Trùng hợp làm sao bây giờ bọn họ lại tình cờ đi vào căn phòng phát hiện quả bóng cao su màu đen.
Úc Dạ Bạc đi tới bên cửa sổ.
“Tần Hoài Chu, đưa tôi đèn pin siêu sáng.” Úc Dạ Bạc nâng tay, người đàn ông lập tức đưa đèn pin qua.
Nhưng vừa mới mở cửa sổ cậu đã bị cái lạnh của bên ngoài làm run lẩy bẩy, buốt như dao cứa vào tận xương.
Úc Dạ Bạc vội vàng rụt người trở về, ngoan ngoãn mặc áo khoác lông đeo găng tay.
Tần Hoài Chu lấy một chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ cậu, cẩn thận quấn mấy vòng, che gần hết khuôn mặt, phía sau thắt thành chiếc nơ con bướm, chỉ lộ ra hai mắt màu trà trợn trừng nhìn anh.
Đáng yêu chết mất.
Người đàn ông còn không sợ chết xoa xoa đầu cậu, đến khi nhận được một cái liếc mắt xem thường anh mới rề rà kéo chiếc mũ áo đội lên cho Úc Dạ Bạc, kéo khóa áo đến điểm cao nhất.
Sau khi võ trang đầy đủ, Úc Dạ Bạc lại lần nữa đẩy cửa sổ, mở đèn pin siêu sáng chĩa xuống dưới.
Trải qua ba đêm gió tuyết, bụi cây dưới lầu đã bị tuyết bao phủ kín, hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của quả bóng cao su kia, chỉ còn một mảng trắng xóa.
Úc Dạ Bạc: “Tần Hoài Chu, anh còn nhớ rõ vị trí của quả bóng kia không?”
“Nhớ rõ! Tiểu Dạ, em làm một cái đạo cụ, anh có thể tìm ra nó.”
Nơi này cách lầu một khoảng 3 mét, chắc chắn con người không với tới được.
Gió lạnh thình lình thổi qua khiến hai người khác trong phòng run rẩy.
Mục Lị đứng dậy hỏi: “Úc Dạ Bạc, cậu đang làm gì vậy?”
“Tìm đồ.” Úc Dạ Bạc tạm thời đóng cửa, bảo Tần Hoài Chu lấy dây thừng ra, hỏi hai người kia: “Mọi người có móc câu không?”
“Tìm cái gì thế?”
“Một quả bóng cao su.”
Mục Lị và tóc xanh đực mặt.
Mục Lị hỏi: “Bóng? Bóng gì cơ?”
“Hôm 26 mới đến đây chúng tôi để ý thấy chỉ có tấm rèm căn phòng này là mở, ở dưới bụi cây có một quả bóng cao su màu đen.”
Tóc xanh: “Bóng cao su màu đen? Nhưng bóng cao su màu đen thì sao chứ?”
Mục Lị cố gắng bắt kịp tần số não của Úc Dạ Bạc: “Úc Dạ Bạc, cậu cảm thấy thật ra con quỷ kia vẫn luôn trốn bên ngoài cửa sổ, thừa dịp không ai để ý lẻn vào trong nhà? Không đúng, khu vực tiến hành nhiệm vụ đã được giới hạn bên trong biệt thự ngoài cửa sổ đâu được tính là bên trong nhỉ?”
Nói thì nói vậy, nhưng nhỡ đâu thông tin nhiệm vụ chơi chữ thì sao, thật ra sân sau biệt thự cũng thuộc về biệt thự?
Nếu là như vậy, về cơ bản rèm trong biệt thự đều đã bị kéo ra, có lẽ con quỷ chui vào từ cửa sổ mà bọn họ không nhận ra thật.
Tóc xanh: “Nhưng nếu là quỷ thật thì nó đã chạy từ lâu rồi chứ?”
Úc Dạ Bạc: “Không sao cả, chỉ cần xác minh một chút.”
“Cũng đúng ha, vẫn tốt hơn là chẳng làm gì… Phải rồi!” Hai mắt Mục Lị sáng lên: “Tôi nhớ tủ lạnh lớn trong phòng bếp có một cái móc sắt lớn treo thịt lợn, có lẽ dùng được đó.”
“Xuống mang lên.”
“Ừm…” Mục Lị chần chừ nói: “Hay là để mai làm đi.”
Đêm đen gió lớn dễ giết người, tuy nói cách thức xuất hiện của mấy con quỷ trong biệt thự này không giống với phim kinh dị, cũng chẳng phân sáng tối, nhưng cô thực sự lo lắng mình vừa mới mở cửa ra đã đụng trúng quỷ.
Cứ cho là Úc Dạ Bạc có một khả năng cực kỳ bug đi, nhưng nếu con quỷ kia đánh lén từ sau thì sao?
Tóc xanh tỏ vẻ đồng ý.
Chuyện tới giờ chỉ còn ba người họ, song vẫn không thấy bóng dáng của con quỷ kia, rốt cuộc hiện tại là người tìm quỷ hay quỷ tìm người?
Nhưng Úc Dạ Bạc vẫn giữ nguyên quan điểm cũ, ngồi một chỗ chờ chết không phải phong cách của cậu.
Xuất phát từ nhiều mặt suy xét, Úc Dạ Bạc cũng không muốn một mình đi xuống lấy móc.
Cậu bảo Tần Hoài Chu phá tủ quần áo, rút từng ván gỗ rồi dùng dây thừng cố định, cứ vậy ghép thành một một tấm ván gỗ dài nối thẳng xuống lầu một.
Sau đó cậu bò đến bậu cửa sổ nằm sấp xuống, bảo Tần Hoài Chu dùng ván gỗ cào tuyết, hất hết tuyết trên mặt bụi cây đi.
Mặc dù Úc Dạ Bạc đã bọc người thành gấu nhưng vẫn không chịu nổi cái lạnh do cơn gió thổi qua, Tần Hoài Chu vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Sau khi dọn sạch tuyết phủ kín trên bụi cây, cuối cùng “quả bóng cao su màu đen” cũng xuất hiện.
Tần Hoài Chu dùng tấm ván gỗ trong tay chọc vào, cứng ngắc, hiển nhiên bị đông lạnh thành đá, cho dù có móc cũng không lôi lên được.
Chắc chắn bóng cao su sẽ không có cảm giác này.
Ánh sáng từ đèn pin siêu sáng rọi qua, xám xám trắng trắng, như một viên kẹo hồ lô ngào đường bị mốc meo.
Nhịp tim Úc Dạ Bạc hơi dừng, càng nhìn càng thấy giống một cái đầu người!
Tần Hoài Chu: “Tiểu Dạ, em lại xích ra bên ngoài thăm dò một chút, anh sẽ bò dọc theo tấm ván xuống dưới nhìn xem sao.”
“Anh có thể hả?”
“Tuy không với tới nhưng có thể coi xem nó là thứ gì, em cẩn thận chút, đừng để bị té xuống.”
Tuy rằng bên ngoài bị bao vây bởi bức tường vô hình, nhưng ngã xuống cũng rất đau, Tần Hoài Chu lo Úc Dạ Bạc sẽ bị lạnh ngất mất.
“Ừm.” Hiển nhiên Úc Dạ Bạc hiểu rõ, cậu nắm chặt mép cửa sổ, nửa người trên cẩn thận vươn ra bên ngoài: “Thế nào?”
“Đủ rồi.”
Hai phút sau, Tần Hoài Chu hồi âm tin nhắn khẳng định suy đoán của Úc Dạ Bạc: “Thứ anh thấy là một cái đầu người.”
Úc Dạ Bạc lập tức hít sâu một hơi: “Nam hay nữ? Anh có biết không?”
“Không biết, nhìn không rõ lắm.”
Tần Hoài Chu treo ngược trên tấm ván gỗ, dù cơ thể duỗi ra hết cỡ cũng cách mặt đất hơn 1 mét.
Đầu người đã bị đóng băng nhiều ngày đến mức hoàn toàn không thể nhận ra, cách xa như này mà nhìn ra được mới có là vấn đề.
Vậy tại sao bên ngoài biệt thự này lại có một cái đầu người? Trước đây từng có người bị giết ư?
Không, không đúng.
Ngày đó khi nhìn thấy nó, tuyết trên bụi cây có dấu hiệu bị xóa sạch.
Rõ ràng đầu người mới xuất hiện!
Trong nháy mắt, trong đầu Úc Dạ Bạc hiện lên một suy đoán kinh khủng.
[Quỷ sẽ biến thành một vật thể nào đó trong biệt thự]
Con người cũng là vật thể!
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu con quỷ kia đã giết một người làm nhiệm vụ, thay thế người đó trà trộn vào trong đám người.
Bảo sao dù tìm thế nào cũng tìm không ra, bảo sao buổi tối ở trong phòng sách, rõ ràng không có bất cứ thay đổi nào nhưng cuốn sách đỏ trên người Úc Dạ Bạc lại điên cuồng phát ra cảnh báo.
Mục Lị và tóc xanh, chắc chắn một trong hai người là quỷ!
Nghĩ đến việc hai người kia đang đứng ngay sau, cơ thể Úc Dạ Bạc tức thì phát lạnh, máu trong người như muốn đông lại.
Cậu khống chế cảm xúc từ từ xoay người, vẻ mặt không đổi nắm chặt điện thoại.
Thấy cậu đứng dậy, Mục Lị và tóc xanh đi lên hỏi: “Thế nào? Có đào được tuyết không? Có nhìn thấy gì không?”
Tuy rằng cửa sổ biệt thự rất lớn, nhưng vì để Úc Dạ Bạc thi triển “khả năng đặc biệt” nên bọn họ đều lui đến bên cạnh.
Tần Hoài Chu cào tuyết phủ lên, một lần nữa che lấp nó.
“Tìm được rồi, nhưng không lấy lên được.” Úc Dạ Bạc mang vẻ ốm yếu, uể oải cụp mắt, nhưng đôi mắt màu trà lại sáng ngời đến lạ: “Mọi người tìm xem trên người có thứ gì dùng được không.” Giọng cậu nghe như có vẻ thản nhiên, song ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người, không bỏ sót từng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất của cả hai.
Vẻ mặt Mục Lị nghiêm túc, tóc xanh vẫn ngơ ngác, nhưng nghe xong cũng vô cùng phối hợp mở ba lô tìm kiếm dụng cụ, thoạt nhìn đều vội vàng muốn biết thứ trên nền tuyết kia kia gì.
Có bóng dáng, có tiếng bước chân, còn có cả hô hấp, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy giống người sống.
Tần Hoài Chu gửi tin nhắn: “Tiểu Dạ, nếu không bắt họ rồi ép cung tra hỏi?”
Ép cung tra hỏi? Úc Dạ Bạc suy nghĩ một chút, cuối cùng gạt phăng phương án này.
Bởi vì rõ ràng đối với ma quỷ mà nói, có lẽ “con người” và những thứ khác không có gì khác biệt.
Đồ vật bị nó biến thành, bất kể là từ bề ngoài hay cảm giác sờ lên, thậm chí là bên trong đều giống nhau như hệt.
Suốt ba ngày qua giao tiếp giữa họ không có chướng ngại nào, cho dù là có liên quan tới Nhiệm vụ kinh dị hay không, ngay cả khi cùng nhau ngồi nói chuyện về quê quán, Mục Lị và tóc xanh đều có thể trả lời một cách vô cùng tự nhiên trôi chảy.
Nói cách khác, nó thậm chí còn có kí ức của người làm nhiệm vụ.
Chỉ cần nó không thừa nhận, Úc Dạ Bạc cũng hết cách.
Dây thừng không trói được quỷ nhưng có khả năng trói người thật khác.
Bây giờ nên làm sao nhỉ?
Điều duy nhất Úc Dạ Bạc dám khẳng định là trong hai ngày còn lại, một khi để lộ sơ hở con quỷ kia chắc chắn sẽ ra tay giết người!
Ánh mắt chàng trai chuyển đổi liên tục giữa hai người, nhớ lại từng chi tiết.
“Tôi có hai bó dây thừng có thể dùng được.” Tóc xanh đưa dây thừng qua.
“Cái này không có tác dụng.”
Bề ngoài Úc Dạ Bạc vẫn giữ bình tĩnh, biểu cảm không có chút thay đổi nào.
Làm thế nào để đoán ra đây? Rốt cuộc ai mới là quỷ?
Nếu ngay cả ký ức cũng giống nhau thì còn có cách nào để nhận ra ai là quỷ…?
Chờ chút, Úc Dạ Bạc đột nhiên nhớ tới khung cảnh khi mình mới đến biệt thự và hàng dấu chân lộn xộn kia, cùng với nội dung nói tám chuyện trong bữa cơm hôm nay.
…Có lẽ cậu biết ai là quỷ rồi.
Mục Lị không tìm được dụng cụ đào tuyết nhưng lại tìm thấy một chiếc kính viễn vọng: “Tôi có một chiếc kính viễn vọng tầm nhìn ban đêm, có lẽ có thể nhìn rõ.”
Tóc xanh: “Nó có thể nhìn thấy ảnh nhiệt không? Chắc không dùng được quá.”
“Không sao, cô đến thử đi.”
Úc Dạ Bạc lui về sau một chút, đỡ lấy Mục Lị, giúp cô đứng vững.
“Tôi…”
“Cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Mục Lị ngẩn ra, nghe thấy cậu cố tình thả chậm giọng nói, ngẩng đầu nhìn sườn mặt đẹp trai của thanh niên, vậy mà nhịp tim đập có chút nhanh hơn.
Nhưng tốc độ còn chưa kịp tăng lên đã bị Tần Hoài Chu cầm điện thoại vả mặt, lấy tiếng thơm là muốn chiếu sáng giùm Úc Dạ Bạc.
Đúng như tóc xanh nói, chiếc kính này căn bản không dùng được.
“Xem ra vẫn nên để ngày mai xuống dưới lầu tìm dụng cụ vậy.” Úc Dạ Bạc hơi nhíu mày: “Củng Kiệt, cậu tới thử xem.”
Củng Kiệt cũng chính là tên thật của tóc xanh, hắn gật đầu: “Cao thủ, anh túm lấy tôi để tôi rướn người ra ngoài xem dùng dây thừng có thể kéo về được hay không.”
“Được.”
Thật ra căn bản không cần Úc Dạ Bạc kéo, tóc xanh còn nhát gan hơn tưởng tượng, sợ bản thân té ngã nên chỉ dám thò đầu vứt dây thừng xuống, liên tục kéo dây qua lại hòng đẩy tuyết ra.
Úc Dạ Bạc nhìn sợi dây thừng, đột nhiên nảy lên một ý tưởng.
Cậu cầm sợi dây buộc thành lasso*, sau đó mang đi ngâm nước rồi treo trước cửa sổ.
“Cao thủ, anh làm gì vậy?” Tóc xanh không hiểu hỏi.
“Chờ nó cứng lại sẽ thành lasso.”
(*) Lasso: dây thòng lọng, là một vòng dây được thiết kế dùng để quăng, ném… vào mục tiêu và sẽ thắt chặt khi kéo lại.
Thường xuất hiện trong mấy phim cao bổi.
Như vậy có thể kéo đầu người từ trong tuyết lên rồi.
Tóc xanh giơ ngón cái: “Đù, cao thủ, anh thông minh thật đó.
Ủa mà chị Mục, chị đang xem cái gì vậy.”
“Hả? Là camera của tên mập, chị muốn coi trong đó có manh mối nào không thôi.” Ánh mắt Mục Lị lóe lên một chút.
“À.” Tóc xanh cũng không để ý nhiều.
Trong lúc chờ dây thừng đông cứng, một bóng người lén lút lần mò cửa phòng.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, sau đó lập tức đóng sầm lại.
Vừa quay đầu nhìn đã không thấy Mục Lị đâu.
“Đệt, chị ấy làm gì thế?” Tóc xanh đứng dậy muốn đuổi theo: “Một mình chị ấy ra ngoài là muốn tìm chết hả?”
“Củng Kiệt!” Úc Dạ Bạc gọi hắn lại: “Cô ta là quỷ!”
Tóc xanh kinh hãi: “Cao thủ, anh đang nói đùa sao?”
“Tôi không nói đùa, vừa rồi tôi nhìn thấy rõ dưới lầu không phải quả bóng cao su mà là một cái đầu người.
Con quỷ kia đã giết chết Mục Lị rồi biến hình giả thành cô ta.”
“Không, không có khả năng…”
“Nếu không cô ta chạy làm gì?” Úc Dạ Bạc nắm lấy đầu sợi dây thừng: “Cậu không tin thì chúng ta kéo cái đầu người lên xem.”
Không hổ thời tiết âm hai mươi mấy độ, dây thùng ướt sũng thả ra chưa đến hai mươi phút đã bị đông cứng.
Tần Hoài Chu vốn biết đầu người nọ giấu ở nơi nào, dễ dàng đào lên, dùng dây thừng tròng qua, tuy rằng có tốn chút sức nhưng tóm lại cũng buộc lên được.
Theo sợi dây thừng từng chút được nâng lên, cuối cùng cục “hồ lô đường chấm tuyết mốc meo” cũng lộ mặt.
Tần Hoài Chu vứt nó xuống đất, bịch một tiếng, tuyết trên cây theo tiếng chấn động rơi đầy xuống đất.
Quả nhiên đó là một cái đầu người bị đông lạnh đến phát xanh!
Úc Dạ Bạc dùng gậy gỗ hẩy nó lên, ánh đèn pin chiếu vào mặt nó, bất chợt nhận ra đấy căn bản chẳng phải Mục Lị mà là tóc xanh!
Quỷ là tóc xanh!
Úc Dạ Bạc đột nhiên ngẩng đầu.
Chỉ nghe rắc một tiếng, đầu tóc xanh trước mặt nghiêng về một bên, cơ thể như miếng bùn nhão không xương chống đỡ ngã bẹp xuống đất, phả ra một mùi hôi thối nồng nặc khiến người buồn nôn.
Còn cái đầu người máu chảy đầm đìa của người đàn ông vững vàng nằm trên bàn làm việc.
Chiếc đầu trên bàn toét miệng nở nụ cười ngạo nghễ: “Ha ha ha, tất nhiên là tao thông minh hơn mày nhiều, cuối cùng mày cũng chỉ như thứ đồ kia, tự cho bản thân là kẻ thông minh.”
Đầu người cười cợt, từ dưới đầu vươn ra hai cánh tay trắng bệch, sau đó giống như một con nhện khổng lồ màu trắng, cơ thể và tay chân từ từ duỗi ra từ dưới đầu.
Một thân hình gầy gò xanh xao cao hơn 2 mét xuất hiện trước mặt cậu!
Gã từ từ cúi người khom lưng, khuôn mặt tái nhợt xoay 180º rồi vặn về chỗ cũ, hai tròng mắt đen hoắm nhìn chằm chằm Úc Dạ Bạc đang nắm chặt điện thoại.
Khuôn mặt tái nhợt cười to không ngừng: “Hê hê, mày cho rằng có thể dùng cách cũ để đối phó với tao à? No no, tao không giống thằng ngu kia… chỉ giết mày là tao sẽ có tất cả năng lực.”
Úc Dạ Bạc mặt không cảm xúc nhìn nó chằm chằm, trên mặt không có sợ hãi hay bất ngờ, trái lại chỉ nhẹ giọng đáp: “Tìm thấy mày rồi, thằng thảo mai số 2.”
Lời vừa mới dứt, cửa phòng bị mở tung ra.
Một bóng đen xuất hiện trước cửa.
(*) Giải thích đoạn bò xuống dưới chương này cho ai không hiểu (thật ra lúc đầu mình mới edit cũng không hiểu vì lâu rồi chưa đọc lại mấy chương trước): Tần Hoài Chu là thẻ đạo cụ của Úc Dạ Bạc, trong lúc làm nhiệm vụ anh chỉ có thể rời xa Úc Dạ Bạc trong một phạm vi bán kính nhất định, nên dù ở đây tấm ván gỗ đã vươn xuống lầu một mà Tần Hoài Chu không xuống dưới được hẳn cũng là vì vậy.
Cũng cảm thán xíu là ván gỗ biệt thự này cũng đủ trâu, anh Tần bò thế mà không gãy..