Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Thị trấn Thần Long Tây treo một vòng màu vàng mâm hệt ánh trời chiều, lúc này đã toàn vẹn.
Trước mắt Thượng Quan Ngâm tràn đầy một bàn thức ăn ngon, hết lần này đến lần khác ăn không thấy ngon, nhớ trong ngày thường hắn đuợc người hầu hạ quán, gã sai vặt ở khách sạn này ngoại trừ mang thức ăn lên rót rượu, rồi lưu một mình hắn ở trong gian phòng trang nhã, huống chi, một người dùng bữa thật là không có ý gì, mà từ trước đến giờ hắn giữ mình trong sạch, chưa từng bao giờ giao thiệp với đất thanh lâu, cho dù có đến đây xướng hai khúc , cũng tuyệt đối không thể có khả năng, trong lúc rãnh rỗi, ánh mắt của hắn ngó ra ngoài cửa sổ, lại không ngờ, lại thấy một bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc chạy như bay từ cửa chính khách sạn rời đi.
Nhất thời, sinh lòng không vui.
Ghê tởm nữ nhân này, đi như thế cũng không biết báo hắn một tiếng sao?
Chẳng lẽ hắn trong mắt nàng thật không đáng giá một đồng?
Thượng Quan Ngâm không khỏi vận khởi vỗ lên bàn một cái, suýt nữa đem cái bàn chấn vỡ, nhưng vẫn chưa phát giác thế nhưng mình sẽ để ý nhìn nữ nhân này.
Mặc dù quan hệ hai người vẫn rất ôn hoà, ngay cả có thể nói là không nóng không lạnh, nhưng là dầu gì cũng là bạn đường đúng không?
Hắn tức giận đằng đằng từ nhã gian đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước, liền thấy gã sai vặt chợt đứng ở cửa cầu thang, tựa như muốn cản nhưng cũng không phải là cản, vẻ mặt rất e ngại.
Thượng Quan Ngâm chân mày nhăn mày nâng: "Ngươi làm cái gì?"
Gã sai vặt nơm nớp lo sợ nói: "Thượng Quan công tử, ngài còn chưa trả bạc ?"
"Cầm, khỏi thối." Thượng Quan Ngâm lập tức từ trong vạt áo lấy ra một xấp ngân phiếu, mangra , ngạch số khổng lồ làm gã sai vặt líu lưỡi, thầm nghĩ những người có tiền Công Tử Ca nhà này, quả nhiên là xuất thủ hào phóng! Mà vị Thượng Quan công tử còn trẻ tiền nhiều, thân phận tôn quý, dung mạo lại xuất chúng, nếu như tính tình tốt hơn, có lẽ là mười phần vẹn mười rồi !
Đi ra khách sạn, Thượng Quan Ngâm từ đầu đến cuối tìm không thấy bóng dáng của Lâm Tuyết Nhan, vội vàng đi chuồng ngựa nhìn một chút, phát hiện ngựa vẫn còn.
Không khỏi âm thầm tức giận, nữ nhân này đến tột cùng là thế nào? Vì sao không có việc gì chạy loạn khắp nơi?
Sắc trời dần tối, giờ phút này, đèn rực rỡ mới lên.
Thượng Quan Ngâm đứng ở trên đường phố, mặt mũi lạnh lẽo, ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm khắp nơi, nhưng phong thái hắn chói mắt, bề ngoài tuấn mỹ có sức sát thương cực mạnh. Có thiếu nữ trước mặt ngồi trong quán đang ăn, chăm chú nhìn hắn, lại đem nước dấm rớt xuống trên chân, nếu không phải khắp người hắn mang theo sát khí, có lẽ sớm đã có cô gái tiến đến gần, dĩ nhiên. . . . . . Kết cục cũng tuyệt đối sẽ cực kỳ thê thảm.
Nhưng thấy, hàng trăm hàng ngàn vệt hoa si trong ánh mắt bắn càn quét trên người của hắn.
Tình cảnh này, Thượng Quan Ngâm cũng cảm thấy quá mức nổi bật, vì vậy, xâm nhập đám người, đi tới hướng đường phố Lâm Tuyết Nhan biến mất.
Mặc dù hắn cũng không thích nữ tử này, thậm chí nữ tử này còn vô liêm sỉ, nhưng dù sao nàng là muội muội Duẫn Tuyết nhi , cũng là muội muội Duẫn Ngọc kiêm người tình. (roseila: thằng này dùng từ chuẩn ghê =o=)
Nếu để nàng đánh mất tại đây, thì đại cữu tử tương lai sao dám giao phó cho hắn được? (ý ảnh đại cửu tử chính là anh Ngọc ấy ^o^)
Suy nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngâm trầm ngâm ngẫm nghĩ, chợt nghĩ đến dung mạo Lâm Tuyết Nhan xinh đẹp, Phong Hoa Tuyệt Đại, nếu là tòng nhân nhiều nơi trải qua, không thể nào không nhìn thấy được, mặc dù, hắn không muốn thừa nhận Tuyết Nhan tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng mà. . . . . . Được rồi. . . . . . Hắn thừa nhận. . . . . . Thật sự của nàng rất đẹp, chỉ là, hắn cho là Duẫn Tuyết Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc, nhất định đẹp hơn! Nếu không, vì sao danh hàm Đệ Nhất Mỹ Nhân này không rơi vào trên đầu Lâm Tuyết nhan ?
Đúng rồi, nhất định là như vậy.
Ngẫm đến đây, mắt hắn bế khí, Tĩnh Tâm lắng nghe.
Thượng Quan Ngâm nhĩ lực rất tốt, trong số hàng trăm hàng ngàn người, có thể phân biệt âm thanh khác nhau, nhưng mà, hắn nghe đến một tin tức làm hắn chấn động không dứt.
Thần Long cung Đại công tử muốn muốn đính hôn với Hoa Vân Quận chúa!
Một thân Tuyết Nhan đứng ở cuối đêm tối .
Nàng đã đổi một bộ áo nam tử, chậm rãi từ bên trong cửa hàng thợ may đi ra.
Trên cánh tay nhỏ đắp một áo lông da thật dầy , bởi vì mùa, giá tiền giảm một nửa, khiến cho chưởng quỹ cửa hàng thợ may không khỏi cảm thấy tò mò, tháng sáu giữa hè này, nàng tại sao muốn mua y phục dầy như vậy ? Rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn vừa tự hỏi một chút, lại phát hiện cô gái đẹp thì đẹp thật, chỉ là vẻ mặt cùng khách thường ngày bất đồng, giống như mang mặt nạ lạnh lẽo, nửa mắt buông xuống, thật giống như lồng mây mù che nửa vầng trăng sáng, làm người ta nhìn không thấu tâm tư của nàng.
Sau khi ra cửa, trong nháy mắt nàng nhảy đến nóc nhà, vượt nóc băng tường , bóng dáng linh hoạt thật giống như trời xanh hồng yến.
Trong đầu tràn đầy cảnh phụ thân bị người giết hại, trong lúc nhất thời, hận ý vô biên.
Tháng sáu đêm hè, gió đêm chân núi mát mẻ, nàng chợt nhớ lại tới nửa đêm Thần Long cung có thể xông vào nước nóng Ôn Tuyền, hình như cách nơi này cũng không xa.
Vì vậy nàng thi triển Bộ pháp Tật Phong hướng trong núi chạy đi, tốc độ lại so ngựa tốt Hãn Huyết còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Tiếng gió không dứt, một đạo bóng đen lướt qua khe núi, thoáng chốc không thấy.
Sơn tuyền ồ ạt, Tuyết Nhan dừng chân.
Đứng ở trên đá lớn, trầm ngâm nhìn, một mảnh Thần Long cung giăng đèn kết hoa, xem ra chuyện đính hôn rất được coi trọng.
Tuyết nhan không khỏi nhướn đôi môi, nụ cười bên môi lại quá mức lạnh, ngay cả quần áo cũng không hề cởi đi, đâm đầu thẳng vào trong nước, chậm rãi chìm xuống phía dưới đi, mà lòng của nàng ở đây đều trầm xuống, một mảnh lạnh lẽo, càng ngày càng thương cảm, khó có thể tự trong kiềm chế, mặc dù đang trong nước không cách nào hô hấp, nhưng đầu óc nàng dần dần tỉnh táo rất nhiều, ở trong suối nước nóngnày, nàng chợt nhớ tới Duẫn Ngọc, nhớ tới ngày đó nam tử lạnh lùng cùng với nàng liều chết triền miên.
Nàng đối với hắn động tình, muốn cùng hắn nắm tay cả đời, hết lần này đến lần khác, hai người bởi vì thù hận đời trước mà không thể cùng nhau.
Tình yêu của nàng không ngờ lại ngắn ngủi! Cứ như hoa quỳnh sớm nở sẽ tàn, giống như năm đó nàng cùng Mộ Dung Thanh Ca .
Đây là số mạng? Hay là ý trời?
Tuyết Nhan không khỏi cười lạnh, hôm nay, nàng cùng phụ thân Duẫn Ngọc có thù không đội trời chung, thử hỏi nàng có thể nào cùng nhi tử kẻ thù ở chung một chỗ? Coi như miễn cưỡng cùng nhau, lại có ý nghĩa gì? Nếu có một ngày, nàng khó có thể khống chế hận ý của mình, ra tay giết phụ thân của hắn, quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ xảy ra kịch biến.
Duẫn Bình giết phụ thân của nàng, cho nên hắn hận Duẫn Bình.
Nếu nàng giết phụ thân Duẫn Ngọc, chẳng lẽ Duẫn Ngọc sẽ không hận nàng hay sao?
Nếu Thần Long cung Đại công tử Duẫn Ngọc đã cùng Hoa Vân Quận chúa đính hôn! Mà cái ngày đó muốn gắn một thân Duẫn Ngọc "Hợp Hoan Tán" Tiểu quận chúa, cũng nhanh thỏa mãn tốt mong muốn.
Mặc dù nàng biết trong tâm Duẫn Ngọc không tình nguyện, nhưng đây không phải là lần mở ngụy trang của hắn ra sao.
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu tương lai không thấy được bất cứ hy vọng nào, nàng cần gì phải cưỡng cầu tình cảm của hai người?
Nếu đau, cũng không để cho Duẫn Ngọc đau giống như nàng như vậy —— khắc cốt minh tâm.
Đây là nàng, duy nhất có thể làm một chuyện. . . . . . Khi đầu nàng từ trong suối nước nổi ra thì chợt thấy trên bờ một đôi dày màu đen.
Tuyết Nhan cũng không kinh hoảng, ánh mắt dần dần hướng lên, thấy một đôi hai chân thon dài, thắt lưng thon chặt, lồng ngực rộng rãi , cổ đẹp đẽ như ngọc, dung nhan tuyệt sắc phong hoa , ánh sáng con mắt lung linh lại mang theo cao quý cuồng vọng.
. . . . . . Người tới hẳn là Thượng Quan Ngâm!
Hắn thế nhưng đuổi theo? Mà xa hương lại cũng hoàn toàn quên mất.
Tuyết Nhan cười nhạt, từ trong nước đứng lên, cũng không để ý tới gió đêm rét lạnh, hướng trên bờ đi tới, mà quần áo nàng mới vừa mua được đã ướt đẫm, giờ phút này, đường cong hiện rõ.
Ngược lại Thượng Quan Ngâm chính nhân quân tử vô cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng mặt đi.
"Thất Sư Huynh có thể cho ta mượn bạc một chút hay không?" Tuyết Nhan đem mình đắp trong da cừu ,từ từ ở bên trong đổi lại xiêm áo.
"Ngươi cần bạc làm chi?" Thượng Quan Ngâm nhướng lông mày, nhưng không hề quay đầu lại.
"Ta muốn rời đi Thần Long cung, ra ngoài dạo chơi." Tuyết Nhan nhàn nhạt mà nói ra.
"Ngươi phải đi?" Thượng Quan Ngâm nghe vậy không khỏi kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấy nàng đã thay xong quần áo, tóc ở trong gió đêm đã thổi khô một nửa.
Giờ phút này, nàng nhã nhặn lịch sự mà xinh đẹp, bộ dáng một trời một vực!
Hắn chợt tự dưng có một ti phiền não, vị Lâm tiểu thư này thế nhưng quyết định rời nhà trốn đi! Đúng rồi, nàng nhất định là biết chuyện Dẫun Ngọc đính hôn, vốn tưởng rằng nàng sẽ đi khóc rống một phen, ai ngờ nàng thế nhưng hiểu được lấy lui làm tiến, không thể không nói, nữ nhân này rất thông minh, vô cùng thông minh, nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngâm không nhịn được nhìn hơn nàng mấy lần.
Nàng tùy ý bọc một món quần lụa mỏng, tóc đen ở trong gió phiêu tán, nhìn rất tự nhiên!
Chỉ là vì sao trong ánh mắt của nàng cất dấu bi thương sâu thẳm? Tuyệt không phải cố ý ngụy trang.
Đúng rồi! Nàng nhất định là bị tổn thương thật sâu , cố làm kiên cường, ý muốn cách xa vùng đất đau lòng này!
Thượng Quan Ngâm nhướng mày, ánh mắt sáng như tuyết liếc tới đây, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, đối với cảm giác gặp gỡ Tuyết Nhan đồng tình sâu sắc.
Dù sao nàng trước đó bị Tam Sư Huynh Mộ Dung Thanh Li cự tuyệt, tâm linh bị đả kích nghiêm trọng, rồi sau đó cùng Ngũ Sư Huynh thật lòng mến nhau, nào biết hai người tình ý liên tục còn chưa có mấy ngày, Duẫn Ngọc lại muốn cùng đính hôn với Hoa Vân Quận chúa? Tin tức này đối với cô nương mười sáu tuổi mà nói, có phải có chút cực kỳ bi thảm hay không?
"Đợi chút, ta sẽ giải thích Ngũ Sư Huynh, hắn tuyệt đối sẽ không phụ ngươi, trong này nhất định có cái gì ẩn tình." Hắn có chút mâu thuẫn, tận lực che giấu cuồng ngạo, hảo ngôn hảo ngữ khuyên giải an ủi nàng.
"Đúng thì sao?" Tuyết nhan cười cười không sao cả, những thứ này nàng sao ali5 không biết?
"Thế nào. . . . . . Ngươi biết vẫn muốn đi?" Thượng Quan Ngâm có chút nhìn không thấu nàng.
"Vì sao không đi?" Nhưng thấy nàng mờ mịt, cười tủm tỉm đi tới trước mặt hắn, tay ngọc phủ trước ngực hắn, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng vừa sờ, Thượng Quan Ngâm lập tức biến sắc, lui về phía sau hai bước, kéo ra cự ly hai người, đang muốn khiển trách nàng lỗ mãng, sao đoán được bàn tay trắng nõn Tuyết Nhan giương lên, thế nhưng lần ra mười tờ ngân phiếu , thủ pháp có thể nói tinh xảo.
Tuyết nhan hướng hắn mở trừng hai mắt, lúm đồng tiền như hoa, trong đáy mắt nhưng không có nụ cười: "Đa tạ bạc của Thất Sư Huynh."
Thượng Quan Ngâm rất tức giận, nàng lại dám trộm ngân phiếu của hắn? Không nhịn được cắn răng nói: "Cái tiểu tặc nhà ngươi! Đem ngân phiếu trả lại đây."
"Thất Sư Huynh quả nhiên là người có tiền, số bạc này ta cầm trước."
"Này! Này! Lập tức trả ta." Số bạc này nhưng hắn dùng mua lễ ra mắt cho Duẫn Tuyết nhi.
"Yên tâm, ngày sau ta nhất định trả lại gấp đôi." Dứt lời, Tuyết Nhan thi triển Tật Phong Bộ, hướng nơi xa chạy đi.
"Đợi chút, ngươi để cho ta như thế nào giải thích cho Ngũ Sư Huynh?" Thượng Quan Ngâm giận đến cắn răng nghiến lợi, hận không thể không muốn dùng roi quất nàng chết.
"Ngươi có thể nói cho hắn biết. . . . . . Nói ta đã khôi phục trí nhớ." Tuyết Nhan dừng một chút, không hề nhiều lời, nhưng nàng tin tưởng Duẫn Ngọc nhất định có thể hiểu được.
Dù sao, Lâm Tuyết Nhan một khi khôi phục trí nhớ, liền đại biểu nàng đối với tình cảm Mộ Dung Thanh li tro tàn lại cháy, hiển nhiên như ngày xưa, mỗi ngày đi dây dưa Mộ Dung Thanh li, mà giữa tình cảm với Duẫn Ngọc , tựa như trải qua khói mây, một cái chớp mắt rồi biến mất! Nàng nhớ mang máng kiếp trước có triết nhân nói qua: "Cái gọi là tình yêu thế gian, không khác như hoa quỳnh sớm nở sẽ tàn? Hoặc là tình yêu nam nữ, gặp dịp thì chơi, không hơn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...