Sáng sớm, hai người ôm nhau ở bên trong xe, áo lông cáo rách không mảnh vải.
Trên mặt Tuyết nhan như ngọc trắng , mang theo mông lung mà mềm mại xinh đẹp, cánh môi hồng nhuận bị hắn hôn đến sưng mà diễm lệ, nhìn qua hấp dẫn tột cùng.
Duẫn Ngọc xuôi tay ôm chặt eo nhỏ của nàng, eo của nàng mềm mại, lại mềm dẻo có lực, làm hắn muốn xx.
Đêm qua, hắn thấy được Tuyết Nhan có một mặt yêu mị , vẻ mặt thở gấp giống như là một con Yêu Tinh, mà làm hắn muốn hãm sâu trong đó, cơ hồ cứ cho là mình sắp chết ở trên người nàng.
Giờ phút này, ngón tay thon dài lạnh lẽo của nàng không an phận chạm tới cổ họng của hắn, khẽ dùng sức, lướt qua lồng ngực của hắn, từ từ xuống phía dưới, xuống chút nữa. . . . . . Mò về bụng của hắn, xoa nắn sáu múi bền chắc, hết lần này đến lần khác “Vô ý” chạm cái kia đang phờ phạc rã rượi, Tiểu Ngọc Nhi đang nghỉ ngơi dưỡng sức . . . . . . Ngón tay ngọc gảy nhẹ.
Nhất thời thân thể Duẫn Ngọc căng thẳng, hít một hơi khí lạnh, âm thanh khàn khàn nói: “Nhan nhi, nàng muốn mệnh của ta sao?”
Tuyết Nhan giảo hoạt cười một tiếng, ngưng mắt nhìn hắn: “Duẫn Ngọc ca ca, ta đem huynh ép khô có đúng hay ko?”
Nào biết lời nói vừa dứt, Tiểu Ngọc Nhi lại có xu thế ngẩng đầu.
Tuyết Nhan hít một hơi khí lạnh, được rồi! Nàng thừa nhận mình sợ nó! Lạy”Nó” ban tặng, mà hai chân của nàng mềm mại vô lực, cơ hồ đứng lên không nổi .
Nhưng nhớ tới đêm qua Duẫn Ngọc trầm luân bể dục cuồng dã kích tình, làm Tuyết Nhan nhớ lại hương vị đó vô cùng, liếm liếm đôi môi mê người, khóe miệng không khỏi dâng lên nụ cười say lòng người: “Duẫn Ngọc ca ca, muội khát, muốn uống nước!”
Nghe vậy, Duẫn Ngọc lập tức lật người lên, thân thể thon dài mà bền chắc bại lộ ở trong không khí sáng sớm hơi lạnh.
Tuyết Nhan không hề chớp mắt theo dõi thân thể hắn , vẻ mặt không chút ngượng ngùng nào, hôm nay, quan hệ của hai người xảy ra biến hóa về chất, từ trong đáy lòng nàng đã nhận định hắn là nam nhân của nàng. Hiển nhiên chỉ ở trước mặt hắn lớn mật mà phóng túng.
Mặt ngoài xe ngựa, hoa cỏ màu xanh sinh sôi nảy nở, xanh tươi ướt át.
Hai con bảo mã đang nhàn nhã ăn cỏ, vẫy đuôi tán mạn.
Duẫn Ngọc mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn Tuyết Nhan, trong mắt tản ra ý dịu dàng.
Từ trong xe ngựa đi ra, thân hình hắn nhảy lên, đứng xuống ở bên cạnh dòng suối chảy trôi, cúi người xuống, cầm túi nước vớt nước từ trong khe, ngẩng đầu lần nữa, chợt thấy hai người ngồi xếp cách đó không xa, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
Phượng U Trần chậm rãi đứng dậy, tay áo lướt nhẹ qua bụi bậm, trên mặt mang theo nụ cười trước sau như một.
Thượng Quan Ngâm thấy Duẫn Ngọc, nhất thời, tính cuồng ngạo che giấu lại ba phần.
“Các ngươi sao ở chỗ này?” Duẫn Ngọc đưa tầm mắt nhu tình lúc trước nhìn qua, vẻ mặt thoáng chốc lạnh lẽo, quanh thân phun ra lạnh lẽo, vẻ mặt cùng thường ngày không khác.
“Ngũ Sư Huynh, phía trước thị trấn ôn dịch đang hoàn hành, trong vòng trăm dặm phương viên không có người ở, ta đang muốn tới tìm huynh.” Thượng Quan Ngâm đừng dậy đi về phía hắn.
“Tìm ta làm cái gì?” Duẫn Ngọc ngưng lông mày.
“Là như vậy. . . . . . Chúng ta mới vừa đến chỗ này, chỗ các người có thức ăn ko?” Phượng U Trần trừng mắt nhìn, giọng điệu như cơn sóng chẳng gợn .
“Không có.” Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ, thấy điệu bộ hai người tự nhiên, mà hai con ngựa cao to đã ăn cỏ non chung quanh, tất nhiên thời gian ngây người ở chỗ này không thiếu, Phượng U Trần cố ý giấu giếm, hiển nhiên là biết cái gì đó, mặc dù. . . . . . Hôm qua Phượng U Trần cứu Lâm Tuyết nhan, có ân với hắn, nhưng hắn trời sanh tính lạnh lẽo, cũng không vì vậy mà thay đổi quá nhiều, Duẫn Ngọc chính là Duẫn Ngọc, lạnh lẽo, vô tình, cách xa người ngàn dặm, nhưng một mặt của hắn cũng không phải là có người ko biết, chỉ là. . . . . . Những thứ vĩnh viễn kia chỉ biểu hiện ờ trước mặt cô gái mà hắn trân ái.
“Đợi chút, ta mang lương khô ra.” Bên trong xe ngựa chợt truyền ra âm thanh của cô gái như chim oanh hót.
“Rất tốt, như vậy đa tạ rồi !” Ánh mắt Phượng U Trần tươi cười, đang muốn tiến lên, lại bị Duẩn Ngọc ngăn lại.
“Ta giúp ngươi lấy.” Duẫn Ngọc ko lộ biểu tình, chỉ vì Tuyết Nhan mặc áo lót, ở bên trong thực thi thay mình, hắn không muốn nàng bị người khác nhìn thấy.
“Vậy làm phiền Ngũ sư đệ rồi, không ngờ đệ khổ cực cả đêm, tinh thần phấn chấn vô cùng.” mắt phượng Phượng U Trần mỉm cười, không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt lười biếng, mị hoặc động lòng người vô hạn.
Nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, ánh mắt Duẩn Ngọc hơi thu lại, không nói một lời, xoay người tiến vào bên trong xe ngựa.
Chờ một lát, một bao quần áo từ cửa sổ xe ngựa ném ra ngoài.
Phượng U Trần vội vươn tay tiếp được, mở ra nhìn vào, quả nhiên bên trong có một chút. . . . . . Lương khô.
Phượng U Trần là con của Đông quận vương, Thượng Quan Ngâm là đệ tử Quý Tộc danh môn, chưa bao giờ nếm qua thức ăn tầm thường như thế, hết lần này tới lần khác, lần này lên đường vội vàng,ngoại trừ trong ngực cất một khoảng ngân phiếu lớn, cái gì cũng không mang, trong bụng trống trơn, ngay cả đêm qua trở về nghỉ đêm trong rừng, mặc dù Phượng U Trần chi tiêu ăn mặc rất chú trọng, nhưng hắn thường thường ra vào núi sâu tìm kiếm dược liệu, hiển nhiên khổ gì cũng có thể ăn được.
Chỉ thấy hắn mỉm cười cầm lên bánh tráng (??? Hồi xưa có món này sao), chậm rãi đưa vào trong miệng, tư thái ưu nhã, giống như đang ăn chính là sơn trân hải vị.
Thượng Quan Ngâm cũng không vì đệ tử thế gia mà dễ hư, lập tức bỏ một miếng điểm tâm, nuốt vào trong bụng.
Ăn chán chê xong, Thượng Quan Ngâm rơi tầm mắt trên buồng xe , nghĩ thầm cô gái này trong xe đến tột cùng là người phương nào? Vì sao từ đêm qua đến bây giờ cũng không hề rời khỏi xe ngựa nửa bước?
Cô gái này có thể đem Ngũ Sư Huynh mê phải thần hồn điên đảo, cả đêm hóa thân thành sói bảy lần , mánh khoé tuyệt không đơn giản!
Suy nghĩ đến đây, hắn không khỏi khẽ nheo mắt lại.
Ánh sáng thần nhàn nhạt xuyên thấu qua đầu cành, quang ảnh loang lổ mê ly, ở trên thân của hai người lóe ra một tầng sáng vàng ngất, Phượng U Trần hơi ngước đầu, khóe miệng tạo thành đường cong mê người, mày kiếm dâng lên dâng lên sóng gợn nhẹ nhàng, chỉ cười không nói, không ngờ Thượng Quan Ngâm lại đối với Duẫn Tuyết nhi sinh ra hứng thú, hắn hiển nhiên biết toàn bộ nội dung câu chuyện, nhớ tới thất sư đệ từng bị Lâm Tuyết nhan làm cho kinh ngạc, còn vẽ trên ngực hắn đánh giá “Không đáng giá một đồng” , ánh mắt nhàn nhạt chợt lóe, bên môi nhướn lên nụ cười yếu ớt ý vị khó hiểu.
Một hồi lâu, Duẫn Ngọc ở lại bên trong xe ngựa không hề lộ diện, Thượng Quan Ngâm nóng ruột đợi mãi, muốn coi mỹ nhân tuyệt sắc, thân thể yêu chiều, cũng không cần ở với nam nhân lâu vẫn không rời.
Giờ phút này, trên bầu trời truyền đến mấy tiếng kêu to, Thượng Quan Ngâm ngẩng đầu, nhìn thấy hai con ưng vỗ cánh trên không trung cùng réo, như lâm đại địch.
Thân hình càng ngày càng gần, trên trên bầu trời bay quanh quẩn bọn họn .
Một con là Hải Đông Thanh, một con là Ưng Vương bụng đỏ.
Đều là giống khó gặp trên thế gian, vạn trung vô nhất (trong vạn không một), có lẽ là đồng loại trong số loại nổi bật, khó phân thắng bại, vì vậy, đấu đá lẫn nhau?
Hắn mơ hồ nhớ Duẫn Ngọc nuôi rất nhiều Chim Ưng đưa thư trong Thiên Cơ Các, mà dành riêng cho Duẫn Ngọc chính là trước mắt con Hải Đông Thanh —— ưng vua hung hãn này.
Mà đổi thành một con Ưng Vương bụng đỏ mặc dù hung mãnh, nhìn qua cũng không phải là vật sở hữu của Thiên Cơ Các ,nguồn gốc đại khái không rõ, cũng không phải kẻ tốt lành gì, chỉ là, Thượng Quan Ngâm có roi trong tay, nhưng vẫn ko với tới, ánh chớp chợt lóe, hắn chợt nhớ tới ám tiễn của hắn, vội giơ lên cánh tay phải, nhắm tên bắn Ưng Vương bụng đỏ ngay trên bầu trời, chợt nghe trong tiếng trong trẻo như chuông từ trong xe ngựa truyền đến, âm thanh hàm chứa tức giận lẫm liệt: “Dừng tay!”
Cánh tay phải Thượng Quan Ngâm hơi dừng ra, ám tiễn đã bắn, vô ý bắn chệch.
Cùng lúc đó, bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng huých, con Ưng Vương bụng đỏ kia lập tức xông thật nhanh tới xe ngựa, hai cánh vừa thu lại, rơi trên tay xinh đẹp mà tuyết trắng.
Tay ngọc lộ ra, thon dài mà mảnh khảnh, lên nữa xuất hiện một đoạn như ngó sen ngọc Bích, phơi bày ra mảng da thịt như tuyết, may mắn phần lớn thân thể bị rèm ngăn trở, thì nghe chủ nhân bàn tay ngọc này không vui nói: “Duẫn Ngọc ca ca, con Hải Đông Thanh kia khi dễ Chim Ưng đưa thư của ta!”
Thư của ưng nàng? Duẫn Ngọc kinh ngạc nhìn Ưng Vương bụng đỏ trên tay Tuyết Nhan, ánh mắt hơi dừng lại.
Con ưng này của hắn mặc dù không phải Chim Ưng đưa thư của Thiên Cơ Các , nhưng giống cao quý, không thua gì Hải Đông Thanh của hắn, từ khi nào Tuyết Nhan lại dùng nó liên lạc với người khác?
Nghi ngờ chốc lát, Duẫn Ngọc cũng thổi một tiếng huých, rất nhanh, Hải Đông Thanh cũng từ không trung bay tới, cánh rung lên, tiến vào bên trong xe, rơi trên vai Duẫn Ngọc, cặp ánh mắt nhìn chằm chằm Ưng Vương bụng đỏ.
“Từ lúc nào Nhan nhi bắt đầu nuôi ưng?” Duẫn Ngọc canh chừng ưng của nàng, tỉ mỉ phân biệt, làm như trong quân vật.
“Nó không phải là của muội nuôi, là muội mượn .”
Mượn sao? Đến tột cùng là người nào, thế nhưng chịu đem Ưng Vương bụng đỏ vạn trung vô nhất cho nàng? Nếu muốn hắn đem Hải Đông Thanh cho người khác mượn, sợ chỉ có mấy vị sư huynh đệ có quan hệ cực tốt, miễn cưỡng mới có thể có vinh hạnh đặc biệt này.
Nhưng thấy Tuyết Nhan gở xuống một ống trúc từ trên đùi Ưng Vương bụng đỏ, mở ra xem, khẽ mỉm cười: “Duẫn Ngọc ca ca, ta hiểu rõ độc mai lan hương là từ đâu đến rồi.”
Duẫn Ngọc nhìn bộ dáng nàng cười nói tự nhiên, trong nội tâm khẽ động, cũng không để ý lời từ nàng.
Hắn tự tin Thiên cơ các giao thiệp là không người địch nổi trên thế gian, về phần Tuyết Nhan muốn làm gì, thì tùy nàng.
Chỉ thấy Tuyết Nhan đứng dậy từ trong bao lấy ra giấy bút, thật nhanh viết một tờ giấy, nhét vào trong ống trúc, vén rèm lên, thả Ưng Vương bụng đỏ ra!
Rèm đang nhấc lên , một cái chớp mắt, Thượng Quan Ngâm xoay chuyển ánh mắt, vừa vặn thấy rõ cô gái tuyệt sắc trong xe, nhất thời, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt dần dần đình trệ.
Không ngờ, cô gái bên trong xe ngựa , lại là nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...