Dịch: BsChien
Một câu “Chậm đã” trở thành phán định sinh tử!
Bất quá kẻ lần này bị “Phán” hình như là mình!
Ngay khi câu “Chậm đã” vừa thoát ra khỏi miệng thì trong lòng Lý Trường Thọ đã có thêm mấy phần minh ngộ.
Mà khi cỗ uy áp kia từ trên trời giáng xuống, Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ thêm mấy phần tình huống hiện tại của mình.
Cũng không hẳn là do hắn mở miệng nói “Chậm đã” khiến thiên đạo nổi giận quay lại, mà thực ra thiên đạo lão gia không gì không biết kia vừa phát hiện ra vấn đề lâu nay Lý Trường Thọ che giấu thiên cơ.
Ông, ông, ông…
Trong không trung đột nhiên xuất hiện từng đợt âm thanh cuồn cuộn tựa như lớp lớp sóng dữ trào dâng.
Một cỗ uy áp kinh người bao phủ toàn bộ trong phương viên trăm dặm, khiến cho tất cả sinh linh nơi này run rẩy sợ hãi, không dám nhúc nhích cử động.
Oanh!
Lý Trường Thọ lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy không trung chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đám mây đen đường kính chỉ tầm mấy chục trượng.
Trong mây đen chậm rãi tách ra hai cái khe hở, giống như là đôi mắt khổng lồ đang từ từ mở ra. Sau đó cả tòa mây đen ngưng tụ thành hình dáng gương mặt một lão đạo già nua. Một gương mặt băng lãnh không có gì biểu lộ, đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ.
Thiên đạo?
Đạo Tổ?
Lý Trường Thọ cảm giác toàn thân mình từ trên xuống dưới, trong nháy mắt bị nhìn thấu sạch sành sanh. Trong đáy lòng hắn nổi lên một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Linh giác nhạy bén đã được rèn luyện nhiều năm nhanh chóng phát hiện nguy hiểm đến tính mạng. Toàn thân Lý Trường Thọ cứng đờ như bị đóng băng. Thậm chí nửa người trên vốn đã lấp lóe tiên quang, giờ phút này ánh sáng bảy màu cũng bị ép ngược vào thể nội của hắn.
Làm sao bây giờ!?
Bây giờ loại tình huống này của mình, vạn nhất bị thiên đạo coi như nhân tố tính toán sai lầm, bị xem như chỗ thủng Hồng Hoang, rất có khả năng sẽ bị Thiên đạo trực tiếp xóa sổ. Dù cho trước giờ hắn chẳng làm điều gì, dù cho nhân quả gì hắn cũng đều không dính.
Quyết định chắc chắn, Lý Trường Thọ lúc này không quản được nhiều như vậy.
Cố chống đỡ lấy uy áp, hắn cao giọng nói một câu:
"Đạo môn đệ tử vô ý mạo phạm thiên uy! Quả thật do chủ quan, nhất thời sơ hở! Mời thiên đạo lão gia chờ trong giây lát!"
Mẹ nó, mình đây lại nói lảm nhảm cái gì, lúc nãy thì “Chậm đã!”, bây giờ thì lại “Chờ trong giây lát!”. Có khi nào Thiên đạo bực mình sốt ruột cho ăn một nhát Tử Tiêu thần lôi cảnh cáo hay không?
Vừa nghĩ, Lý Trường Thọ vừa vội vàng cởi đạo bào của mình ra, cởi luôn lớp áo ngắn bên trong có may mười sáu cái túi vải đựng đồ, tiện tay ném hết cả hai cái áo vào trong vòng tay trữ vật.
Đúng là thật không nghĩ tới, dưới tình huống này mình lại bại lộ một bộ phận át chủ bài.
Bởi vì độ kiếp lần này mà chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới…
Thiên đạo trước đến giờ thực ra không để ý đến hắn nhiều như thế, chỉ đến bây giờ phát hiện ra hắn che giấu thiên cơ thì mới ra mặt định thủ tiêu hắn luôn, như đập một con muỗi…
Trên cánh tay trái nơi gần bả vai quấn lấy một sợi dây thừng, trên dây buộc một khối ngọc vỡ đang tản ra một cỗ đạo vận nhàn nhạt khó hiểu…
[Vô Danh Toái Ngọc] này lúc Lý Trường Thọ năm tuổi lấy được. Khi ấy trên thảo nguyên xuất hiện một đám tặc nhân chuyên đào mộ kiếm sống lúc, bọn chúng cầm đến một số cổ vật đổi lấy dê bò vàng bạc từ bộ tộc của Lý Trường Thọ. Khối ngọc vỡ này bị xem như ngọc thành phổ thông, Lý Trường Thọ phát hiện trên đó có một chữ “Hỏa” cổ thể, nên hắn nũng nịu xin được.
Tác dụng cụ thể không biết. Nhưng mười năm sau Lý Trường Thọ nhập môn, một lần hắn vụng trộm đặt khối ngọc vỡ bên người sư phụ mình. Khi đó hắn mới học suy tính chi pháp nên bình thường vẫn dễ dàng tính ra hành tung của Tề Nguyên lão đạo, nhưng khi bỏ thêm khối ngọc vào túi sư phụ thì hắn không cách nào suy tính tung tích của lão đạo nữa.
Hắn cho rằng tác dụng của khối ngọc vỡ là giúp tránh né được suy tính chi pháp, từ đó vẫn một mực mang theo bên người.
Trên khuỷu tay trái Lý Trường Thọ còn quấn một mảnh vải [Bố Thằng]. Đây vốn là một miếng vải bố, trên đó có nhiễm vết máu, hắn lấy ra từ một quyển sách cổ bằng da thú. Trên sách cổ ghi chép sự tình của một vị tiên hiền nhân tộc, miếng vải này là từ y phục của một đại nhân vật nào đó bị thương rách ra.
Trong sách cũng ghi chú tác dụng của [Bố Thằng] là khi đeo vào sẽ được nhân tộc thánh hiền che giấu bảo vệ. Nhưng Lý Trường Thọ cho rằng đây chỉ đơn thuần có tác dụng tâm lý.
Hắn một tay lột [Bố Thằng] và [Vô Danh Toái Ngọc] xuống, nhét vào vòng tay trữ vật. Sau đó hắn lại lấy từ túi trữ vật ra một cây dao nhỏ, quay đầu nhìn sau lưng mình.
Trên không trung, thiên uy có vẻ giảm bớt một chút…
Trong lòng Lý Trường Thọ có chút vui mừng, nhưng hắn rất nhanh liền ổn định tinh thần, quay đầu nhìn về phía phần sau vai trái của mình. Trên vai trái có một hình xăm cổ lão phù lục, lúc này ở đó đang lóe ra hào quang yếu ớt.
Lý Trường Thọ vung dao nhọn lên cắt xoẹt qua góc nhỏ phù lục trên vai, bùa này trong nháy mắt bị phá. Cũng may là chỉ cần sau đó vết thương khép lại, phù lục sẽ tự khôi phục.
[Thượng Cổ Vu Tộc Bí Phù] giúp tránh tai, che họa, phòng thôi diễn. Đây là bí phù do Tổ Vu sáng tạo, chuyên dùng đối kháng Yêu tộc. Cần phải khắc họa bùa này trên da thú mới có thể phát huy tác dụng, nhưng xăm luôn trên huyết nhục thì hiệu quả càng tốt.
Cũng dạng bí phù như này, bên phải cạnh dưới xương sườn còn có một đạo, Lý Trường Thọ không do dự cầm dao nhọn rạch phá!
Trong nháy mắt, không trung hạ xuống thiên uy lại lần nữa giảm bớt một phần.
Nhưng mà những thứ này vẫn chưa xong…
Lý Trường Thọ bắt được điểm mấu chốt: “Phòng thôi diễn”. Hắn lập tức lấy tất cả các món đồ phòng chống suy tính vẫn mang theo người, cất vào trong vòng tay trữ vật.
Ví dụ như hai đồng tiền cổ khâu trong túi áo lót. Nghe nói đây là đồng tiền của thượng cổ nhân tộc đệ nhất, trên đó có chút ít công đức, cũng có tác dụng phòng suy tính, tránh tai hoạ.
Ví dụ miếng xương yêu thú vỡ cột trên cổ chân, hay vảy cá bảy màu dán trên đùi… Nhiều như rừng, tổng cộng bảy món đồ cổ quái kỳ lạ. Những thứ này đều được Lý Trường Thọ lấy sư phụ làm nghiệm chứng, đúng là có thể có tác dụng né tránh suy tính chi pháp với trình độ khác biệt nhau.
Những vật này đều không phải là pháp bảo gì, chỉ khó tìm gặp chứ không khó thu vào tay.
Lại nói ở Hồng Hoang, thứ làm cho Lý Trường Thọ ấn tượng khá là sâu sắc không phải là các loại pháp bảo, thần thông hay các đại cao thủ, mà là Thuật pháp suy tính thiên cơ thần kỳ kia.
Những đại lão tu vi cao thâm, lại tinh thông suy tính chi đạo, mượn thiên đạo chi lực, bấm ngón tay tính toán, trong nháy mắt những sự tình phát sinh mười vạn dặm bên ngoài đều rõ như lòng bàn tay.
Bản thân Lý Trường Thọ đã là một cái “Bí mật nhỏ”. Mang theo trí nhớ kiếp trước đầu thai đến thế giới Hồng Hoang, ở phương diện bị suy tính thiên cơ này, hắn ý thức đề phòng mười phần mãnh liệt. Trải qua bao nhiêu vất vả lại thêm gặp may mắn hắn mới lấy được những món đồ chơi nhỏ này.
Chỉ có điều hắn vạn lần không nghĩ tới…
Thiên đạo vậy mà cũng bị che mắt mấy phần…
Lúc này, uy áp kinh khủng kia đã từ từ biến mất không thấy gì nữa. Bộ mặt lão đạo phía trên mây đen cũng dần dần tiêu tán, nhưng đám mây đen vẫn còn trôi nổi trên đỉnh đầu Lý Trường Thọ.
Toàn thân Lý Trường Thọ toát ra mồ hôi lạnh, nếu không phải tố chất tâm lý mình coi như quá cứng, lúc này đã nhịn không được mà tê liệt ngã xuống trên mặt biển.
Hắn làm những vật này thuần túy là để phòng ngừa người khác, thông qua suy tính chi pháp đo lường tính toán mình, cũng hoàn toàn không phải để phòng bị thiên đạo.
“Lúc tu vi cảnh giới còn quá thấp, bất luận tận lực ngụy trang chuyện gì thì ngược lại sẽ gây nên sự chú ý của cao nhân, đưa tới mầm tai vạ.”
Đạo lý kia hắn đã sớm thuộc trong lòng, trước đến giờ ở trong tiên môn vẫn một mực dùng phương pháp phổ thông làm màu ngụy trang. Ai dè đến lúc này lại bị thiên đạo tưởng nhầm là dị số…
Có thể nào thiên đạo sẽ tập trung chú ý vào hắn hay không?
Khục, chắc chỉ là đùa…
Thiên đạo giám sát sự vận chuyển của thiên địa vạn vật, cũng không quá mức chú ý đối với cá nhân sinh linh nào, nhất là những kẻ chưa thành tiên, những sinh linh chưa có lực phá hoại mực độ cao.
Trước đó Lý Trường Thọ đã độ tám đạo lôi kiếp, đó chỉ là do thiên đạo căn cứ tư chất của hắn mà hạ xuống. Đây cũng kiểu như một loại chương trình nào đó đã thiết lập sẵn. Nhưng bởi vì sau khi độ kiếp xong, bên mình xảy ra vấn đề nửa tiên nửa phàm nên mới rước lấy sự chú ý của thiên đạo.
Mà nguyên bản thì người khác cũng giống như Lý Trường Thọ vậy, nếu tích lũy của bản thân vượt qua quá nhiều so với “tư chất”, thiên đạo sẽ tự điều chỉnh cường độ lôi kiếp. Độ kiếp sẽ cung cấp cho Luyện khí sĩ đầy đủ ma luyện, nếu chịu không được thì coi như thân tử đạo tiêu.
Nhưng trời mới biết trên người Lý Trường Thọ còn mang theo nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ như vậy, toàn những món “phòng thôi diễn”. Khiến cho Thiên đạo trong nhất thời tiết kiệm năng lượng lại tính sai cường độ lôi kiếp.
Mà khi thiên đạo chăm chú xem xét, thấy hắn chỉ là một cái “Bán tiên”, toàn thân trên dưới tự nhiên không có nửa điểm bí mật. Cho nên vừa rồi hạ xuống uy áp, cũng không phải là đang dò xét, mà là chỉ cảnh cáo.
Tử Tiêu thần lôi cảnh cáo.
“Cũng may, có thể là chỗ tốt của việc trước đây nói năng lễ phép!”
Lý Trường Thọ điều chỉnh hô hấp, cấp tốc mặc đạo bào vào, trong lòng suy nghĩ nên lấy từ ngữ gì để cảm tạ thiên đạo lão gia.
Thình lình hắn nghe trên không trung tiếng sấm nổ vang rền, phạm vi ngàn dặm phong vân biến sắc! Lý Trường Thọ vội vàng chắp hai tay vái chào thật sâu rồi một lần nữa cao giọng hô lớn:
"Đạo môn đệ tử, bẩm báo thương thiên!
Độ kiếp biến số vừa rồi thật sử không phải tâm kế của đệ tử! Chỉ là thủ đoạn của đệ tử né tránh thiên tai nhân họa.
Hôm nay tu đến đạo cơ này, quả thật đệ tử tuân thủ đạo môn pháp điển, nghe lời tổ sư dạy bảo, ngày đêm gian khổ tu hành!
Khẩn cầu thương thiên xem đệ tử tu hành không dễ, lại cho giáng lâm một lần lôi kiếp! Cũng xin thương thiên cho đệ tử đổi một chỗ độ kiếp khác, để cầu không bị bỏ mạng chuyến này!”
Lời nói của hắn vừa rơi xuống, đóa mây đen trên không trung kia đã bắt đầu chậm rãi bành trướng. Bốn phương tám hướng có từng đợt kình phong thổi tới, phương viên trong vòng mấy trăm dặm trên mặt biển sinh ra từng đoá từng đoá mây xám, tụ tập vừa phía đỉnh đầu Lý Trường Thọ.
Hắn lập tức minh bạch tình hình, vội vàng quay người phóng vào trong nước biển.
Trước đây vì phòng ngừa trước khi độ kiếp có người quấy rối, hắn đã cố ý tìm mấy địa điểm độ kiếp dự phòng, đồng thơi bố trí Gia tốc thủy độn trận thế ngay dưới đáy biển.
Cái này ai mà có thể ngờ tới, khiến hắn đi qua địa điểm độ kiếp thứ hai cũng không phải là do người khác can thiệp, mà là…
Độ thiên kiếp lần thứ hai!
Thành tiên kiếp làm hai lần liền?
Việc này trước đây đều chưa từng nghe qua
Quả nhiên, đối mặt thiên kiếp của mình, hắn chuẩn bị rất nhiều thứ như vậy cũng không tính quá phận!
Lần này, kiếp vân bao phủ phạm vi hơn một trăm dặm trên mặt biển, độ dày kiếp vân cũng gấp mười lần trước đây!
Lý Trường Thọ phi tốc thủy độn ở trong nước biển, mảng kiếp vân khổng lồ này cũng bám theo hướng di chuyển của hắn với cùng một tốc độ phiêu động.
Lại nhìn phía trên kiếp vân đang ngưng tụ thành một tòa Thiên Cung nguy nga. Trong Thiên Cung trước sau có vô số bóng người màu xám, bên trong cung còn có một vị đế quân uy nghiêm đang ngồi.
Tất cả những bóng người này đều là kiếp vân ngưng tụ mà thành, không thấy rõ được bất cứ khuôn mặt nào.
Phía dưới Thiên Cung có hai pho tượng Long Phượng to lớn, Long giương nanh múa vuốt, Phượng tung cánh xòe đuôi, tựa hồ chỉ một khắc sau liền hóa thành vật sống chém giết lẫn nhau.
Phía dưới hai bức tượng Long Phượng là từng bầy hung thú, từng đạo bóng người to lớn. Tất cả dường như đang diễn hóa lại trận đại chiến Vu Yêu.
Phía dưới cùng là từng khối ngân tử lôi ban xuất hiện khắp nơi trong kiếp vân, đang cấp tốc hội tụ tạo thành một lôi trì diện tích chừng mười trượng vuông. Trong lôi trì này, điện quang dày đặc như dịch thể đang chậm rãi dâng đầy.
Địa điểm thứ hai mà Lý Trường Thọ chọn để độ kiếp ở ngay tại ba trăm dặm bên ngoài, trên đường đi trước đây đã bố trí mấy trận thế khiến hắn liên tục gia tốc thủy độn.
Nhưng mà hắn vừa đuổi tới chỗ đảo nhỏ thứ hai, trên không trung liền truyền đến tiếng oanh minh.
Không lo được quá nhiều, Lý Trường Thọ tóm lấy một túi trữ vật rồi dùng sức vung vẩy ra xung quanh. Sáu cái Pháp gia điểu lung bị ném về khắp nơi, lần này cũng không kịp mở chúng ra hết.
Vứt túi trữ vật xuống, tay trái Lý Trường Thọ đã nắm chặt một thanh đao khắc, tay phải cầm một thanh kiếm gỗ, từ ống tay áo bay ra từng cái phù lục.
Lòng có linh cảm, Lý Trường Thọ vừa mới ngẩng đầu, dưới chân lập tức lảo đảo một cái…
Đây là vật gì?
Trên không trung, lôi trì kia chậm rãi nghiêng lại, một mảnh “Lôi thác” đổ ập xuống đầu hắn. Vô số lôi đình trong nháy mắt chiếu trong suốt mảnh thiên địa lờ mờ này.
Tay trái Lý Trường Thọ cầm đao khắc phi tốc vũ động, trống rỗng khắc xuống từng cái chữ cổ. Pháp lực toàn thân hắn tập trung vận chuyển, nửa người trên lần nữa lóe ra thất thải tiên quang, tiên linh khí tức bị hắn chuyển lên trên cùng!
Oanh!
Thân hình Lý Trường Thọ thác nước lôi điện bao phủ, những chữ cổ vừa khắc ra cơ hồ vỡ vụn trong nháy mắt, cơ thể thon dài của hắn bị đè dí xuống trên mặt đất.
Lát sau, khi lôi quang tiêu tán, Lý Trường Thọ nhảy ra khỏi hố sâu vuông vức trên mặt đất, đạo bào rách rưới như xơ mướp, khí tức phập phồng. Hắn không nhịn được cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Đây mới là chân chính thiên kiếp của ta?
Đủ… Đủ mạnh… Đủ phê!
Hắn lập tức vũ động đao khắc, viết xuống chữ này đến chữ khác xung quanh người. Những chữ cổ này hợp thành nội dung, là một phần của điển tịch thượng cổ [Bố Canh] do nhân tộc tiên hiền Thần Nông viết ra.
Những chữ cổ này giống như tạo thành một loại trận thế nào đó, theo sắp xếp bố cục nguyên văn quay xung quanh người hắn rồi chậm rãi dâng lên tới đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, thân thể Lý Trường Thọ tuôn ra một đoàn Tam Muội Chân Hỏa bao phủ từ đầu đến chân hắn. Quanh người hắn, từng đóa từng đóa hoa sen chín cánh chậm rãi phiêu mở, từng đóa to như cái chậu rửa mặt.
Đây là dị tượng xuất hiện lúc hắn thôi động toàn bộ pháp lực của bản thân.
Tới đi, thiên kiếp!
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên, tóc dài và đạo bào cùng nhau phiêu động trong gió. Phía trên, lôi trì lần nữa nghiêng đảo, lại là một mảnh thác lôi điện ầm ầm đánh xuống!
Lần này, Lý Trường Thọ hai chân khẽ cong bật, cả người phóng vút lên cao, hai mắt thần quang phun trào chủ động đón đánh “lôi thác”!
Cửu lôi thiên kiếp!
Đã đợi ngươi thực sự quá lâu rồi.
…
"Sư phụ, tại sao lại không đi tiếp?"
Phía trên Nam Hải, một đóa mây trắng dừng lại phiêu phù trong không trung. Lão đạo đang bị tiểu đệ tử lôi kéo nhưng lại vẫn đứng bất động, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú khu vực độ kiếp thứ hai của Lý Trường Thọ. Lão chịu không được hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đây… Đây là cái loại thiên kiếp gì?
Bên trên có Thiên Cung, bên trong có Long Phượng, phía dưới giống như Thần Ma, chẳng lẽ là Cửu Tiêu Thần Ma Kiếp xếp hạng thứ hai trong truyền thuyết?”
Nhưng ngay sau đó, lão đạo lại lắc đầu thở dài:
"Haizz! Hôm nay là ngày gì, Nam Hải tu đạo kỳ tài hẹn nhau độ kiếp?
Đáng tiếc, lại có một tiểu gia hỏa phải táng thân dưới thiên kiếp.
Đi thôi đi thôi, nhìn cái này vô dụng."
Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi:
"Sư phụ, người kia không thể vượt qua loại thiên kiếp này sao?"
Lão đạo không đáp mà hỏi ngược lại:
"Vừa rồi tám đạo lôi kiếp kia, con có cảm nhận được xung quanh linh khí phun trào đến chỗ người độ kiếp không?”
Thiếu nữ lập tức lắc đầu.
"Đó chính là đáp án! Tám đạo lôi kiếp đã rất khó vượt qua, huống chi là ba mươi hai hung kiếp. Người vừa độ kiếp lúc trước đã hồn phi phách tán, hiện tại lại tới một người nữa."
Lão đạo cười khổ nói tiếp:
"Tư chất quá tốt sẽ bị trời ghét. Hồng Hoang cao thủ quả thực đã quá nhiều, không dựa vào thiên đạo ép bức một chút, nói không chừng đại kiếp đảo mắt đã đến.
Đi thôi, chớ có đi xem người nghèo túng quẫn."
Lão đạo nói xong, đóa mây trắng này tiếp tục bay về phía nam. Thiếu nữ đệ tử kia vẫn hiếu kì quay nhìn mặt biển ở ngoài ngàn dặm.
Kiếp vân khổng lồ kia không sai biệt lắm đã sắp ép sát đến mặt biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...