Henry hướng mắt về phía lối vào và trông thấy một khuôn mặt thân quen:
"Thanh tra Kleton?"
"Anh nói gì cơ?" - Josh cũng ngay lập tức quay ra và hỏi.
Sau quãng thời gian làm việc mệt nhoài, thanh tra Kleton bất ngờ xuất hiện trước quán mì với một vài xấp tài liệu trên tay, dáng vẻ già cỏi của một ông lão mắc chứng đau lưng đang bước từng bước một vào quán mì trông mới mệt mỏi làm sao, thấy vậy, Henry và Josh liền rời khỏi ghế của mình và chạy đến đưa ông vào.
"Sao ông lại ở đây vậy hả, đã làm việc nhiều như vậy rồi thì nên về nhà mà nghỉ ngơi đi chứ lão già này."- Với một giọng nói bực bội, Josh lên tiếng trách móc thanh tra Kleton.
"Cẩn thận cái miệng của cậu đi, mới chỉ để mắt mở hơn một ngày thôi thì cần gì nghỉ ngơi chứ, ta còn khỏe như voi đây này, chẳng có mệt mỏi gì đâu, đừng có lo lắng thái quá đến thế."
"Mà có gì trong những xấp tài liệu này vậy thanh tra Kleton, đây có phải là hồ sơ vụ án về cái chết của Terry Poler không?" - Henry lên tiếng và hỏi về xấp hồ sơ mà thanh tra Kleton đang cầm trên tay.
"À mấy thứ này sao, không phải đâu, chúng là của cậu đấy." - Thanh tra Kleton trả lời rồi đưa xấp tài liệu cho Henry.
"Của tôi sao?" - Henry nhận lấy với một gương mặt khó hiểu thấy rõ.
"Chứ còn gì nữa, chẳng phải cậu đang có hàng tỷ câu hỏi đằng sau cái chết bất thình lình và khó hiểu của bố mình hay sao."
"Hả, nhưng làm sao mà ông biết được điều đó?" - Josh nghe thấy liền hỏi.
"À, ta dùng máy nghe lén lên điện thoại của Josh ấy mà, sao mà không biết được chứ." - Thanh tra Kleton trả lời và cười khẩy lên.
"Cái lão già này, ông gắn nó lên điện thoại tôi khi nào vậy hả?" - Josh lấy ra kiểm tra và tìm thấy một cái máy nghe lén bên dưới chiếc điện thoại của mình.
"Chả biết nữa, chắc là lúc cậu đi mua cà phê cho ta hôm qua đấy." - Thanh tra Kleton phì cười trước sự tức giận của Josh.
"Vậy là những gì bọn tôi nói từ nãy đến giờ, ông nghe cả rồi sao?" - Henry cũng mỉm cười và hỏi.
"Thứ lỗi cho ta lần này đi, vì hơi tò mò muốn biết cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai học trò của ta sẽ là gì nên ta mới làm vậy thôi."
"Bỏ chuyện đó qua một bên đi, làm sao mà ông lại có được những tài liệu này vậy, đừng nói với tôi ông cũng là người đã từng phụ trách vụ án của bố Henry đấy nhé?" - Josh hỏi.
"Không đâu, những người phụ trách vụ án của bố Henry đã mất vì tuổi già cách đây vài năm rồi, trong số những tài liệu ở đây tuy có một vài thứ chỉ là suy đoán nhưng nghe qua thì nó rất thuyết phục đấy, số còn lại thì là những tài liệu đã được điều tra kỹ càng và gửi đến văn phòng công tố để xác thực rồi, may cho Henry là ta có một người bạn làm việc tại văn phòng công tố thành phố đấy nhé."
"Vậy bạn của ông hẳn phải là một công tố viên nhỉ." - Henry uống ực một ly rượu và hỏi.
"Không, phải là siêu công tố mới đúng, các cậu nên thấy cách làm việc của hắn ta, cái tên đó giỏi lắm đấy, có khi còn giúp ta suy luận và tìm ra lời giải cho những vụ án hóc búa nữa, giá mà hắn ta cũng là cộng sự của ta thì tốt biết mấy nhỉ."
"Vụ án của bố Henry nổi tiếng đến mức được chuyển đến tận văn phòng công tố ở thành phố sao, tôi biết là nó rất nghiêm trọng nhưng chẳng phải thanh tra và các công tố ở thành phố thường chẳng để tâm gì đến những vụ án ở vùng quê sao?" - Josh hỏi một cách ngạc nhiên.
"Có thể các cậu không biết, nhưng đến tận giờ phút này, vẫn còn khá nhiều người theo đuổi vụ án kỳ lạ đó đấy, kể cả những thanh tra gần nghỉ hưu như ta và các công tố viên như bạn của ta nữa đấy."
"Vậy sao, tôi cứ nghĩ là thời hạn điều tra vụ án của bố đã kết thúc từ lâu rồi chứ." - Henry ngẫm một chút rồi nói.
"Nghe này, sự thật không giống như những gì mà các cậu được nghe thấy trên truyền thông đâu, thực chất thì đến thời điểm này, giới cảnh sát chúng ta vẫn còn 2 tháng nữa để tìm ra chân tướng sự việc trước khi vụ án được đóng lại vĩnh viễn đấy."
"Xin lỗi nhé Henry, vụ án của bố anh tuy có phần kỳ lạ thật nhưng tôi nghĩ giờ dù ta có làm gì đi nữa thì những người đã chết tại cái chung cư ngày hôm đó cũng chẳng thể nào sống lại được nữa, tôi thấy chúng ta nên tập trung lại để kết thúc cơn ác mộng hiện tại thì hay hơn đấy." - Josh ngập ngừng một chút rồi nói.
"Sao cậu có thể nói như thể vụ thảm sát đó chẳng liên quan gì đến vấn đề mà ta đang đối mặt vậy Josh?" - Thanh tra Kleton quay sang Josh và nói.
"Ý ông là sao cơ, làm sao một vụ án được cho là thảm sát lại liên quan đến một căn bệnh chết người được chứ?"
"Đừng hỏi nhiều làm gì, hãy mở hai cái phong bì hình ảnh đó ra đi, ta sẽ cho các cậu thấy điểm tương đồng giữa hai vụ án này."
Josh nhẹ nhàng mở hai phong bì màu vàng có in dòng chữ "hình ảnh thảm sát" và "người nhiễm bệnh" ra, tất cả những tấm hình bên trong đều là những người đã chết với máu me vương vãi ở khắp nơi, khi nhìn thấy những tấm hình gớm ghiếc đó, Henry suýt nữa đã nôn ra món mì ngon lành mà anh vừa ăn lúc nãy.
"Mấy tấm hình này là sao vậy thanh tra Kleton?" - Henry ngay lập tức định hình lại và lấy một tấm lên xem qua rồi hỏi.
"Rót cho ta một ly rượu đi rồi ta sẽ giải thích cho các cậu."
"Của ông đây, nhưng những người đã chết ở hai địa điểm lẫn dòng thời gian khác nhau này, điều gì có thể liên kết những cái chết này với nhau chứ?" - Josh cũng nhìn qua những tấm hình ở cả hai phong bì và hỏi.
"Nhìn kỹ đây, giờ ta sẽ phân chia mấy tấm hình này thành hai nhóm, bên tay trái của ta là hình của những người đã thiệt mạng trong vụ thảm sát năm 1991, còn bên tay phải là hình của những người nhiễm bệnh đã chết mà Kingheat từng công bố tại phòng thí nghiệm ba năm về trước, nếu nhìn sơ qua thì các cậu sẽ chẳng thấy được điểm nào giống nhau cả, nhưng nếu kỹ hơn một chút, các cậu sẽ thấy được thứ đã dẫn đến cái chết của họ đấy."
"Ông nói đúng, trông thì có vẻ bình thường nhưng vết thương của những người đã thiệt mạng trong vụ thảm sát kia nhìn lại khá kỳ dị, không phải họ bị đâm đến chết như trong báo cáo sao?" - Josh dần nhìn ra được sự tương đồng từ những vết thương của những người nhiễm bệnh lẫn những người đã chết trong vụ thảm sát.
"Tinh mắt đấy, để ta giải thích cho các cậu, những vết thương của những nạn nhân trong vụ thảm sát thật ra là những vết cắn đấy."
"Vết cắn sao, ông đang nói gì vậy thanh tra Kleton?" - Henry nhăn mặt và hỏi.
"Có thể các cậu nghĩ là bọn ta điên nhưng những vết thương đó chắc chắn là vết cắn đấy, ta không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra tại cái chung cư đó, nhưng những cái xác hẳn đã bị ai đó động tay vào rồi, ai đó đã che đậy những vết cắn đó bằng những miếng thịt giả, chúng được ghép rất tỉ mỉ và gọn gàng vào trong những vết cắn nên nếu nhìn qua thì nó chẳng khác gì những vết xước được gây ra từ vật nhọn cả."
"Có thể những vết thương của các nạn nhân trong vụ thảm sát khá kỳ dị nhưng điều gì lại đưa ông đến cái suy nghĩ điên rồ đó vậy thanh tra Kleton?" - Henry lộ rõ sự bất đồng quan điểm của mình.
"Cậu muốn hỏi điều gì đã đưa ta đến kết luận xâu chuỗi hai vụ án này với nhau sao?"
"Phải, tôi cần một lời giải thích hợp lý trước khi tin vào sự suy đoán vô căn cứ đó, tôi muốn biết rằng liệu bố mình có thật sự giết họ hay không."
"Cậu từng nói rằng bố của mình là một bác sĩ đúng chứ?" - Thanh tra Kleton rót một chút rượu, uống ực một cái và quay sang hỏi Henry.
"Đúng vậy."
"Vậy cậu có biết chút gì về nơi làm việc của bố mình không?"
"Không hẳn, nhưng tôi từng thấy một dòng chữ có tên là bệnh viện Cremary trong hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân mà bố đang chữa trị."
"Được rồi, cậu còn biết gì nữa không?"
"Ý ông là sao?"
"Bố cậu là bác sĩ tại viện tâm thần Cremary, và người đứng đầu bệnh viện đó trước đây có một cái họ khá quen thuộc." - Thanh tra Kleton lấy ra một vài tấm ảnh về bệnh viện Cremary và người được cho là giám đốc bệnh viện năm xưa cho Henry xem.
"Người này có một cái họ quen thuộc sao?"
"Cậu hẳn vẫn còn nhớ đến cái tên George Kelly phải không?"
"Hắn là kẻ có liên quan đến nguồn gốc đại dịch tại Kingheat phải không?"
"Đúng vậy, và người từng quản lý viện tâm thần đó là giám đốc Aron Kelly, đồng thời cũng chính là người ông của George."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...