Đặng Tường thêm tò mò: “Cậu điều tra những thứ này để làm gì? ”
Úc Dạ Bạc cũng không thể nói cho hắn biết về chuyện Nhiệm vụ kinh dị, chỉ đành ra vẻ thần bí đáp: “Tôi đang làm một hạng mục đặc thù, cần giữ bí mật ở giai đoạn này, chờ làm xong tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
“Được rồi, anh bạn.” Đặng Tường thích nhất là mấy điều bí ẩn, chưa gì đã bị khơi gợi lòng tò mò, thoắt cái biến từ anh công nhân ăn tiền mặt không cảm xúc thành chàng thám tử nhiệt huyết, tận tâm làm việc cho Úc Dạ Bạc.
Ngay vào lúc này đơn hàng thứ ba đã đến.
[Mời shipper giao đồ ăn tới trường mẫu giáo Tử Kính trước lúc 5 giờ.]
Bây giờ là 3 giờ 10 phút, thời gian giao hàng lần này lại tăng thêm 10 phút.


Xem ra thời gian giao hàng vừa nãy của Úc Dạ Bạc thật sự là bị ảnh hưởng bởi gã đàn ông mặt ngược.
“Nếu cứ chiếu theo công thức này thì có lẽ đơn hàng tiếp theo sẽ giao trong hai giờ, cũng chính là 5 giờ đến 7 giờ.”
7:00 là thời gian kết thúc nhiệm vụ.
Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng cắn khớp ngón trỏ, như có điều suy tư nói: “Một đêm chỉ có 4 đơn?”
Cậu vốn tưởng rằng thời gian giao hàng sẽ càng ngày càng rút ngắn, quỷ quái sẽ ngày càng nhiều, nhiệm vụ cũng ngày càng khó.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, nếu chỉ có bốn đơn hàng và đơn cuối cùng còn kéo dài tận hai tiếng đồng hồ thì cho dù ship đến ngoại ô cũng không thành vấn đề.
Không, nhất định bên trong phải ẩn giấu một cái bẫy.
Khá trùng hợp là địa điểm giao hàng của Trác Lê cũng cách đó không xa, có Úc cao thủ ở đây tất nhiên cu cậu vẫn muốn tiếp tục ôm chân ké rồi.
Cho dù Úc Dạ Bạc đã chủ động nói cho cậu nhóc biết là mình đang làm nhiệm vụ cấp độ khó, đi cùng cậu chẳng khác gì một tấm bia ngắm sống, tỷ lệ đụng trúng quỷ lên tới 100% thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn ôm đùi của Trác Lê.
Rốt cuộc thì đâu ai chê điểm cống hiến chứ?
“Thôi được rồi.” Úc Dạ Bạc đành đồng ý: “Nhưng phải làm đơn của anh trước đã.”
Hai mắt Trác Lê phát sáng: “Được ạ được ạ, không thành vấn đề anh ơi.”
Ha, lại là thằng ranh chuyên vuốt mông ngựa.
Tần Hoài Chu đã sớm quên sạch chuyện mình lừa người ta đến, khuôn mặt viết hai chữ mất hứng to đùng, anh dùng vẻ mặt lạnh tanh đẩy Trác Lê ra, sau đó thuận thế ôm bả vai Úc Dạ Bạc từ đằng sau, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình.
Trước khi vào tiệm net thì hai người đã đậu xe điện trước của một quán thịt nướng, tiện thể đưa cho ông chủ chút tiền để nhờ trông xe hộ.

Tần Hoài Chu còn gọi bộ xương nhỏ ra nhét vào thùng chứa đồ ăn.
Dặn nó nếu có tình huống bất thường thì cứ “gào” vào điện thoại.
Trác Lê vốn cảm thấy hành động này khá thừa thãi, thẳng cho đến khi có người trong nhóm tiện tay đậu xe bên ven đường để ăn uống, lúc trở về bỗng phát hiện bình ắc quy xe bị quỷ phá hỏng, mà đêm hôm khuya khoắt lấy đâu ra chỗ sửa xe, thế nên cu cậu mới nhận ra hành động của Úc Dạ Bạc có bao nhiêu sáng suốt.
Chỗ này cách khu chung cư Tử Kinh chỉ vài km, Tần Hoài Chu chở Úc Dạ Bạc xuất phát.
“Tình cảm của hai anh tốt thật đấy.” Trác Lê bày vẻ mặt hâm mộ, cậu nhóc số hên giơ điện thoại lên nói: “Không giống em… lần trước cũng nhận được một thẻ đạo cụ triệu hồi.”
Úc Dạ Bạc: “Hửm? Làm sao nhóc có được nó?”
“Nhiệm vụ trước của em là sinh tồn ba ngày trong một ngôi làng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng em đánh bậy đánh bạ gặp được đứa nhóc chết oan trong hầm.

Đúng lúc trên người em có món đồ chơi con bé thích nên cuối cùng con bé tặng em một mã QR.” Trác Lê ăn ngay nói thật: “Thật sự là đúng lúc lắm ý, khi đó bọn em đến một khu chợ thu thập manh mối, em thấy một cái trống bỏi cực kỳ tinh tế nên muốn mua về tặng cho cháu gái, không ngờ khi còn sống mẹ quỷ nhỏ cũng tặng nó một món quà y vậy.

Cũng là cô nhóc bảo em tiếp tục trốn ở dưới hầm mới tránh khỏi sự đuổi giết của ác quỷ.”  

Úc Dạ Bạc: “…”
Nghe kìa nghe kìa, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đánh bậy đánh bạ mà bắt luôn được một mã QR, đây là lời con người nói ra được hả?
“Nhưng sau khi cô bé biến thành thẻ đạo cụ thì không thèm để ý đến em nữa, còn giận dỗi nếu em không mua đồ chơi cho.

Mà học sinh nghèo như em thì móc đâu ra nhiều tiền chứ.” Trác Lê đau khổ kể về trải nghiệm của mình: “Anh, anh có thể cho em xin chút bí kíp không, anh tích điểm độ thiện cảm thế nào vậy?”
“Độ thiện cảm?” Lần đầu tiên Úc Dạ Bạc nghe thấy khái niệm này, nét mặt cậu ánh vẻ mê mang, bỗng cậu nghe thấy giọng người đàn ông vang lên trong đầu.
“Tất nhiên là vì cục cưng nhà tôi đang yêu rồi.”
Úc Dạ Bạc:?
Mặc dù suốt dọc đường đi có vô số loại quỷ quái nhảy ra dọa người, ví dụ như gã đàn ông mặt ngược, cô gái cầm ô đỏ, thằng nhóc dính bùn đất cùng những con quỷ theo sau Trác Lê, tất cả đều nhất quyết không chịu buông tha cho họ, khiến Trác Lê đi được nửa đường bắt đầu sinh ra chút hối hận.
Đúng là chế độ khó danh xứng với thực, suýt chút nữa dọa cu cậu hồn vía lên mây.
“Anh Úc, thần kinh của anh thực sự không phải con người…” Lúc xe dừng lại hai chân Trác Lê đã run như cầy sấy.
Tần Hoài Chu vừa đậu xe xong thì Úc Dạ Bạc đã nhận được tin nhắn trả lời của Đặng Tường, hắn gửi qua mấy bức ảnh người chết khá đủ kiện tiêu chuẩn.
Úc Dạ Bạc gửi thông tin cho mấy người làm nhiệm vụ khác, nhưng đều nhận được hồi âm: “Không phải.


Đặng Tường: “… Anh bạn à, tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn phải huy động mấy đứa cùng phòng kiểm tra nữa đó.”
Hoặc thậm chí nếu có đi chăng nữa thì chỉ bằng mấy câu miêu tả và sơ đồ hình vẽ đơn giản của Úc Dạ Bạc sao mà tìm nổi?
“Vậy tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra vào những ngày mưa thì sao?”
Chuyện này Đặng Tường có thể trả lời luôn: “Không.

Tôi đã mở rộng phạm vi điều tra ba năm cũng không có.”
Vậy những người đó chết như thế nào?
Úc Dạ Bạc mím môi: “Cậu đợi tôi một lát, để tôi nghĩ cách lấy thông tin chi tiết hơn.


Trác Lê: “Làm sao chúng ta lấy được hả anh?”
Úc Dạ Bạc: “Gỡ từ trên người lũ quỷ xuống.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui