Thúy Tụ lâu, nghe nói là một kỹ viện nổi danh nhất trong thị trấn Thần Long.
Ban ngày Thúy Tụ lâu, phong phú tinh mỹ, tráng lệ, mặc dù không người đến người đi, đông nghịt, cầm nhạc đàn sáo, chỉ còn sót lại hương vị son phấn nồng đậm, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở của ban đêm phồn hoa. Đi vào trước cửa là màu đỏ thắm, thiếu niên gõ cửa, vẻ mặt ẩn lộ ra một tia bất an. Sau một lúc lâu bên trong truyền ra một tiếng rống to : "Ai hả? Sáng tinh mơ mà đi tìm các cô nương sao, đều ngủ hết rồi!"
Thiếu niên cũng lớn tiếng nói: "Ta là Tiểu Tam, mau mở cửa."
Quân nô ngáp một cái, mặt chà xát vào tường, mở cửa ra, thờ ơ liếc hắn một cái: "Hóa ra là tiểu Tam sao! Vì sao không đi cửa sau? Cửa sau lại bị khóa sao? Chết tiệt thật... Còn làm cho người ta ngủ nữa chứ?" Hắn bĩu môi, ai ngờ nhìn thấy ba vị tuấn mĩ phía sau tiểu tam , mỹ nam tử xuất trần thoát tục, Quân nô cả kinh, lắp bắp nói: " Bọn hắn là..."
"Bọn họ tới xem bệnh cho nương ta ." Tiểu tam do dự một chút, hắn cũng không biết vì sao, liền đem bọn họ đến đây.
"Xem bệnh ... Chẳng lẽ là thầy thuốc?"
"Cứ cho là vậy đi!"
"Kỳ quái!" Sắc mặt quân nô nghi ngờ, nhỏ giọng xem nhẹ nói: "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây , vừa rồi có một thầy thuốc đến đây, bây giờ một thầy thuốc lại tới nữa."
"Ngươi nói một thầy thuốc vừa mới đến sao?" Tiểu tam nghi ngờ, nghĩ chắc nghe lầm.
"Đúng vậy, tú bà thay nương ngươi mời đến một thầy thuốc, nghe nói là vì nể mặt tú bà, thậm chí đưa không ít bạc mới mời được người ta, đều nể tình nương ngươi và nàng ngày xưa là hảo tỷ muội , người ta nhưng là thầy thuốc của thiên hạ đệ nhất y quán , rất nổi tiếng đó biết không?"
Nghe nói thiên hạ đệ nhất y quán thầy thuốc, đồng tử Tuyết Nhan co rút nhanh, bỗng nhiên trong lòng trào ra một cảm giác chua sót.
Không biết hiện tại thiên hạ đệ nhất y quán rốt cuộc ra sao?
Tiến lên gác viện, nhấc rèm cửa lên, Tuyết Nhan nhìn thấy trước giường đã có hai người, phía trước người nọ đầu bạc râu bạc trắng, vừa thấy đó là thầy thuốc, còn lại một người là đệ tử cõng cái hòm thuốc, trên hòm thuốc có một hoa văn đó là ký hiệu của thiên hạ đệ nhất y quán.Lúc này mắt phượng của Duẫn Ngọc vừa nhấc lên, đánh giá lão già vài lần, nhớ lại hắn là thần y rất nổi tiếng trong thị trấn Thần long, thì ngay cả Thần Long Cung cũng phải kính hắn ba phần, mà người này ra tay , xác thực là được cứu rồi.
Ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn về phía Mộ Dung Thanh Li ở bên cạnh, thấy trên mặt hắn mang theo ý cười dày đặc, vẻ mặt cao nhã mà ôn nhu, giống như hắn là công tử quý tộc cao cao thượng thượng, hôm nay lại cùng bọn họ đi vào làng chơi, ngẫm lại cũng thấy bất ngờ.
"Thầy thuốc, ta, nương ta sao rồi?" Tiểu tam bước lên phía trước vội vàng hỏi.
"Bệnh của nương ngươi bất trị, nên sớm chuẩn bị hậu sự đi!" Đệ tử áo trắng thản nhiên nói.
"Thầy thuốc,nương ta còn có thể sống bao lâu?"
"Có lẽ chống đỡ được không quá ba ngày." Mặt của Bạch đại phu không chút thay đổi nhìn hắn, ánh mắt có chứa một tia không kiên nhẫn.
"Cái gì?" Tiểu tam như bị sét đánh, thân mình cứng đờ, hai quyền nắm chặt, liên tục lui lại mấy bước, hy vọng nháy mắt tan biến !
"Nhớ kỹ, chỉ cần mẫu thân ngươi còn sống, bất luận là khi nào, đừng buông tha cho hy vọng." Ánh mắt Tuyết Nhan nhìn thẳng, giữ chặt tiểu tam, an ủi hắn."Ngươi không nhớ rõ ta cũng là một thầy thuốc sao? Để ta xem cho nương ngươi, nói không chừng còn có thể thay đổi được gì."
Nghe lời nói ấy, đệ tử áo trắng cười nhạo: "Dám ở trước mặt Bạch đại phu tự xưng là thầy thuốc, thật sự là quan công diện tiền sái đại đao[1]!"
[1]quan phủ ở ngay trước mặt mà dám đùa giỡn với đại đao.
Tuyết Nhan không muốn tranh chấp cùng hắn, xoay người hướng bệnh nhân đi.
Gặp Tuyết Nhan không để ý tới hắn, trong mũi đệ tử áo trắng hừ ra, nghĩ rằng sư phó của hắn ở thị trấn Thần Long hơn hai mươi năm, rất có danh tiếng, vùng đất dành cho danh y thầy thuốc bọn họ còn tránh xa vài phần , thiếu niên này thật không biết trời cao đất rộng, hắn nhìn về phía Tuyết Nhan, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Tiểu huynh đệ, ở trong thị trấn Thần Long này, sư phó của ta nếu được xưng là người giỏi thứ hai trong ngành y, sẽ không có người nào dám xưng thứ nhất."
Tuyết Nhan khẽ cười một tiếng, bàn tay mềm cuốn quanh sợi tóc đen, cằm trắng như tuyết nâng lên, trên gương mặt có một chút khí tức quyến rũ.
Đệ tử áo trắng nói tiếp: "Ngươi trẻ như vậy, chớ là một kẻ lừa đảo?"
Tuyết Nhan lạnh nhạt nhìn chăm chú đệ tử áo trắng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói ta là kẻ lừa đảo, như vậy là người lừa gạt tài? Hay là lừa gạt sắc ?"
Đệ tử áo trắng lập tức bị ánh mắt của nàng quyến rũ đến mất hồn, hắn theo sư phó xem bệnh, duyệt vô số người, lập tức phát hiện nàng là nữ phẫn nam trang, không ngờ rằng một ánh mắt mà có thể câu hồn như thế, quả thật là nhân gian tuyệt sắc! Nếu là nữ tử, thì tại sao có thể đi lừa sắc? Nếu nói lừa tài, sao trên người nàng có đồ dùng bội sức, đều có giá trị xa xỉ, nếu thật sự là kẻ lừa đảo, cũng không khùng đến mức, tự nhiên đến loại địa phương như thanh lâu đáng khinh thường này mà đi lừa, nhưng mà... Nữ tử tầm thường như thế sao lại đến địa phương này?
Hay là nàng là kẻ có tiền , tiểu thư nhà người ta? Cố ý chạy tới để mở mang kiến thức?
Thật sự là hằng năm mới có một chuyện kỳ quái này, năm nay đặc biệt nhiều!
"Sư phó, nàng là một nữ tử." Đệ tử áo trắng lập tức thay đổi sắc mặt, ở bên tai Bạch đại phu nói.
"Khụ... Một khi đã như vậy, để cho nàng xem đi!" Bạch đại phu khoát tay áo, hắn thật muốn nhìn nữ tử này có bản lĩnh gì?
Tuyết Nhan chậm rãi tiến lên, nhìn thoáng qua nữ tử trên giường nằm, cỡ ba mươi lăm tuổi , sắc mặt tái nhợt, cốt gầy yếu ớt, mặc dù đã bệnh nguy kịch, nhưng có thể thấy được dung nhan tú lệ nàng, nàng khẽ nhíu mày, thấy trên cổ tay nàng đắp một cây chỉ bạc, trong lòng hiểu rõ, xem ra Bạch đại phu kia kiêng kị đụng chạm vào phụ nữ, nhất là nữ tử thanh lâu, sử dụng là phương pháp bắt mạch huyền ti, nếu từ phương thức chẩn đoán này mà nói, sẽ xuất hiện ra sự khác biệt , vì thế, tay nàng gỡ chỉ bạc xuống, tay ngọc khoát lên trên mạch bệnh , sau một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích... Thời gian giống nhau đình chỉ, nàng càng trầm mặc thời gian càng lâu, trên mặt đệ tử áo trắng ý cười càng dày đặc.
Tay Bạch đại phu vuốt chòm râu, cúi nửa mắt, còn Tiểu Tam thì gấp như kiến bò trên chảo nóng, vây quanh loạn chuyển.
Mộ Dung Thanh Li xem ở trong mắt, bên môi nổi lên ý cười nhàn nhạt, Duẫn Ngọc nhăn mày lại, không nói được một lời.
Rốt cụộc, đệ tử áo trắng nhịn không được nói: "Ê , tiểu cô nương, đừng suy nghĩ nữa , loại bệnh này ngay cả Đại La thần tiên đến đây, tuyệt đối cũng trị không hết đâu, trừ phi dùng đan dược tục mệnh: kéo dài tánh mạng!"
Không để ý đến hắn, bên môi Tuyết Nhan gợi lên ý cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn tiểu tam, ôn nhu hỏi nói: "Mẫu thân ngươi phát sốt mấy ngày? Có xuất hiện thủy đậu không? Có bị ói máu hay không?"
Tiểu tam vội nói: "Sốt ba ngày ba đêm, không có xuất thủy đậu, không có ói máu."
"Làn da có hư thối không?"
"Không... Không có..."
"Thật sự không có?" thanh âm của Tuyết Nhan bỗng nhiên giương lên, tỏ vẻ nghi ngờ đối với câu trả lời của hắn.
Thân mình Tiểu tam ngẩn ra, hắn cũng không nhìn những địa phương khác ở thân thể mẫu thân, chợt nghe nàng lạnh nhạt nói: "Các ngươi đều ra ngoài đi, ta muốn xem da thịt thối rữa của nàng ."
Lại thấy Tuyết Nhan kéo rèm lại, lôi mấy người tránh ra, tiểu tam còn chưa phục hồi tinh thần, không biết nàng ở bên trong làm cái gì? Mộ Dung Thanh Li nghĩ rằng nàng và nữ tử bệnh hoạn ở cùng nhau, cũng không để ý, lôi Duẫn Ngọc ra khỏi phòng, đại khái đợi trong thời gian một nén nhang , chợt nghe tiếng dễ nghe từ bên trong truyền ra, giọng điệu không hề do dự, thập phần quả quyết: "Là bệnh hoa liễu, có khả năng trị được!"
Lời nói này như sấm bên tai, sắc mặt của mấy nam nhân ngoài phòng hoảng sợ!
Đầu tiên đệ tử áo trắng kinh ngạc một trận, ngay sau đó, kinh ngạc dần dần biến thành tươi cười châm chọc!
Quả nhiên là nàng chẳng có bản lĩnh gì !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...