Sự Lạnh Lùng Của Em Làm Trái Tim Anh Đau
Sau khi gửi một lời chào hết sức"thân thiện" đến ông Dương Nhật Minh, nó, Ana và Kelvin mở một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng bước đầu thành công tốt đẹp. Vì uống rượu qua nhiều nên nó và nhỏ hôm nay đi học với trạng thái k dc tốt cho lắm. Nó vác ba lô uể oải bước vào trường thì bất ngờ gặp hắn và Hải Nam cũng dg chuẩn bị lên lớp. Ana và Hải Nam gặp nhau cả hai đều rất vui, cứ tíu tít nói chuyện mà quên luôn hai người bạn thân của mình. Hắn gặp nó khuôn mặt bỗng đỏ lên vì nghĩ đến nụ hôn vừa rồi còn nó vẫn k chú ý đến hắn dù chỉ một lần và điều đó vô tình làm hắn k dc thoải mái. Chỉ có hắn và nó đi vào lớp còn Hải Nam và Ana "tình tứ"kéo nhau đi ăn sáng. Lớp 10A1 vào giờ này rất ít hs có mặt trong lớp vì cô ấm cậu ấm nào cũng ngủ nướng nên lớp có thể gọi là"vắng tanh". Nó đặt ba lô xuống bàn rồi áp mặt vào bàn mà ngủ. Hắn đi đến chỗ ngồi của mình thấy nó đã ngủ nhưng cơ thể cứ run cầm cập vì lạnh mà trời hôm nay rất nóng. Hắn bất giác cảm thấy lo lắng:
_Nè, nhóc có bị sao k vậy?
Nó k nói gì, chỉ ngước lên nhìn hắn với khuôn mặt đỏ ửng. Hắn lấy tay chạm vào trán nó mà có cảm giác như chạm vào lửa. Mọi thứ xung quanh nó dgbat81 đầu mơ hồ và rồi nó thiếp đi trong sự lo lắng của ai đó. Chỉ còn nghe dc 1 tiếng nói trầm ấm nhưng có pha chút hối hả:
_Nhóc bị làm sao vậy........trả lời...tôi mau....đừng làm tôi sợ mà.
Khi tỉnh dậy nó thấy mình dg ở một nơi có 4 bức tường toàn màu trắng đến nhức mắt, lại có cả mùi thuốc xát trùng khó chịu cứ xộc thẳng vào mũi. Toàn thân nó đau ê ẩm, nhìn sang bên trái nó giật mình khi nhìn thấy hắn dg gục đầu lên giường bệnh ngủ rất ngon. Khuôn mặt điển trai có vài sợi tóc màu hung đỏ rũ xuống vầng trán càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên. K hiểu sao nó cảm thấy rất vui khi bây giờ có hắn bên cạnh như thế này. Bỗng hắn mơ ngủ mà thốt lên 1 lời làm nó cảm thấy ấm áp lạ thường:
_Tuyết Băng à, nhóc đừng có chuyện gì nha. Mau khỏe đi đó.
"Cạch"tiếng của phòng dc mở, cô ý tá đẩy cửa bứơc vào thấy nó đã tỉnh nên rất vui, ân cấn hỏi hang:
_Cô bé tỉnh rồi à? Đã hôn mê gần 1 ngày rồi đó.
Nó day day thái dương hỏi lại:
_Từ sáng cho đến giờ ư?
_Ừ. Mà cô bé may mắn ghê. Dc cậu bạn trai chăm sóc rất tận tình. Cậu nhóc đó đã ở đây suốt , cứ hối thúc bá sĩ phải kiểm tra tình hình cô bé như thế nào, làm cả bệnh viện hôm nay dc dịp bận rộn đấy-cô y tá vừa chuyền nước biển cho nó vừa cười mãi.
Sau khi cô y tá đi khỏi nó nhìn chăm chú hằn rất lâu khẽ nở một nụ cười mà chắc k ai dc thấy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu hung đỏ của hắn nó thầm thì:
_Cám ơn nha.
Một hồi sau, hắn vươn vai thức dậy thấy mình dc nó đắp mền cho nên cũng vui vui nhưng nhìn khắp phòng k thấy nó đâu thì đâm ra lo lắng:
_Tuyết Băng à, nhóc đi rồi?
_Tôi đi toilet cũng k dc nữa sao?-nó đi ra với khuôn mặt còn xanh sao vì chưa khỏi bệnh. Hắn thấh nó tự dưng tâm trạng cũng tốt lên vài phần, thở phào nhẹ nhõm:
_Vậy mà tôi tưởng nhóc đi đâu chứ.
Nó đi đến ghế sopha lấy 1 cuốn tạp chí ra đọc nhưng tâm trí dg để ở nơi khác k phải trong tạp chí:
_Anh ở đây nguyên ngày hôm nay?
_Ừ, tại nhóc ngất xỉu nên tôi đưa vào bệnh viện. Hên là nhóc chỉ bị cảm bình thường uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ khỏi. làm tôi lo muốn chết-hắn hồn nhiên trả lời.
Một sự ấm áp lại 1 lần nữa"len lén"chui vào trái tim nó. Đang định hỏi vì sao hắn lại tốt với mình như vậy thì cơn đói ập đế."Ọc...ọc....ọc"nó xấu hổ vì cái bụng tự dưng biểu tình vì chưa được ăn ngay vào lúc này. Hắn khẽ mỉm cười rồi bước xuống giường đi thẳng ra cửa k quên để lại 1 câu:
_Tôi đi mua cháo. Ở đây ngoan đó,còn yếu lắm đừng vận động nhiều.
_Tôi k phải con nít-nó liếc xéo hắn.
_K phải con nít vậy là...baby-hắn nói đùa rồi chạy đi thật nhanh, để nó một mình điên tiết.
Chưa đầy 5 phút sau, hắn trở về cùng với tô cháo còn nóng hổi. Nó liếc nhìn đồng hồ giọng thán phục:
_Sao anh đi nhanh dữ vậy?
_Tôi sợ nhóc đói rồi xỉu luôn sao-hắn nói bằng giọng bỡn cợt.
Nó đi đến lấy tô cháo với vẻ mặt"muốn giết người" làm hắn phải nuốt khan vì sợ. Đang còn yếu nên nó ăn cháo rất khổ sở, hắn nhìn nó ăn mà muốn tức điên vội vàng lấy tô cháo từ tay nó:
_Đang còn bệnh....để tôi đúc cho.
_Đã bảo tôi k phải là con nít, tự ăn dc-nó ngang bướng.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói bằng giọng ma mị:
_Cãi lời tôi thì....k dc ăn nữa hè hè.
Định cố chấp nói k ăn nhưng thật sự bây giờ nó dg rất đói. Nhìn tô cháo trong tay hắn mà nuốt nước bọt ừng ực, đành dẹp tính"ngang bướng"sang một bên nó nói với âm lượng cực nhỏ:
_Tùy anh.......
_Cái gì? Nói lại xem tôi chưa nghe rõ hì hì.
_K NHẮC LẠI-nó nhấn mạnh từng chữ.
_Ok ok, tôi thua nhóc luôn đó, ngang bướng và lạnh lùng thì k ai bằng-hắn lắc đầu ngán ngẩm.
Tưởng chừng mọi chuyện đã đâu vào đấy, tuy nhiên một lúc sau......
_Nóng quá, anh phải thổi chứ....định giết chết tôi à?
_Xin lỗi.....xin lỗi....tại đây là lần đầu tôi đúc ột người ăn...nên k biết...=====
.....Thế là căn phòng lại dây sóng nhưng đôi khi như vậy vô tình tạo nên 1 sợi dây liên kết vô hình giữa"băng"và"gió". người ta nói "thương nhau lắm, cắn nhau đau mà"thật k sai ^_^
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...