Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Tớ Là Cậu

Một chút về nhân vật Haibara
"Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới" – giọng cô giáo chủ nhiệm lớp 1B trường tiểu học Teitan, cô Kobayashi, nói. Đó chính là học sinh mới tên là Haibara Ai. Bước vào lớp là một cô bé với gương mặt khá lạnh lùng. Có lẽ vì ngại chăng? Nhưng nét mặt cô bé lại toát lên một vẻ đáng yêu, đáng mến mà bọn con trai trong lớp hết lời mời cô ngồi cạnh họ. Và, cái vẻ lạnh lùng đấy lại hiện ra. Cô bước đi về phía ghế ngồi của Conan và bỏ lại những lời mời mọc xung quanh. Lũ con trai đó tức lắm chứ. Dĩ nhiên rồi, vì Conan có mời cô bé đâu. Cô bé nhỏ nhẹ chào Conan và lấy sách vở ra. Sự tự nhiên của cô bé làm con mắt của Conan không khỏi "ngắm nhìn" cái gương mặt đó. Đó là cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Thời gian trôi qua, biết bao vật đổi sao dời. Thời gian đã xóa nhòa đi bao kí ức nhưng không thể phai đi những giọt lệ dĩ vãng đau buồn trong con tim cô. Conan ngày càng thấu hiểu cô. Hiabara đã coi cậu là chỗ dựa tinh thần, chỗ dựa tình thương của cô. Cô đã không còn gia đình nữa. Cha mẹ cô đã mất rồi. Chị gái cũng ra đi. Cả 3 bọn họ đang yên nghỉ trên thiên đàng. Thật đáng thương cho cô bé bất hạnh này. Tại sao chứ? Đáng lẽ cô phải có gia đình, có tình yêu thương như bao người khác chứ. Không những thế, cô lại còn bị bắt làm thuốc độc để cung cấp cho tổ chức Áo đen. Cô có lần bị bọn chúng giam cầm. Giữa tinh thế đấy, cô làm gì? Cô đã uống thuốc APTX 4869 do mình chế!!!! Phải chăng khi con người bị dồn vào bức tường cùng thì họ chỉ còn một cách táo bạo nhất đó là chết? Bần cùng sinh đạo tặc, cô phải tự tử, cô phải biến mất khỏi cái thế giới đã đày dọa cô, biến mất khỏi cái thế mà đã gieo bao tai ương, nguy hiểm ngập tràn lên đầu cô. Cô không chết mà chỉ bị nhỏ teo lại và đã chạy trốn khỏi tổ chức. Cô đã khụy ngã trước cửa nhà tiến sĩ Agasa. Và từ đây cuộc hành trình thú vị cùng với Conan và đội thám tử lớp 1B bắt đầu. Cô không còn là Sherry nữa mà là Haibara Ai – một cái tên do bác tiến sĩ đặt.
Không đơn thuần cuộc điều tra cùng bọn nhóc thám tử chỉ là che giấu thân phận của cô mà còn lại làm khuynh đảo tổ chức Áo đen. Haibara đã dần trở nên thân thiện hơn, dễ mến hơn. Cô dễ dàng lấy được ánh mắt cảm thông của độc giả. Ai đọc cũng phải thấy chua xót cho thân phận giấu danh tính của cô, có khi còn thương Haibara hơn của Conan ấy chứ.
Có một điều, chắc hẳn những người yêu mến Conan và Ai cũng biết. Chuyện tình cảm của Ai ư? Đúng rồi đấy. Haibara đã âm thầm giúp đỡ Conan. 2 người đã trải qua bao cuộc phiêu lưu, tình cảm của 2 người ngày càng rõ. Mỗi khi cô bé cười trước mặt Conan là ta hiểu, cô bé đang yêu. Có khi cô bé khóc, cô ôm chặt lấy Conan. Hình như cô cảm nhận: Conan sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô, là nơi cô tin tưởng, là nơi cô yêu mến, là hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của cô một đêm. Cậu bé đó chắc cũng có lẽ cảm nhận được tình cảm của cô bé.

"Đồ ngốc! Con gái chỉ ngắm con trai khi trên mặt cậu ta dính gì đó hoặc khi cô bé ấy đang yêu thôi" Mẹ của Conan đã nói vậy. Cậu cũng đã cảm nhận qua chính câu nói "hôm nay cô bé ngắm con đến cả chục lần" của mẹ cậu. Đêm đó, lúc đi ngủ cậu còn hỏi cô bé: "Trên mặt tớ có dính gì sao?". Điều này thấy rõ, Conan đã phản hồi lại tấm lòng của Ai. Và Ai cũng không quên được những kỉ niệm của hai người. Có lần cô bé đã nói: "Tớ ước tớ có thể ở với cậu mãi mãi". Đúng là về sau đó là lời nói đùa nhưng ẩn sâu trong con tim trần trề tình thương ấy là cả một tấm lòng bao la dành cho cậu thám tử trẻ.
Cố nhiên là hiếm ai có thể quên được hình ảnh cô bé đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn mặt trời hoàng hôn giữa thành phố Tokyo. Cô hình màu cam của hoàng hôn nhưng lại tìm kiếm màu xanh của hi vọng. Cô đang tìm kiếm chút tia sáng cuẩ sự sống, chút tia súng làm nguồn động viên để cô nâng bước. Còn gì làm mạn hơn khi hình ảnh trên tấm kính cửa số nơi có mặt trời là hình ảnh của Conan. Chắc chắn hình ảnh cậu bé luôn ở trong tim cô, luôn dành cho cô lòng nhiệt huyết hăng say nhất.
Vâng. Hi vọng rằng mọi người thấu hiểu cho cô, cảm thông cho cô. Cô phải kìm nén nỗi đau mà bước tiếp. Conan là chỗ dựa duy nhất của cô. Cô tin vào điều đó. Mọi người ơi, hãy yêu cô thật nhiều vào. Cảm ơn tác giả đã cho người đọc những cảm xúc tuyệt vời nhất về cô bé. Cô cũng là nơi mà chúng ta thấu hiểu tình yêu. Dù chỉ là thấu hiểu một phần thôi, nhưng cũng rất đáng quý, đáng trân trọng. Hãy yêu mến cô, Haibara Ai, người
Haibara Ai-cánh đòng màu xám buồn rầu, ảm đạm, cái tên ấy như đã phần nào phản ánh được tâm hồn cô.Hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, thông mình, mạnh mẽ đã cuốn hút tôi ngày từ những trang đầu tiên khi cô xuất hiện... phảng phất nơi ấy những nét buồn, nét trầm tư và có chút gì đó thật lạnh lùng từ con người Haibara...
2


Tôi rất buồn cho số phận oan nghiệt và khổ đau của Haibara.Chính cái sự nghiệt ngã ấy, chính cái sự oan trái ấy đã khiến cho một cô gái trở nên lạnh lùng và trầm lặng.Có nhiều người chỉ biết ngồi đó, trách móc cô, ghét bỏ cô vì cô quá lạnh lùng, nhưng họ đã tự đặt mình vào hoàn cảnh của cô chưa mà dám nói như vậy?Lạnh lùng ư?Bởi cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ.Nếu là Haibara thì bạn sẽ làm thế nào đây:mất hết người thân ,luôn bị truy lùng như một kẻ tội đồ và luôn lặng lẽ dõi theo một người mà biết chắc rằng người ấy sẽ không bao giờ đáp lại?Khóc ư?Khóc là sẽ quên đi hết ư?Chỉ những kẻ yếu đuối mới làm như vậy.Trong xã hội này,có nhiều kẻ ăn to nói lớn,tình khí như lửa nhưng cũng đâu có thể làm được gì chứ.Thế nhưng một cô gái như Haibara lại có thể làm được điều đó,đáng ra chúng ta phải khâm phục cô ấy chứ không phải chỉ có trách cho xong chuyện đâu.

Tôi yêu tất cả những gì thuộc về Ai.Đôi mắt trầm buồn nhưng đọng lại chút vẻ ngây ngô, ngờ nghệch; khuôn mặt lạnh lùng; học vấn uyên bác, dáng vẻ điềm đạm,...Tất cả những nét đáng quý ấy đâu có thể dễ dàng gặp được trên thế giới đầy cạm bẫy này.Tôi yêu tất cả những nét ấy cho dù có người luôn ghét bỏ nó, bởi nó là thứ đáng giá trong cuộc đời...
Đã bao giờ Ai nhỏ nước mắt trước mặt mọi người chỉ vì nỗi buồn thoáng qua chưa?Dù chịu nhiều đau khổ nhưng cô vẫn luôn lạnh lùng.Vậy cô có khóc không?Câu trả lời là có.Cô đã khóc khi nhớ về chị gái mình,nhớ về hình ảnh cuối cùng của chị.Haibara luôn muốn chịu đau khổ một mình,không muốn thể hiện ra.Cô tự dằn vặt mình bởi vì cô mà mọi người xung quanh cô gặp nguy hiểm.Cô thích Shinichi mà không thể hiện ra.Khi buồn,cô không khóc um lên"trời ơi tôi khổ quá!", mà ngược lại,cô vẫn khóc nhưng nước mắt chảy vào trong tim.Haibara buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

Buồn,cô không mít ướt như Ran,Kaz hay Ayumi mà chỉ lặng lẽ khóc thầm.Khi vui,cô cũng không cười toe toét mà chỉ mỉm cười trong chốc lát.Nụ cười ấy màu nhiệm làm sao.Nó đã làm dịu đi cái vẻ lạnh lùng của cô,làm tan tuyết trong trái tim cô,như tia nắng sau cơn bão vậy.
Haibara lạnh lùng nhưng không hề vô cảm.Nếu vô cảm thì liệu cô có biết đau, biết buồn không?Cô không hề vô cảm.Cô vẫn yêu ,yêu một cách thầm lặng,yêu mà không dám với tới.Cô yêu Shin nhưng lại luôn phủ nhận điều đó.Cô luôn chờ Shin cho dù vẫn biết rằng trái tim Shin chỉ có mình Ran mà thôi.Đau lắm,buồn lắm nhưng cũng không thể làm gì được vì cô chỉ là kẻ thứ ba,là người đến sau.Cô dám hi sinh tính mạng mình mà đến gặp kẻ thù khi Shin đang gặp nguy hiểm.Liệu đấy có thể gọi là vô cảm không?Màu xám,gam màu buồn không lối thoát...
Ran và Haibara hoàn toàn không giống nhau...
Nếu Ran ấm áp thì Haibara lạnh lùng.Nếu như Ran là ánh nắng mặt trời thì Haibara là bông tuyết mùa đông.Nếu như Ran là cái rực rỡ của mùa hè thì Haibara là cái ảm đạm của mùa đông.Nếu như Ran là sắc đỏ tươi trẻ thì Haibara là sắc xám buồn....Ran và Hai luôn đứng ở hai cực đối nhau về tính cách.Khi buồn cũng như khi vui,Ran đều để lộ ra ngoài mặt nhưng Ai thì không.Cô giấu tất cả vào bên trong trái tim mình mà không thể hiện ra.Nhưng có một điểm chung giữa hai cô gái này...Họ sẽ luôn chờ đợi Shin,chờ bóng dáng người mà họ yêu mến.
Nếu Ran là mùa xuân thì Hai là mùa đông.Nếu Ran là ngọn lửa thì Hai là băng tuyết.Trái tim họ không giống nhau...Ran luôn mở rộng trái tim mình cho gió ùa vào.Còn Haibara chỉ dám lặng im, không dám mở cửa tâm hồn mình vì cô đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bởi đôi vai bé nhỏ kia đang phải gánh lên quá khứ đau lòng.
"Mình đã biết là...từ khi rời khỏi tổ chức, trên thế gian này làm gì có chỗ cho mình"

Không phải vậy đâu, bạn vẫn luôn có chõ trong thế giới này...,và ...bạn cũng đã có những người bạn tốt rồi đấy Ai. "Tình bạn không phải là một cái máy bán nước ngọt, còn bỏ tiền thì còn nước uống,không bỏ tiền thì nước sẽ không chảy ra".Đúng vậy Ai àh.Tình bạn là một thứ đáng giá và linh thiêng.Ngay lúc này đây ,bạn đã có cho mình thứ quý giá ấy rồi.
"Chia tay là lưỡi dao xé nát lòng kẻ ở người đi"
Hãy quên tất cả những đau buồn trước đây đi Ai, tuy đó có là lưỡi dao xé nát lòng người đi chăng nữa nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua thì bạn vẫn có thể làm dược.Cố lên! Ai-chan!

Nguồn Internet


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui