Edit: Panh Hoang
Bên trong đệ nhất y quán, Phượng U Trần vừa mới đến đây, liền thấy Thượng Quan Ngâm bám chặt Tuyết Nhan, hai người ngươi đẩy ta giật, dây dưa không ngớt. Thất sư đệ mắt cao hơn đầu kia, giờ phút này trên mặt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt, sao còn bộ dáng cao ngạo ngày thường. “Nhị sư huynh” Thượng Quan Ngâm thấy Phượng U Trần lập tức quy củ đứng ở một bên. “Sư huynh!”. Tuyết Nhan vuốt vuốt vạt áo. Khi có người nàng đều gọi hắn như vậy.
“Thất sư đệ sao ngươi lại tới đây?” Tuy rằng giật mình, Phượng U Trần rất nhanh liền lộ ra nụ cười mê người, tươi cười giống như gợn sóng, tản ra tầng tầng lớp lớp dao động, soi vào lòng người. Gần như khiến Thượng Quan Ngâm không mở được hai mắt ra, thật sự rất chói mắt, nếu không phải đồn đại hắn là một người đồng tính mà nói, hắn thật đúng là lo lắng mỹ nam như thế ở lại bên cạnh Lâm Tuyết Nhan. “Ta đến thămNhan nhi!”. Thượng Quan Ngâm vuốt tóc Tuyết Nhan, hôn lên tóc nàng, hiện giờ hắn không ngại che dấu tình cảm thật đối với Tuyết Nhan. Trên mặt Phượng U Trần cười rực rỡ, nhưng ánh mắt lại mang theo nhàn nhạt lãnh ý, ngồi ở trên ghế trước cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng khép lại, đặt ở trên đùi.
Ngón tay thon dài giống như đóa hoa sen trắng nơi cửa Phật, thản nhiên nói: “Đúng rồi, Thất sư đệ, vừa rồi lúc ta tới thấy huynh trưởng của ngươi Thượng Quan ngấn đã trở lại! Trước khi đi có vẻ vội vàng, chẳng lẽ Thất sư đệ không trở về coi một chút?
Nghe vậy, trong lòng Thượng Quan Ngâm khẽ động tâm tư, Ngân đại ca trở về, chẳng lẽ là vì việc từ hôn?
Trong lòng hắn không khỏi hơi lạnh. “Nhan nhi, ta phải quay về Thượng Quan phủ một chuyến, hôm nay sợ rằng không thể giúp ngươi được!”
Hắn mỉm cười đi ra khỏi phòng, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, đi tới cửa phòng, liền vội vội vàng vàng rời khỏi đệ nhất y quán, thi triển khinh công chạy về phía Thượng Quan phủ. Nhìn thấy Thượng Quan Ngâm vội vàng rời đi, Tuyết Nhan không nhịn được cười một tiếng. Liếc Phượng U Trần một cái, đương nhiên biết cử động này của Phượng U Trần là muốn đuổi hắn đi, nhưng Phượng U Trần vô tội nháy nháy mắt thản nhiên cười. Ánh nắng ban mai giống như đều bị hắn hút vào trong ánh mắt, trong chốc lát dao động mãnh liệt!
Vì thế, Tuyết Nhan thản nhiên cười nhạt nói: “Tiểu Trần Nhi tới tìm ta rốt cuộc muốn làm chuyện gì?”
Chỉ thấy Phượng U Trần lấy từ trong ngực hai bái thiếp tinh xảo màu đỏ, thần bí khó lường cười.
“Sao? Cuối cùng cũng quyết định không làm đồng tính nữa à? Dự định kết hôn sinh con? Được rồi. . . . . Ngươi muốn cưới thiên kim nhà ai vào cửa?” Tuyết nhan dựa cửa ngẩng mặt lên, hài hước nhìn của hắn. “Sư tỷ sợ là phải thất vọng rồi! Hiện giờ sư đệ còn chưa có dự định kết hôn sinh con! Hai bái thiếp này là thiệp mời đại hội võ lâm”. Hơn nữa là phát ra dưới danh nghĩa của Thần Long, cho nên nhân vật trọng yếu của Vô Cực Môn, còn có chưởng môn các phái trên giang hồ cũng tham gia, đến lúc đó hẳn là vô cùng náo nhiệt!”. Khóe miệng Phượng U Trần bỗng hiện nên ý cười mất hồn, khẽ cười nói. Nghe vậy, Tuyết Nhan nhíu mày, thầm nghĩ xem ra cuối cùng Doãn Bình cũng quyết định ra tay.
Đại hội võ lâm lần này xác nhận là kế sách của Doãn Bình, khống chế võ lâm là bước đầu tiên trong kế hoạch. Song, Tuyết Nhan tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được, coi như. . . kế hoạch báo thù cuối cùng cũng bắt đầu!
Trong lúc nàng ngưng mày suy tư, bỗng Hoàng Kì đi tới, đưa tới bái thiếp. Sợ hãi nói:
“Lúc nãy Thượng Quan công tử mới vừa đi. Quản gia Thượng Quan gia liền tới đưa bái thiếp!
Tuyết Nhan mỉm cười, tiếp nhận bái thiếp. Mở ra vừa nhìn, “từ hôn” hai chữ rõ ràng khắc sâu vào trong mắt.
Nhìn thấy hai bái thiếp trên bàn. Tuyết Nhan nâng cái m, thoáng ngây ngốc, như đi vào cõi thần tiên hư ảo. “Sư tỷ suy nghĩ chuyện gì thế? Chẳng lẽ chuyện từ hôn khiến tâm thần sư tỷ không yên?”. Lúc này, Phượng U Trần ngước mắt cười khẽ, gương mặt giống như nạch ngọc lịch sự tao nhã, gió nhẹ hơi hơi mơn trớn, thổi bay y phục tuyết trắng của hắn, lụa trắng như bao phủ lấy tươi cười như thực như ảo của hắn. Nghe vậy, Tuyết Nhan bỗng nhiên hoàn hồn. Hai tay nàng chống cằm, khuỷu tay chống tại ghế dựa trên lan can, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Trần Nhi, có thể giúp ta luyện chế một loại đan dược được không?”
“Đan dược gì?”
“Chính là… Tóm lại là đan dược dùng cho nữ nhân.”
“Đan dược dùng cho nữ nhân… Dưỡng Nhan Đan? Trú Nhan Đan? Song phong tư của sư tỷ đã là nghiêng nước nghiêng thành, da thịt thắng tuyết, sao còn cần đan dược làm g?”. Ban đầu Phượng U Trần cho là Trú Nhan Đan các loại, lập tức khéo léo cự tuyệt, xưa nay hắn không thích luyện chế đan dược dùng cho nữ nhân, thứ nhất sợ giao tiếp với nữ nhân, thứ hai không có bất cứ hứng thú gì. “Tiểu Trần Nhi, ngươi giúp sư tỷ một lần, được chứ?”. Song Tuyết Nhan lại khẩn cầu nhìn hắn.
“Sư tỷ muốn luyện chế cái gì?” Phượng U Trần bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải Trú Nhan Đan đơn giản như vậy, huống chi sư tỷ này chưa bao giờ có thói quen xin người khác giúp đỡ. “Ta nói phương thuốc cho ngươi biết, ngươi nhớ kỹ là được.”
“Sư tỷ mời nói “. Phượng U Trần nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của nàng, bỗng nhiên cảm thấy có chút ý tứ.
“Hoán hoa thảo, Linh Lăng hương, trứng tằm… Tử thảo, còn có hoàng phách.” Tuyết Nhan trộm ngước mắt lên nhìn nhìn Phượng U Trần. Kỳ thật việc này đúng là khó có thể mở miệng, nói ra những tên thuốc này thì sắc mặt Phượng U Trần không khỏi biến sắc, bởi vì những vị thuốc này đều thuốc tính hàn, Tuyết Nhan chà xát hai tay, không nhịn được ngừng một chút nói: “Nhớ rõ tiếp tục cho thêm một chút hoa hồng tây tạng… một chút.”
“Đây là phương thuốc gì?” Phượng U Trần vân đạm phong khinh hỏi, giống như không có phát hiện, “Giải thích thử phương thuốc.”
“Giải thích thử?” Trong lòng Phượng U Trần trầm xuống cười lạnh, sắc mặt lại càng thêm dịu dàng: “Sư tỷ đúng là có ý tứ, thế nhưng để cho ta luyện chế tránh thai đan cho ngươi. Có phải hay không?”.
“Khụ, biết rõ thì đừng lắm mồm!”. Tuyết Nhan cảm giác có cái gì riêng tư bị người phát hiện, nhất thời sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu, chỉ trách canh tránh thai thật là rất đắng, nàng uống rất thống khổ.”
Hơn nữa thời gian nấu còn rất lâu, còn nhất định phải là tự mình làm.
Phải biết rằng sau khi làm qua loại chuyện này, làm sao còn có thể lực để nấu canh đây? Vạn nhất bỏ qua thời gian uống thuốc, chẳng phải là. . . . Sẽ biến thành. . . . . Nàng còn chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con! Nam nhân đều là sói! Tuyết Nhan biết nàng có bảy nam nhân nhưng, nàng sớm đã chuẩn bị xong tư tưởng, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị tránh thai, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!
“Được rồi! Ta giúp ngươi luyện chế!” Suy nghĩ hồi lâu, Phượng U Trần cuối cùng cũng đồng ý, “Tiểu Trần Nhi, ngươi thật sự là quá tốt!”, Tuyết Nhan lập tức cười mê người, phát hiện hắn thật sự là rất đáng yêu, nếu hắn không phải là cổ nhân, thật muốn ôm hắn hung hăng cắn một ngụm.
Chỉ thấy ánh lửa chợt lóe, Phượng U Trần lại khống chế Hỏa Long chi ngọc, thay nàng luyện chế tránh thai đan, Tuyết Nhan không có việc gì ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Phượng U Trần, giờ phút này gương mặt hắn tuấn mỹ vô trù, chiếu vào màu đỏ trong ngọn lửa giống như tản ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, đều nói nam nhân lúc làm việc là có…mị lực nhất, lời ấy không giả, Tuyết Nhan không khỏi bị hắn hấp dẫn thật sâu. Sau một lúc lâu, cúi đầu nói: “Thật ra, tiểu Trần Nhi. . . . . Nếu ngươi nguyện ý luyện chế loại đan dược này mà nói, khẳng định là có thể kiếm được không ít tiền đấy! Không bằng luyện chế dư ra một ít cho ta, ta kiếm bạc rồi chia hoa hồng cho ngươi.”
“Đa tạ sư tỷ chỉ bảo đường tiền tài cho ta”. Phượng U Trần thản nhiên trả lời, chẳng biết tại sao giọng của hắn có chút ý tứ lạnh như băng, đan dược luyện trong tay cũng bị hỏng vài lần.
Tuyết Nhan cũng không quen thuộc thuật luyện đan, nàng biết xác xuất thành công cực thấp, cho nên cũng không đ ở trong lòng.
Chờ đợi, Tuyết Nhan bất tri bất giác ngủ quên, đợi lúc nàng tỉnh dậy phát hiện sắc trời đã tối, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức nhảy lên, lớn tiếng nói: “Nguy rồi, tối nay là ngày Thượng Quan phủ từ hôn, ta bị muộn rồi!”
“Xe ngựa của Thượng Quan phủ xe ngựa đã chờ ở bên ngoài!” Phượng U Trần chẳng biết đã luyện xong đan dược từ lúc nào. Nhẹ nhàng đặt đan dược ở trước mặt nàng.
“Tiểu Trần Nhi, tại sao không gọi ta tỉnh?”. Tuyết Nhan oán trách hắn nói.
“Để cho bọn họ đợi một chút chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?” Phượng U Trần thản nhiên cười, tươi cười còn dịu dàng hơn hoa ngọc lan bên cạnh, Tuyết Nhan hiểu ra cười cười, người sư đệ này thế nhưng rất tốt với nàng!
“Sư tỷ có cần ta đi cùng ngươi hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...