Khi mùa hè hoàn toàn kéo về, tôi và Giang Lạc đến nghĩa địa Thành Nam thăm Bách Lâm.
Phải, chúng tôi rất nhút nhát, lần lữa mãi mà không dám đối mặt với nó.
Sáng cuối tuần, cha mẹ dắt chó đi dạo, tôi và Giang Lạc ăn sáng xong không có việc làm, em ấy tựa vào vai tôi xoa bụng, bỗng nói: “Anh, chúng ta đi thăm Bách Lâm đi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời thăm thẳm, trời trong nắng ấm, thế giới vừa sạch sẽ vừa tươi đẹp.
Quay về phòng mình thay quần áo, lúc bước ra thì phát hiện cả hai đều ăn ý mặc chiếc sơ mi trắng.
Có lẽ em cũng giống tôi, cảm thấy lần gặp Bách Lâm này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Nghĩa trang Thành Nam, tôi rất ít đến đây.
Ban đầu là thật sự không dám đến, vì nghĩ em trai chết rồi chỉ còn lại mỗi một tấm mộ bia để nhìn, sẽ khó chịu trong lòng.
Sau này là vì hổ thẹn trong thâm tâm, tôi lại đi yêu người yêu của nó.
Tôi vẫn tin Bách Lâm yêu Giang Lạc, chẳng qua là dùng sai phương thức cũng như đi nhầm đường.
Với em trai, tôi vẫn phần nào hổ thẹn khi đối mặt, cứ như đã cướp mất vật trân quý của nó vậy.
Trên đường đi Giang Lạc không nói lời nào, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
“Đợi đến tầm hạ chí, chúng ta lại đi thôn Bắc Cực nhé.” Tôi nói.
“Hả?” Em quay sang nhìn tôi, bộ dạng ngơ ngác hết sức đáng yêu.
“Lần trước không phải lúc đón năm mới không thấy được Cực Quang à, tên hướng dẫn viên đã nói đến chừng hạ chí sẽ dễ gặp được.” Chúng tôi đến bãi đậu xe của nghĩa trang, đậu xe xong cùng đi đến tiệm bán hoa.
“Hạ chí là tháng mấy?” Giang Lạc nhẹ nhàng dựa sát vào tôi, lúc đi thì mu bàn tay của chúng tôi vô tình chạm vào nhau.
Tôi trực tiếp nắm lấy tay em, suy nghĩ rồi trả lời: “Cuối tháng 6, khi đó chắc thư thả rồi.”
“Được.” Giang Lạc trở tay nắm lại tay tôi, tay kia thì móc điện thoại từ trong túi ra, “Em tra ngày thử, đặt vé máy bay sớm sẽ tiện hơn, cô chú cũng đi cùng phải không?”
Tôi cười nhìn em, lại gần tai em nói: “Không dẫn họ theo, chỉ hai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật thôi.”
Giang Lạc rụt cổ, buông tay tôi ra chạy vào trong tiệm.
Chúng tôi mỗi người mua một bó bách hợp trắng, rồi giữ khoảng cách nửa mét đi đến chỗ của Bách Lâm.
Bốn phía của nghĩa trang Thành Nam được bao phủ bởi thảm cỏ xanh rì, từng cây dương thụ to lớn rào các bia mộ ở phần trung tâm.
Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không mà luôn thấy nhiệt độ ở đây thấp hơn so với trong nội thành.
Chúng tôi đến trước mộ Bách Lâm, cúi người đặt bó hoa xuống.
Trong hình, nó cười nhìn chúng tôi, dáng vẻ thơ ngây trẻ dại.
Nó rất trẻ, rất đẹp trai, tuổi trẻ và vẻ đẹp sẽ mãi mãi được lưu giữ, đến khi cả tôi và Giang Lạc già lọm khọm quay lại thăm nó, thì nó vẫn là dáng vẻ chàng thanh niên khí phách hùng hồn.
Hai chúng tôi đều lẳng lặng ngắm nhìn nó, giống như đang thi xem ai sẽ là người kích động mở lời trước.
Tôi nhìn em ấy, dần xích lại gần em, tay hai chúng tôi nhẹ chạm nhau, vì xắn tay áo nên cẳng tay lộ ra ngoài hơi va vào nhau.
Em ấy thoáng run, mười ngón tay của tôi và em đan xen khắng khít.
“Bách Lâm.” Tôi lên tiếng, “Anh và Giang Lạc đến với nhau rồi.”
Tôi mường tượng ra vẻ mặt của Bách Lâm khi nghe thấy câu đấy, có lẽ em trai sẽ cáu giận với tôi.
Bỗng nhiên cứ như Bách Lâm thật sự đứng ngay trước mặt, tôi vội vã giải thích: “Anh rất xin lỗi, nhưng bọn anh yêu nhau thật lòng.”
Câu đó dường như hơi quá đáng, tôi cướp người yêu của nó mà còn dùng lời nói như thế để tổn thương nó.
Tôi nắm siết tay Giang Lạc, tựa như lo sợ em ấy bị ai đó cướp đi mất.
Giang Lạc cũng lên tiếng: “Bách Lâm, lâu rồi không gặp anh, bọn em rất nhớ anh.”
Lại yên lặng một lúc, gió thổi qua, một con bướm đậu lên mặt tấm bia của Bách Lâm.
Con bướm đập đôi cánh vàng nhạt của nó hai lần, rồi dừng lại như đang chăm chú đợi chúng tôi nói tiếp.
“Thật ra nên đến đây từ thời gian trước.” Tôi nói, “Nhưng sợ em không vui nên cứ dây dưa đến tận giờ. Anh biết em sẽ giận anh, anh nhận lỗi với em, sau này anh sẽ chăm sóc cho Giang Lạc thật tốt, cũng sẽ chăm sóc cho cha mẹ thật tốt. Bây giờ bọn anh sống cùng nhau, là nhà thuê, nhưng đã để ý căn nhà khác, trước cuối năm nay sẽ mua một căn, dù sao cũng không thể thuê nhà mãi được.”
Tôi lúng túng, không biết còn gì để nói nữa.
Bướm bay đi, chắc chê cười đề tài của chúng tôi quá tẻ nhạt.
Giang Lạc tiếp lời: “Khi anh vừa đi, đúng là em từng hận anh.”
Tôi nhìn em ấy, gương mặt em bị ánh nắng chói chang chiếu đến đỏ gay, chóp mũi chảy mồ hôi.
“Nghĩ đến cảnh anh bỏ rơi em hết lần này đến lần khác, em rất đau khổ.” Em ấy vẫn nhìn mộ của Bách Lâm, “Nhưng đồng thời vẫn còn yêu anh, ngày nào em cũng tự hỏi vì sao chúng ta lại biến thành cớ sự này. Mãi đến sau này, anh Bách Xuyên đã cho em đáp án.”
Tôi ngạc nhiên, vì tôi và Giang Lạc chưa từng trao đổi về vấn đề đấy.
Về Bách Lâm, về đoạn tình cảm bi kịch của em ấy với Bách Lâm, từ đầu đến cuối chúng tôi luôn lảng tránh chúng.
Chúng tôi có thể cùng nhau đối mặt rất nhiều chuyện, duy chỉ không thể đối mặt với đoạn quá khứ ấy.
“Vì chúng ta đã làm sai ngay từ những phút ban đầu.” Em có phần nghẹn ngào, tôi muốn ôm vai em nhưng Giang Lạc không chịu buông tay tôi ra, “Nếu trước kia chúng ta cũng có thể giống như em và anh Bách Xuyên hiện giờ thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện về sau, Bách Lâm, chúng ta đều quá yêu thích tránh né.”
Tôi hiểu ý em, nhưng lại suy nghĩ một cách đáng hổ thẹn là nhờ bọn họ trốn tránh nên ngày hôm nay tôi mới có được Giang Lạc.
Tôi không dám nhìn vào hình của Bách Lâm nữa, tôi nghĩ chắc chắn nó nghe được suy nghĩ vừa rồi khiến người khinh thường của mình.
“Anh đi rồi, nhưng bây giờ em lại sống tốt hơn cả.” Giang Lạc giơ tay còn lại lên lau mắt, “Có lẽ phải cảm ơn anh rồi, vì anh đã không dắt em theo, còn đẩy người tốt hơn đến trước mặt em.”
Tôi không biết nên nói gì, chỉ biết quay đầu nhìn rừng cây rậm rạp bên kia.
Tôi nghe Giang Lạc nói: “Em rất yêu anh Bách Xuyên, xin lỗi anh, thật ra Chúa cứu thế của em là anh ấy.”
Đi ra khỏi nghĩa trang Thành Nam, chúng tôi lại đến nghĩa trang Thành Bắc.
Giang Lạc nói mẹ em ấy được chôn cất ở đó.
Giang Lạc thường xuyên đến thăm bà ấy, lúc trước tôi từng lén theo em đến đây một lần, có điều khi đó cả hai đều không dám đối mặt với trái tim mình.
Như thường lệ, xuống xe đi mua hoa, em mua một bó cẩm chướng, tôi mua một bó hoa hồng đỏ.
“Anh muốn đưa cho mẹ em hoa này hả?” Giang Lạc trợn tròn mắt.
Tôi cười không nói, ôm em đi.
Gương mặt của Giang Lạc rất giống với mẹ em ấy, tấm hình trắng đen của cô gái tỏa ra vầng hào quang, mặt mày thanh tú, xinh đẹp như hoa.
“Khi mẹ qua đời không biết bà có suy nghĩ thế nào.” Trong giọng nói của em ấy mang theo vẻ u sầu, “Khi ấy em còn chưa hiểu tình và yêu, chỉ thấy bà không đáng phải chịu đựng giày vò như thế vì người như cha em, sau khi tinh thần bà có vấn đề thì hiếm khi nói chuyện với em, đến tận sau khi qua đời, lúc thu xếp di vật của bà em mới tìm ra cuốn nhật ký, là bà viết trước khi triệt để sụp đổ. Bà oán trách bản thân có mắt không tròng, oán hận người đàn ông đó vi phạm luân thường…”
Nói đến đây, em nhíu mày, chốc sau mới nói tiếp: “Vì thế ban đầu em cũng cực kỳ căm ghét xu hướng tính dục của mình, trăm ngàn lần không ngờ ông ta lại di truyền cái này cho mình.”
Tôi hiểu nỗi thống khổ của em nhưng không biết phải an ủi thế nào.
“Dường như cuộc đời là phải trải qua thật nhiều cửa ải, qua được cửa này thì còn cửa khác, có người bị mắc kẹt ở cửa ải nào đó không thể bước đi được nữa, có người may mắn con đường thênh thang tiền đồ tươi sáng.” Giang Lạc hít một hơi sâu rồi xoa mi tâm của mình, quay sang cười nhìn tôi, “Em chính là cái người may mắn ấy, đến bây giờ, chừng như tất thảy cửa ải khó khăn em đều đã vượt qua cả rồi, sau này anh sẽ cùng em bước tiếp, phải không?”
Sự tin tưởng của em làm tôi vui vô cùng, tôi quay mặt đối diện em, rồi chậm rãi quỳ một chân xuống đất, nâng bó hồng đến trước mặt em.
Dĩ nhiên em không ngờ tôi sẽ làm thế này, lại trợn mắt há miệng.
“Anh muốn bày tỏ tình yêu của mình với em.” Bấy giờ lúc nói câu đó thật ra tôi rất căng thẳng, không biết có phải tôi là người duy nhất thể hiện tình yêu với người ấy tại nghĩa trang hay không.
“Vì sao chứ…” Em ấy tặc lưỡi, nhận bó hoa.
“Em nói xem?” Tôi vẫn quỳ, ngẩng đầu nhìn em, “Em xem trong bó hoa có gì đi.”
Em rủ mắt tìm kiếm kỹ càng, tìm ra được chiếc nhẫn tôi giấu giữa cánh hoa.
“Mặc dù đã lỗi thời nhưng vẫn có ý nghĩa nhỉ.” Nắng gắt làm tôi không mở mắt nổi, nhưng cực kỳ muốn nhìn rõ vẻ mặt của Giang Lạc trong thời khắc này.
Em sững sờ, ôm bó hoa vào lòng, cầm chiếc nhẫn tôi tặng.
Em quay sang nói với tấm bia mộ: “Mẹ, có phải người này đang cầu hôn con không?”
Giữa trưa hè, nắng chiếu gay gắt.
Tôi quỳ một chân giữa những mộ bia, trông khá ngớ ngẩn.
Lý Giang Lạc đeo nhẫn vào tay mình trước, rồi rút một cành hoa đưa đến trước tôi: “Em không chuẩn bị gì khác, xem như cái này là tín vật đính ước đi, chắc mẹ em… hẳn sẽ chấp thuận cho chúng ta bên nhau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...