Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Dịch: Vì anh vô tình

Biên: BsChien

Thế nào là “Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng bất lộ”?

Trong mắt của Hữu Cầm Huyền Nhã, Lý Trường Thọ chính là như vậy.

Trường Thọ sư huynh hao hết tâm trí, trải qua biết bao gian khổ, mạo hiểm, mới miễn cưỡng chiến thắng đệ tử Tiệt giáo, nhị thái tử Ngao Ất của Đông Hải Long cung

Nhưng huynh ấy lại hết sức khiêm tốn, không cầu thanh danh, lặng lẽ rời đi.

Thế nhưng!

Trên thực tế.

Trước hết Lý Trường Thọ tự tay kéo Ngao Ất lên, nói mình đã đắc tội nhiều với y.

…Đây là để tiêu trừ địch ý tiềm ẩn, làm nhóm người Tiệt giáo đi cùng Ngao Ất giảm bớt ác cảm với mình.

Tiếp đó Lý Trường Thọ lại đứng trước điện xin lỗi, nói bản thân thắng mà không võ, chỉ dùng độn pháp do môn phái truyền thụ và ỷ vào phù pháp, làm hại đến uy danh của đạo thừa, nên cam tâm nhận trách phạt từ tông môn.

… Việc này là để giảm ác cảm xuống mức thấp nhất, cũng cho tiên môn giương oai thuận tiện ám chỉ cho Tửu Ô sư bá, để mình trở về Tiểu Quỳnh phong.

Cuối cùng Lý Trường Thọ làm đạo vái chào đối với nhóm người Kim Ngao đảo, mặt tỏ vẻ xấu hổ.

Chỉ đơn giản mấy câu, hai ba động tác, Lý Trường Thọ đã che lấp mọi dấu vết đồng thời cho hai bên đầy đủ mặt mũi.

Trưởng lão Độ Tiên môn cũng là người thông tình đạt lý, thấy Lý Trường Thọ không muốn cùng Kim Ngao đảo và Long cung kết thù oán. Nên lão cố tình xụ mặt răn dạy hắn vài câu, rồi cho trở về Tiểu Quỳnh phong bế quan nhận lỗi.

Thật ra vị này cũng là làm dáng một chút, ngụ ý chính là để Lý Trường Thọ trở về Tiểu Quỳnh phong, sau đó đợi lĩnh thưởng.

Nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã ở bên không ngừng nhíu mày, nếu không phải bị sư phụ nàng vẫn luôn giữ lại, tuyệt đối sẽ đứng ra, vì “bằng hữu thân thiết” Trường Thọ sư huynh đòi lại công bằng.

Nhìn bóng lưng của Lý Trường Thọ dưới bầu trời đầy sao, Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng thở dài.

“Lúc nào, ta mới có thể ưu tú như sư huynh đây.”

Lý Trường Thọ cỡi mây rời khỏi Phá Thiên phong, trong lòng cũng khẽ thở dài.

“Cuối cùng cũng xong, thật là phiền phức.”

Nhưng bất kể thế nào, qua lần này Tiểu Quỳnh phong đã bị mọi người trong môn phái từ trên xuống dưới chú ý đến.

Lần này giấy đạo nhân ra ngoài rồi trở về, mình sẽ bắt đầu tiếp tục luyện chế đan dược, sau đó an ổn tám đến mười năm, sau đó mới tính đến kế hoạch lâu dài.

Mà không được, tám đến mười năm không đủ, ít nhất phải hai mươi năm!

“Nhìn ánh mắt và sắc mặt của tiểu long, thì khả năng cao y sẽ tới Tiểu Quỳnh phong để nhận lỗi.”

Lý Trường Thọ nghĩ một chút, bèn giấu hết Giai Nhân Mị trong bảo nang đi, tránh cho sau này mình chủ quan lại lỡ tay lấy ra.

Hơn nữa Giai Nhân Mị cũng không phải chỉ một mình hắn có thể luyện chế, Luyện Khí sĩ ở Hồng Hoang thích uống rượu nhiều không đếm hết.

Nếu chỉ dựa vào điểm này, thì án Đông Hải Tẩy Long cũng không thể định tội cho hắn được.


Hiện giờ Phá Thiên phong vô cùng náo nhiệt, các vị Thiên Tiên đã bắt đầu giảng kinh và luận đạo, trước đó những người đến xem thi đấu cũng đã lưu lại để nghe hai bên Thiên Tiên giảng đạo.

Nhưng Lý Trường Thọ thấy nhóm người Kim Ngao đảo vừa rồi đều là kìm nén lửa giận, xem ra sau đó, vẫn muốn cùng mấy vị Thiên Tiên nhà mình cọ xát một chút...

Việc này cùng mình không quan hệ, đã hoàn thành nhiệm vụ môn phái giao cho, giờ trở về Tiểu Quỳnh phong thôi.

Trước tiên Lý Trường Thọ ở chung quanh đan phòng đi dạo vài vòng, tự hỏi chính mình có chỗ nào còn sơ hở, nếu có thì như thế nào để bù đắp.

Hôm nay, nếu như kẻ thù của sư phụ cũng đang nhìn, thì sẽ suy nghĩ gì? Nếu như có thể khiến kẻ địch ra tay với mình thì quá tốt rồi. Có nên cho gã một cơ hội, cố ý ra ngoài, dẫn dụ đi theo rồi giết.

Trước khi mình động thủ có thể dùng Thanh Ảnh cầu lưu lại làm bằng chứng, là do đối phương ra tay định hại tính mạng mình, may mà có thuốc độc do trưởng lão Vạn Lâm Quân ban thưởng để phòng thân.

Sau đó theo như môn quy phạt hắn tại Tiểu Quỳnh phong bế quan mấy trăm năm, việc này cũng không thành vấn đề, dù sao hắn không muốn đi đâu hết.

Lý Trường Thọ cười khẽ, đây chỉ là suy nghĩ không thực tế của mình. Một tên “chuẩn tiên miêu” Phản Hư cảnh cấp bảy, dù sao cũng chỉ là đệ tử trẻ tuổi, đối phương chắc sẽ không cảm giác được uy hiếp gì.

Chuyện này để sau vậy.

Lý Trường Thọ mặc dù cũng muốn hỏi sư phụ, năm đó cừu địch rốt cuộc là ai. Nhưng thứ nhất sợ sư phụ lại nhớ tới chuyện cũ, thứ hai là vì chú ý đến mặt mũi của sư phụ.

Hay hỏi những người khác, trước kia kẻ đó và sư phụ xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó chính mình có khả năng sẽ bị người khác nghi ngờ.

Việc này phải thiết kế tỉ mỉ mới được.

Lần này mình tự nhiên bị “lộ ra ánh sáng”, cũng không phải là do mình không chuẩn bị đủ. Điểm này cũng không thể trách Lý Trường Thọ hắn được, các hạng mục tự vệ đều đã tận lực đi làm.

Nhưng, ai có ngờ được…

Bản thân mình vui vẻ dạo phố tại Lâm Hải trấn, mua linh thảo bán đan dược. Nhưng khi tâm thần trở về bản thể vừa mở mắt đã thấy Tửu Ô và Ngao Ất - hai người không chút liên quan - đang lang thang như ruồi bay trong hũ ở khốn trận quanh đan phòng.

Đây là chuyện quái quỷ gì?

Mặc dù trước đây có dấu hiệu: Hắn ngẫu nhiên gặp được nhóm người Kim Ngao đảo ở Lâm Hải trấn. Nhưng ai có thể đoán được sự việc sẽ phát triển như thế này.

“Sau này nói sư phụ, Tiểu Quỳnh phong xin miễn tiếp khách vậy.”

Lý Trường Thọ thở dài, chủ động cảm ứng nguyên thần chi lực của giấy đạo nhân, trong nháy mắt tâm thần hoán đổi. Sau đó hắn phát hiện xung quanh yên lặng không có uy hiếp gì, lại nhanh chóng hoán đổi trở về bản thể.

Gian “Khách sạn” kia, là do Lâm Hải kiếm phái xây dựng, một căn phòng nhỏ giá tiền ít nên không quá thoải mái. Nhưng được cái nó tương đối an toàn, cũng do có cao thủ Thiên Tiên của Lâm Hải kiếm phái ở lại gần đây, nên được tiên binh chú ý tuần tra. Hiện giờ bản thân nên chờ trong môn phái trong an tĩnh lại đã, sau đó hãy tính tiếp.

Lý Trường Thọ còn có chút không yên lòng, lại đi dạo hai vòng trong núi, kiểm tra trận cơ ở các nơi dưới mặt đất. Sau khi hắn bận rộn một lúc lâu, bỗng nhiên tiên thức phát hiện một thân ảnh từ Đan Đỉnh phong đang bay tới, rất nhanh đã đến nhà cỏ bên hồ.

Hắn vội vàng cưỡi mây trở về, từ xa đã thấy thân ảnh bên hồ kia.

Linh Nga trong nhà tranh ló đầu ra nhìn, đối với Lý Trường Thọ chỉ chỉ về phía bên hồ, nơi đó là một lão nhân đang đứng chống quải trượng bằng đồng.

Chính là trưởng lão Vạn Lâm Quân.

...

"Trưởng lão, sao ngài lại tới đây?"

Lý Trường Thọ vội vàng đi lại chào hỏi.


Vạn Lâm Quân quay đầu nhìn Lý Trường Thọ, trong mắt mang theo sự tán thưởng, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười lạnh.

"Ta dùng tiên thức, thấy ngươi thắng tên long tử kia, lại bị các trưởng lão khác trách móc nặng nề, nên lập tức tới xem một chút.

Ngươi lần này... Làm không tệ.

Độn pháp cũng là bản lãnh của ngươi, không cần quá để ý những cách nhìn của người khác. Sau này nếu như trong môn phái có người chỉ trích ngươi, thì cho bọn họ xem cái này."

Vạn Lâm Quân trưởng lão nói xong, bàn tay khô khốc xòe ra, dùng tiên lực đưa tới một cái ngọc bài màu đen. Lý Trường Thọ dùng hai tay tiếp nhận, cúi đầu liếc nhìn, thấy bên trong ngọc bài ẩn chứa một tia khí tức, chính giữa lại có một chữ “Quân” rồng bay phượng múa.

"Nói là ta cho " Vạn Lâm Quân trưởng lão “Dữ dằn” nói câu, " Sau này Tiểu Quỳnh phong nhất mạch các ngươi do ta che chở, không phải ai cũng có thể răn dạy, trách móc nặng nề!"

Trong lòng Lý Trường Thọ ấm áp, vội vàng cảm ơn.

Hắn biết, vị trưởng lão này cũng không phải muốn mưu đồ điều gì, Tiểu Cùng phong cũng không có thứ gì tốt.

Vạn Lâm Quân trưởng lão là do bản thân phong bế nhiều năm, nên không hiểu nhân tình thế sự.

Trước đó, Lý Trường Thọ cùng mấy vị trưởng lão tạo bậc thang cho Kim Ngao đảo, nên mới làm bộ như vậy. Nhưng Vạn Lâm Quân trưởng lão lại hiểu lầm, tưởng Lý Trường Thọ bị trong môn phái quở trách.

Độn pháp thì bị mọi người xem thường, độc cũng như vậy.

Trong lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ, Vạn Lâm Quân trưởng lão có lẽ là nhớ tới sự việc năm xưa, mới “Kích động” như thế.

Chân của Vạn Lâm Quân trưởng lão bị tật, là do vị sư phụ của trưởng lão làm. Bởi vì Vạn Lâm Quân nghiên cứu độc kinh, nên bị sư phụ mắng là làm phản y kinh, làm nhục đan đạo.

Vài vạn năm sau, Vạn Lâm Quân trưởng lão khổ tu độc đạo, chính là muốn ở trước mặt sư phụ chứng minh: “Độc, cũng có thể là thuốc” - Câu này được viết tại sau cùng mỗi thiên độc kinh của Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Dù Vạn Lâm Quân trưởng lão bằng một thân độc đan bản lĩnh, thời điểm vạn năm trước đã cứu vãn Độ Tiên môn dưới nanh vuốt của bầy yêu thú, nhưng lão sư phụ lại sớm đi về cõi tiên.

Lý Trường Thọ nắm chặt ngọc bài, chắp tay vái chào thật sâu.

"Đệ tử cảm ơn trưởng lão đã quan tâm."

Vạn Lâm Quân lại lộ ra nụ cười cứng ngắc, nói:

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta trở về tiếp tục luyện đan."

"Ngày khác đệ tử lại đi thăm người."

"Ừm, lúc nào đến cũng được."

Vạn Lâm Quân thu hồi nụ cười có thể làm trẻ khóc thét, sau đó cỡi mây quay về Đan Đỉnh phong.

Vị lão giả này tới nơi đây, để động viên Lý Trường Thọ một phen. Các trưởng lão khác không ngợi khen Lý Trường Thọ, lão khen ngợi. Các tiền bối khác trong môn phái không che chở Lý Trường Thọ, lão sẽ che chở.

Chỉ đơn giản như vậy.

Nâng ngọc bài trong tay, Lý Trường Thọ đứng tại bên hồ, nhìn về phía xa trong lòng có chút cảm khái.

Hồng Hoang dù hiểm ác, nhưng không phải ai cũng là ác nhân.


"Sư huynh!"

Linh Nga bên cửa sổ lại thò đầu ra, nhỏ giọng hô:

"Bên kia lại có người đến!"

"Huynh đã biết."

Lý Trường Thọ thu hồi ngọc bài, chắp tay than nhẹ, hôm nay thật là nhiều khách.

"Hôm nay sư muội rất ngoan nha." Lý Trường Thọ quay đầu khen ngợi một câu.

Linh Nga ghé vào trên bệ cửa sổ làm cái mặt quỷ:

"Còn không phải sợ huynh thêm phiền sau đó lại bị huynh mắng một trận!

Đúng rồi sư huynh, vừa rồi đã... Nhận thua?"

"Không thua nhưng cũng không đánh thắng, " Lý Trường Thọ truyền thanh nói, "Trong sơn môn vẫn phải để ý chuyện này.

Đúng rồi, muội chuẩn bị chút đi, rồi đưa chút nước trà vào phòng huynh.

Tên thái tử Long cung Ngao Ất sắp mang theo bạn gái tới, Tiểu Quỳnh phong chúng ta cũng phải khoe chút nhan sắc mặt mũi mới được.”

Linh Nga chớp chớp mắt rồi hé miệng cười trộm hai tiếng. Sau đó nàng vội vàng mở ra gian phòng bên ngoài của mình, sử dụng trận pháp vừa được được sư huynh cải tiến qua, nhanh nhẹn thay y phục và trang điểm.

Rất nhanh, Ngao Ất, Hạm Chỉ được Tửu Ô sư bá ở bên dẫn đường, đã chậm rãi cưỡi mây đáp xuống.

Lý Trường Thọ đi về phía trước nghênh đón, cùng Tửu Ô liếc nhau, hai người lập tức ngầm hiểu.

Trước đây Lý Trường Thọ đã đoán được đối phương sẽ đến, cũng đoán được Ngao Ất sẽ nhận lỗi, nhưng không nghĩ tới, tiểu Thái tử này vừa xuống gặp mặt đã vái chào.

"Nhị thái tử điện hạ không cần đa lễ, nhanh mời vào bên trong, nhà cửa đơn sơ làm điện hạ chê cười."

Lập tức, Lý Trường Thọ mang Ngao Ất và Hạm Chỉ dẫn vào trong nhà.

Không đợi Ngao Ất nói, Lý Trường Thọ đã mở miệng:

"Điện hạ có rành về hội họa?"

Mang chủ đề dẫn đi hướng khác.

Lực chú ý của Ngao Ất và Hạm Chỉ rất nhanh đã bị Lý Trường Thọ làm lệch đi.

Mà Lý Trường Thọ cũng lấy ra rất nhiều bức tranh, một số do chính mình thu thập, một số khi nhàn hạ hắn tự vẽ, để bọn họ xem. Ngay từ đầu chủ đề đã bị Lý Trường Thọ nắm trong tay, Ngao Ất và Hạm Chỉ ở bên chỉ có không ngừng gật đầu, còn cảm thấy hết sức thú vị.

Tửu Ô vốn lo lắng bầu không khí sẽ xấu hổ, nhưng rất nhanh, đạo nhân lùn này cũng bị chủ đề hấp dẫn. Lão đạo cũng gia nhập bình luận giám thưởng và liệt kê, cũng lấy ra mấy bức tranh quý do mình sưu tập.

Sau nửa canh giờ sửa soạn trang điểm, Linh Nga đã bưng trà đến, làm ba vị “Khách nhân” mắt ai cũng tỏa sáng.

Chỉ thấy vị tiểu sư muội này của Lý Trường Thọ:

Tố la váy, xảo tóc mây, ngọc trâm nghiêng, bạch châu rơi.

Mắt mũi nàng đẹp như ngọc phấn, môi tinh xảo, hai tai thanh tú gọn gàng; lông mày tựa như trăng non, cái cổ trắng muốt nõn nà thơm ngát.

Da thịt trắng hơn tuyết, eo nhỏ nhắn hoàn mĩ.

Nhìn lần đầu cảm giác nàng vốn nên là tiên tử ở cung điện trên bầu trời nhảy múa, lần thứ hai xem lại cảm thấy nàng chính là tuyệt sắc mỹ nhân từ trong một bức tranh mỹ nhân đi ra.

Khí chất của Linh Nga về các mặt và giá trị, đều đối với nữ tiên Hạm Chỉ của Tiệt giáo tạo thành áp chế nho nhỏ.

Sau đó Linh Nga ngồi ngay ngắn ở bên cạnh sư huynh, đôi mắt đẹp sáng ngời, làm Tửu Ô không khỏi suy tư.


“Tiểu Cửu, hẳn không có ý gì đối với Trường Thọ chứ? Nếu quả thật có ý gì, thì người sư muội bên cạnh Trường Thọ này…

Ây da! không được phải nhắc nhở Tiểu Cửu.”

Người từng trải thường rất nhạy cảm với nguy cơ.

Chủ đề hội họa kéo dài từ nửa đêm cho tới lúc trời sáng mới hết. Ngao Ất và Hạm Chỉ đều cảm thấy, Lý Trường Thọ là một người “Hào hoa nho nhã”.

Chủ khách đều vui mừng, nhưng Lý Trường Thọ thấy bọn họ còn không muốn đi, chỉ có thể đưa đề tài sang hướng âm luật.

Nhưng Hạm Chỉ đột nhiên được sư phụ truyền thanh, nói nhẹ bên tai Ngao Ất vài câu. Vị thiếu niên Long tộc này nhíu mày trầm ngâm, mặt lộ vẻ tiếc nuối rồi đứng dậy cáo từ Lý Trường Thọ.

Phá Thiên phong bên kia có chút việc, hai vị sư huynh của Ngao Ất muốn luận bàn đấu pháp cùng hai vị trưởng lão Độ Tiên môn, nên bọn họ muốn đi qua nhìn một chút.

Lý Trường Thọ đưa bọn họ ra khỏi nhà tranh, đến bên hồ “Lưu luyến chia tay”.

Cuối cùng đã đi…

Nhị thái tử Long tộc bộ dáng thiếu niên cười nói:

"Trường Thọ huynh được rồi không cần tiễn, lần sau phải đến Kim Ngao đảo ngồi chơi. Ngao Ất ta sẽ quét dọn giường chiếu sẵn sàng chào đón, để chúng ta lại tiếp tục tâm sự."

"Được thôi."

Ngao Ất và Hạm Chỉ vội vàng chạy tới Phá Thiên phong, Tửu Ô lặng lẽ giơ ngón tay cái đối với Lý Trường Thọ rồi cũng cưỡi mây đuổi theo.

Lý Trường Thọ đưa tay lắc lắc, trong lòng nói câu:

“Có duyên lại gặp... Tất nhiên tốt nhất là không nên có duyên rồi.”

Lý Trường Thọ duỗi lưng một cái, tiên thức nhìn chăm chú lên Phá Thiên phong.

Vong Tình thượng nhân lại sắp ra tay rồi.

Mặc dù Lý Trường Thọ cũng rất muốn đi xem, nhưng cuối cùng cảm giác hôm nay chuyện phiền toái đã đủ nhiều, cho nên chỉ đứng từ xa nhìn Thiên Tiên “Luận bàn”.

Bên trong nhà tranh, Linh Nga tâm tình không tệ bắt đầu chịu khó thu thập các nơi, thu hồi chén bàn, dọn dẹp các bức tranh ở xung quanh

Bỗng ánh mắt nàng bị một bức tranh hấp dẫn, ngoẹo đầu liếc nhìn, thấy viết một câu.

[Ta yêu thích nhất]

Chữ viết là của sư huynh, bức tranh sư huynh yêu quý nhất?

“Hừ hừ, ta muốn xem, ngươi thích nữ tử như thế nào.”

Linh Nga vụng trộm liếc nhìn bóng lưng Lý Trường Thọ ở bên hồ, rút bức tranh khỏi vỏ, từ từ mở ra.

Thứ này, đúng thật ra là... Bí bảo đã về hưu.

Đây chính là bức vẽ mà lần đầu Lý Trường Thọ chế tạo ra, là bí bảo dùng để tĩnh tâm, đã bị vứt xó nghỉ hưu từ lâu lắm rồi…

Mệnh danh là “Bách Mỹ Lão Hậu Đồ”!

Bởi vì là lần đầu tâm huyết dâng trào, nét vẽ đột nhiên tinh xảo đạt tiêu chuẩn cao hơn so với bình quân của bản thân, cho nên bức tranh này được Lý Trường Thọ lưu lại, làm bí bảo dự bị lúc khẩn cấp.

Nó bị nhét trong vỏ hộp rồi ném vào bên trong bảo nang. Đã qua mấy chục năm, trước đây chưa bị Lý Trường Thọ đem ra một lần nào nên vẫn chưa hề lộ ra.

Linh Nga không ngừng mở cuộn tranh ra, rất nhanh đã thấy vị “mĩ nhân” kia. Trong giây lát, bàn tay nhỏ của Linh Nga run lên từng chặp, chân cũng mềm nhũn, ngã người ngồi bên cạnh án thư.

Cái này…

Làm sao bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui