Sự Lựa Chọn Của Em Chỉ Có Thể Là Tôi


"Ba Sở, ba Sở ơi.

Mẹ con đâu rồi ?"
Giọng nói non nớt vang lên.

Một bé trai nhỏ xíu, mập mạp trắng trẽo vươn bàn tay mũm mỉm lên kéo kéo vạt áo ngủ của người đàn ông đang ngồi đọc sách trong thư phòng.
Sở Bách Nhiên cúi đầu xuống nhìn cậu con trai 4 tuổi rưỡi của mình.

Anh xoa mi tâm, đặt cuốn sách xuống bàn, cởi mắt kính ra rồi đưa tay ôm cậu nhóc lên đặt trên đùi.
"Kiếm ba mà tại sao lại hỏi mẹ ở đâu ? Hử ?"
"Vì con hông kiếm được mẹ con."
Giọng nói ngọng nghịu đáp lời anh.

Sở Bách Nhiên cười cười, véo cái má sữa núng nính một cái.
"Làm sao ? Anh lại muốn quậy cái gì đây ? Không thể nói với ba anh à ?"
Cậu nhóc mũm mĩm nghe Sở Bách Nhiên nói vậy, hàng mày dần cau lại, có vẻ đang rất nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này của anh.

Sau một hồi lâu chờ đợi, rốt cuộc cậu bé cũng lên tiếng.
"Ba ơi, xem chừng là việc này cánh đàn ông chúng ta hông thể làm tốt được.

Vẫn là nên tìm mẹ đi hoi."
Sở Bách Nhiên lập tức phì cười.
"Nhóc thối, rốt cuộc là có chuyện gì ?"
"Nếu ba đã kiên trì muốn biết, vậy thì tới phòng của em đi ạ."
Sở Bách Nhiên liền ôm con mình đi sang phòng của Sở Quân Dao.

Đúng vậy, hiện tại anh có hai đứa con, đứa con trai lớn 4 tuổi rưỡi, tên là Sở Bác Văn, chính là thằng nhóc mập mạp này đây.

Còn lại một đứa con gái 2 tuổi, là Sở Quân Dao.

Mở cửa phòng ra, thấy Sở Quân Dao đang nằm ngủ ngon lành trên nôi, cạnh nôi có một chiếc ghế đang kê ở đó, có vẻ như là một tên lùn nào đó không thể nhìn vào nôi, liền kê ghế ở đó trèo lên để nhìn vào nôi đây mà.
"Tới phòng em rồi, con muốn cho ba xem thứ gì đây."
Sở Bác Văn liền lườm ba mình một cái.

"Đúng là vẫn nên tìm mẹ mà.

Mẹ chưa đi đến cửa là đã biết vấn đề rồi."
Sở Bách Nhiên cau mày.
"Sở Bác Văn, muốn nói gì thì liền nói.

Cứ vòng vo làm gì ? Con sắp thành công chọc giận ba rồi đấy."
Sở Bác Văn liền giơ tay chỉ về phía cái nôi.
"Ba Sở à, chính là em gái ị rồi.

Mùi thơm nồng nặc đầy phòng như vậy mà ba không ngửi thấy ra sao ?"
Lúc này Sở Bách Nhiên mới phát hiện, đúng là như vậy thật.

Anh đặt Sở Bác Văn xuống đất, đi lại xem xét tả của con gái.

Ị thật rồi.

Vừa chuẩn bị lột tả xuống thay thì Sở Bác Văn đã la lên.
"Ba mau dừng tay.

Giữ nguyên hiện trường."
Sở Bách Nhiên cứng nhắc quay đầu nhìn thằng con trai nhà mình.

Anh cáu thật rồi.
"Bác Văn, có phải con đang thèm đòn đúng không ?"
"Ba làm sao thế ? Hông phải ba dạy con là nam nữ thụ thụ bất thân sao ? Làm sao mà ba có thể thay tả cho em gái của con được."
Sở Bách Nhiên bị con trai làm cho á khẩu, anh bước tới xách cổ áo con trai lên tính tính sổ với nó thì một giọng nói dịu dàng cất lên.
"Cha con hai người làm cái gì mà ầm ĩ hết cả lên thế ?"
Diệp Châu Anh mặc một chiếc váy ngủ ren ngắn, đi từ hành lang vào phòng con gái.

Cô là đang ngủ thì bị tiếng nói của Sở Bách Nhiên cùng con trai làm cho tỉnh giấc.

Liền ngồi dậy đi tìm hai người.
Sở Bách Nhiên vừa thấy vợ yêu đang ngủ thì lại chạy sang đây, liền liếc con trai một cái cảnh cáo.

Anh đi tới xoa xoa mặt Diệp Châu Anh, lại hôn một cái lên trán cô.

"Bà xã, em đi ngủ đi.

Không có việc gì đâu.

Thằng ngốc này nó lại kiếm chuyện một chút thôi."
Sở Bác Văn liền chạy lại ôm lấy chân Diệp Châu Anh.
"Mẹ, con không có.

Là em gái ị, ba Sở muốn thay tả cho em.

Con chỉ là nhắc nhở lại lời mà ba đã dạy cho con thôi.

Ba còn đòi đánh con."
Diệp Châu Anh phì cười.

Hai cha con này lại cãi nhau rồi.

Chẳng hoà thuận một chút nào hết.

Cô quay sang hôn một cái vào má chồng như an ủi, lại ngồi xuống ôm lấy Sở Bác Văn.
"Con nhắc nhở ba thế nào mà ba lại đòi đánh con ?"
Sở Bác Văn thấy đã có chỗ dựa vững chắc rồi, liền phụng phịu mách lẽo với Diệp Châu Anh.

"Ba dặn con là nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà ba đòi thay tả cho em, con ngăn cản thì ba liền hung dữ với con."
Diệp Châu Anh nghe xong, tủm tỉm cười nhìn Sở Bách Nhiên cái mặt đã đen như đít nồi.

Cô đưa tay xoa xoa đầu con trai.
"Bác Văn, em còn nhỏ.

Ba con muốn giúp mẹ thay tả cho em thôi, không sao hết."
Sở Bác Văn vẫn phụng phịu đứng nép sang một bên.

Nghe Diệp Châu Anh nói xong cũng không ừ hử gì hết.

Diệp Châu Anh đứng dậy tiến lại nôi con gái thay tả cho con.

Sở Bách Nhiên liền chạy tới đẩy cô ra.
"Anh thay, em đi ngủ đi."
Diệp Châu Anh nhẹ nhàng nhấc tay anh ra.
"Không sao mà.

Anh lo dỗ con trai anh đi.

Em thay cho con nhanh hơn anh."
Sở Bách Nhiên lại nhìn thằng nhóc con kia một cái.
"Mặc kệ nó."
Diệp Châu Anh phì cười.

Ông già này thế mà đến giờ vẫn còn đi tị nạnh với trẻ con.

Đúng là đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn.
Cô mau chóng lột tả của Sở Quân Dao ra, ẵm con bé đi rửa xong lại thay tả mới.

Rồi ru bé ngủ lại đặt lên nôi.

Làm xong hết việc thì Sở Bách Nhiên cũng đã dẫn Sở Bác Văn về phòng bắt ngủ rồi.

Lúc cô vừa đi ra thì anh cũng vừa ra khỏi phòng Sở Bác Văn.
Sở Bách Nhiên đứng lại ngắm vợ một chút, bộ váy ren trắng ngắn ngang đùi tôn lên đôi chân dài vừa thon vừa trắng, váy hai dây cổ tim nên lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đôi gò bồng to tròn thoát ẩn thoát hiện sau lớp áo.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, sao vợ anh lại gợi cảm thế này.

Sở Bách Nhiên đi tới, vòng tay ôm chiếc eo nhỏ mềm mại từ phía sau, vùi mặt vào cổ Diệp Châu Anh hít ngửi.

Lại khẽ mút nhẹ lên dái tai của cô.
"Bà xã, em đẹp quá."

Diệp Châu Anh đánh một phát vào tay anh.
"Buông em ra, chúng ta còn đang ở ngoài hành lang đó.

Em buồn ngủ, mai còn phải đi làm."
Sở Bách Nhiên vẫn ôm siết lấy Diệp Châu Anh, nụ hôn chuyển từ dái tai xuống chiếc cổ mãnh khãnh của cô.

Lại liếm một chút, mút một chút.

Tay anh cũng chuyển từ chiếc eo nhỏ xuống xoa nắn cặp mông vừa tròn vừa đàn hồi của cô.

Phải nói đây là bộ phận trên người Diệp Châu Anh khiến anh mê mẩn nhất.
"Ưm...Bách Nhiên...đừng quậy nữa."
Nghe giọng nói nũng nịu của Diệp Châu Anh, Sở Bách Nhiên lại cúi xuống, bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ của hai người.

Giọng nói trầm khàn đã pha lẫn dục vọng cất lên.
"Ban nãy bảo em đi ngủ thì em không nghe lời.

Bây giờ anh không cho em ngủ nữa."
Diệp Châu Anh nghe Sở Bách Nhiên nói vậy, đỏ mặt vùi vào lồng ngực anh.

Đã có hai đứa con với nhau rồi nhưng mỗi lần anh giở thói lưu manh cô vẫn xấu hổ.

Chả hiểu nỗi nữa.

Nhưng mà, cô cũng rất yêu một Sở Bách Nhiên như vậy.

Sở Bách Nhiên lưu manh, Sở Bách Nhiên dịu dàng, Sở Bách Nhiên thâm tình, Sở Bách Nhiên chững chạc trưởng thành.

Chỉ cần là Sở Bách Nhiên thì cô đều yêu.

Diệp Châu Anh rướn người lên đặt lên môi anh một nụ hôn, lại nhỏ giọng nói.
"Ông xã, em yêu anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận