Dịch: Vì anh vô tình
Lúc Văn Tịnh đạo nhân rời đi đã không còn thất hồn lạc phách như trước nữa.
Nhưng có thể thấy được nàng mang tâm sự nặng nề, lại có chút... cảm giác muốn nôn mửa...
Chuyện này dĩ nhiên không phải do Lý Trường Thọ làm gì nàng, hơn nữa hiện giờ hóa thân thành Lý Trường Thọ chỉ là đạo nhân giấy, Văn Tịnh đạo nhân tiện tay liền có thể bóp chết.
Thứ làm nàng muốn nôn mửa chính là mấy lời thề đại đạo!
Trong mấy giờ đã liên tục lập hai lời thế lớn, dù là Văn Tịnh đạo nhân thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bóng ma tâm lí.
Mà thứ làm cho Văn Tịnh đạo nhân cảm giác mình không đấu lại Nam Hải Hải Thần là chuyện sau khi rời đi, mới nhận ra ý nghĩa của hai chuyện này..
Thứ nhất, Lý Trường Thọ tiếp tục để nàng quay lại Tây Phương giáo, tận tâm làm việc cho bọn họ, tạm thời coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Qua đó cho thấy Nhân giáo và thiên đình không coi trọng thực lực của nàng, mà chỉ vì vị trí ở Tây Phương giáo..
Nói cách khác, Tây Phương giáo luôn tự cho rằng bản thân kín kẽ đến mức một giọt nước không lọt, lại không ngừng tìm cách phá hoại quan hệ của tam giáo, thu nạp không ít yêu ma để bản thân sử dụng. Nhưng những chuyện bọn họ làm, Thái Thanh thánh nhân đã sớm biết.
Mà vị Thánh Nhân thần bí nhất này đã bắt đầu tính toán ngược lại với Tây Phương giáo, còn nàng lại trở thành một quân cờ ẩn, chuẩn bị cho kế hoạch sau này...
Thiên địa như bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, chỉ có thánh nhân là người cầm cờ.
Câu nói này Văn Tịnh đạo nhân đã nghe qua vô số lần, nhưng hôm nay mới lãnh hội sâu sắc được ý nghĩa của nó.
Thứ hai, sau khi rời khỏi Nam Thiệm Bộ Châu, Văn Tịnh đạo nhân mới hồi phục lại tinh thần...
Từ lúc nàng bị ba tên ác nhân của Tiệt giáo tính toán cho đến khi bị Hải thần nam hải ngăn lại, cuối cùng còn bị lôi kéo trở thành người của Nhân giáo và trở thành nanh vuốt của thiên đình...
Từng bước một, từ hành động hay lời nói đều ở trong lòng bàn tay của đối phương.
Thứ duy nhất nàng có thể chủ động chính là lựa chọn sống hoặc chết.
Càng làm cho Văn Tịnh đạo nhân tuyệt vọng hơn chính là lúc nàng uống rượu, không tự chủ được lại sinh ra một chút tin cậy đối với Nam Hải Hải thần!
Thậm chí, nàng còn cảm thấy, nàng và Hải thần Nam Hải là đồng bệnh tương liên...
Giờ suy nghĩ kĩ một chút, nàng mới nhận ra mình đã bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Nếu nghĩ kĩ lại, ngoại trừ việc biết đối phương là cao thủ ẩn dấu của Nhân giáo thì những thứ khác hoàn toàn không biết.
Tên Hải thần này so với vị Huyền Đô đại pháp sư kia còn muốn huyền bí hơn ba phần.
"Hừ! giả thần giả quỷ!
Sớm muộn gì cũng để ngươi biết sự lợi hại của bổn vương!"
Văn tịnh đạo nhân hừ lạnh một tiếng, tiện tay giật lấy quần áo lụa trên người xuống, khôi phục lại cách ăn mặc bại hoại như Quỳnh Tiêu tiên tử nói, là mặc váy mỏng trang điểm lòe loẹt.
Sau đó thân hình nàng biến mất không thấy, chỉ thấy ở dãy núi giáp ranh giữa Tây Ngưu Hạ Châu và Nam Thiệm Bộ Châu lưu lại một âm thanh của muỗi....
Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ thở ra một hơi.
Đúng là không dễ dàng...
Để chắc chắn sau này Văn Tịnh đạo nhân sẽ đi "Hút" một hơi kia, hắn liền dùng danh nghĩa của thiên đình để lôi kéo Văn Tịnh đạo nhân, trước thời điểm Ngọc đế ban thưởng đã tìm xong một cái ám nhận.
Việc này giống như...
Muốn tìm một nơi an ổn để câu cá liền bao vây lại toàn bộ đường đi của cá.
Những biện pháp khác hắn nghĩ ra không có cách nào ổn thỏa hoàn toàn, tương đối được nhất chỉ có lựa chọn vừa rồi, sau này chỉ cần tìm cơ hội thuyết phục Ngọc Đế bệ hạ là không lo gì nữa.
Đến Phong thần đại kiếp vạn tiên trận.
Không cần Lý Trường Thọ quản gì nhiều, Thái Thanh thánh nhân lão gia đã ám chỉ với Văn Tịnh đạo nhân, thừa dịp Nhị thánh của Tây Phương giáo không ở nhà liền đi vụn trộm “Hút” một hơi của thập nhị phẩm kim liên...
Việc này coi như đại công cáo thành.
Lý Trường Thọ đợi một thời gian cũng không thấy Thánh nhân lão gia nói gì, đồng nghĩa với việcThánh nhân lão gia đã đồng ý cách xử lí của hắn.
- - Nếu Thánh nhân lão gia không hài lòng với cách xử lý này thì trước đó đã sớm cảnh báo hắn rồi.
Văn Tịnh đạo nhân là một con dao hai lưỡi, chỉ có thể dùng trong bóng tối, nếu dùng không tốt còn dễ làm hại đến bản thân.
Lần này lôi kéo Văn Tịnh đại nhân...
Chậc, nếu để nàng biết hắn chỉ là một tiểu đệ tử của Độ Tiên Môn, tu vi thật sự không hơn Thiên tiên cảnh thì không biết có nổi điên, chạy tới để xử lí mình hay không?
Bên Triệu đại gia cũng phải nghĩ biện pháp dừng việc này lại.
Hiện tại, Triệu đại gia gây ra chuyện đã bắt đầu ảnh hưởng tới hướng đi của Phong thần đại kiếp, sau này không chừng còn làm lớn chuyện và phiền toái hơn!
Nhưng việc này nên giải quyết như thế nào?
Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu cũng không phải là Văn đạo nhân.
Văn đạo nhân và Tây Phương giáo là bằng mặt không bằng lòng, hiện tại cũng khống có đường lui, mình cho nàng một con đường sống, đương nhiên nàng sẽ chủ động mắc câu.
Trong tửu lâu, đạo nhân giấy hóa thân thành Lý Trường Thọ cười khổ mấy tiếng.
Khó đây...
Các nơi trong thành vô cùng náo nhiệt tuyên dương giáo nghĩa của Hải Thần giáo, một mảnh vui vẻ phồn vinh chi ý. Lý Trường Thọ mang chén rượu bầu rượu để cạnh bên lại dùng Tam Muội chân viêm đốt đi, xóa sạch khí tức ở đây, sau đó lặng yên rời đi.
Muốn ngừng đi oai phong của kẻ ăn vạ, vẫn nên tìm bên Tiệt giáo.
Ai có thể chế ngự được Triệu đại gia?
Thánh nhân lão gia.
Nhưng hắn cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà nghĩ cách làm kinh động tới Thông Thiên giáo chủ, đúng không?
Chuyện này không khỏi... Có chút kích thích!
Lần này [Triệu Công Minh ăn vạ Văn Tịnh đạo nhân, thập nhị phẩm Kim Liên hiểm còn sống, đã cho Lý Trường Thọ một bài học sâu sắc---
Bách nhân tất có quả, báo ứng là điều không thể tránh khỏi.
Nếu sau này có nhân quả thì mau kết thúc sớm một chút mới phải đạo!
Lần này lôi kéo được Văn Tịnh đạo nhân tới tay thật ra còn một chuyện quan trọng khác.
[Long tộc thượng thiên] như một vở kịch, trong này, nhân vật được chia làm hai phe chính và tà.
Tình hình hiện tại của Lý Trường Thọ là, tay phải thông qua nhân vật "chính phái" Ngao Ất, ảnh hưởng tới phán đoán của Long tộc.
Tay trái thông qua nhân vật "phản diện" Văn Tịnh đạo nhân, làm phát sinh ảnh hưởng tới hành động của Tây Phương giáo...
Từ ban đầu làm việc, hắn đã có cảm giác mình là chân sai việc của tổ kịch nhảy, sau đó nhảy lên thành phụ tá đạo diễn kiêm luôn soạn giả, chuyện có thể mưu tính cũng nhiều gấp mấy lần!
Nhưng, Lý Trường Thọ đã sâu sắc cảm nhận được thuận theo tự nhiên là đáng quý như thế nào, vô vi, thanh tịnh, thuận thế mà làm, như vậy mới có thể tận lực ít dính dáng tới nhân quả.
Để mọi việc ổn thỏa, sau này hắn cũng không cố gắng liên lạc với Văn Tịnh đạo nhân, mà lẳng lặng chờ đợi mọi chuyện cuối cùng phát triển ra sao.
Đến nỗi chính mình và Văn Tịnh đạo nhân như thế nào để định vị...
Nàng là một cao thủ hung ác, chỉ lần này thôi.
Nơi tổ chức đại hội Tam giáo, Lý Trường Thọ lẳng lặng ngồi một chỗ, hai mắt hơi nhắm chỉ lộ ra một khe hở nhìn hoàn cảnh bên cạnh, sau đó truyền thanh dặn dò mấy câu với Hùng Linh Lỵ, rồi tiếp tục nhắm mắt ngưng thần.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lại về từng câu từng chữ trong nội dung trò chuyện của hắn và Văn Tịnh đạo nhân.
Nghĩ một hồi liền phát hiện ra một vấn đề nhỏ.
Hả?
Cuối cùng Văn Tịnh đạo nhân nói sau này muốn gặp Huyền Đô đại pháp sư, chuyện này có chút thâm ý.
Trước đó Lý Trường Thọ cảm thấy Văn Tịnh đạo nhân chẳng qua dùng cách thức này để gặp được người sau lưng hắn là Thái Thanh thánh nhân...
Nhưng giờ nghĩ kĩ lại thì thấy ánh mắt lúc đó của Văn Tịnh đạo nhân, đến cách nói chuyện và biểu tình đều hơi run nhẹ.
Chẳng lẽ Văn Tịnh đại nhân có ý gì với Đại pháp sư?
Không được, không được...
Thuần dương già nhất của nhân tộc-- Huyền Đô đại pháp sư, nếu đúng thật bị nữ thú hồng hoang này nhớ thương...
Lão tử chứng giám!
Chuyện này cùng với Huyền Đô tiểu pháp sư nhà hắn tuyệt đối không có nưả xu quan hệ nào!
Trong lòng của Lý Trường Thọ thở dài, ở hồng hoang quả thực rất hung hiểm như trong suy nghĩ của hắn, đồng dạng kích thích cũng vượt qua tưởng tượng.
....
Thánh nhân lão gia không chỉ thị gì, Lý Trường Thọ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Khoảng thời gian kế tiếp hắn sẽ ngồi đàng hoàng ở đây, làm bộ như bản thân không ngừng có cảm ngộ, một mực ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.
Nhưng thực tế lại đang suy nghĩ phương pháp hoàn thiện bước kế tiếp, cùng với việc "Chuẩn bị ngoại vật" để độ Kim tiên kiếp...
Tuy nói gần đây mọi chuyện đang không ngừng tốt hơn, của cải cũng dần trở nên phong phú, nhưng chờ sau khi hắn quay lại núi, sẽ khôi phục lại tiết tấu tu đạo.
Cơ duyên khó cầu, vẫn phải dựa vào kinh nghiệm luyện đan để kiếm tiền, tiếp tục kế hoạch Tiểu Quỳnh Phong lưu lạc.
Mấy ngày sau, Đông Hải Long Cung cho người đưa tới trăm rương trận pháp và các loại bảo tài, khiến Lý Trường Thọ chột dạ không thôi.
Mặc dù là do hắn chủ động lừa gạt Long Tộc, nhưng Long tộc làm thế này không khỏi quá mức hào phóng, cho có hơi nhiều...
Chuyện này làm lúc hắn tính kế Long Tộc, trong lòng không tự chủ có cảm giác áy náy.
Lại qua nửa tháng, Ngao Ất hào hứng dùng thần niệm kêu gọi, gặp gỡ Lý Trường Thọ trong mộng, vừa gặp mặt đã nói:
"Giáo chủ ca ca, ngày đại hôn của ta đã định, khoảng mười hai năm sau!"
Từ "Khoảng" theo cách hiểu của Lý Trường Thọ, có vẻ được dùng vừa truyền thần lại vừa sinh động...
Lý Trường Thọ khích lệ Ngao Ất mấy câu, hỏi thăm tình hình gần đây của Long tộc.
Hải tộc trong tứ hải không ngừng gây chuyện, nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế.
Long Vương cũng đã hạ lệnh, thông qua đại hôn của Ngao Ất, Long tộc muốn củng cố quyền lực thống trị ở Tứ hải, cũng như thị uy với Hải tộc. Trước ngày đại hôn của Ngao Ất, bọn họ lại diễn giết gà dọa khỉ mấy lần...
Lý Trường Thọ rơi vào trầm ngâm.
Long tộc tự có tính toán của họ, làm vậy thì trong thời gian ngắn có lẽ sẽ trấn áp được phản loạn ở Hải tộc, nhưng cũng tự chôn một tai họa ngầm lớn cho chính Long tộc.
Nhưng Lý Trường Thọ tự biết lập trường của bản thân, cũng không thể ngăn chuyện của Long tộc quyết định được...
Nếu Long Tộc không thua thiệt, không ăn đau khổ thì sao có thể thuận lợi bước vào tiên vị trên thiên đình được?
Trò chuyện với Ngao Ất một hồi, hai người liền cắt đứt thần niệm.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Đông Mộc Công mang ý chỉ ngoài miệng của Ngọc Đế bệ hạ tới gặp Lý Trường Thọ.
Ngọc Đế bệ hạ đã đồng ý, đợi đại hôn của Ngao Ất diễn ra sẽ để Nguyệt Lão tới chúc mừng.
Nhưng Nguyệt lão đi tới là dùng thân phận kia, trước thời hạn chưa có thiệp mời của thiên đình, cũng cần cân nhắc cẩn thận...
Trước đây Lý Trường Thọ đã chuẩn bị hết tất cả, lúc này bèn kể chi tiết với Đông Mộc Công một phen, Đông Mộc Công còn chưa ngồi nóng ghế đã vội vã quay lại thiên đình phụng mệnh.
Việc này gọi là:
Chuyển phát nhanh ở Hồng Hoang nhà nào mạnh, thiên đình thần điện tìm Đông vương!
Sau đó, Lý Trường Thọ lại trao đổi với Ngao Ât, để Ngao Ất lúc phát thiệp mời sẽ đưa hắn nhiều hơn một tấm.
Lần trao đổi thần niệm này, Ngao Ất ngượng ngùng nói một thỉnh cầu nhỏ:
"Giáo chủ ca ca, mấy tháng nữa, chờ mọi người trở về Độ Tiên Môn, đệ có thể mang Tư Tư tới thăm một lần không?"
Tư Tư chính là nhũ danh của... tiểu công chúa của giao nhân tộc.
"Hả?" Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Hai người các ngươi có chuyện gì khó giải quyết sao?"
"Chuyện đó..." Ngao Ất cười ha ha hai tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi: " Là do thường này đệ hay khen huynh trước mặt nàng...
Giáo chủ ca ca lại là người Ất đây kính nể nhất, nên muốn mang Tư Tư tới thăm hỏi một phen."
Lý Trường Thọ:...
Lại chuyện tốt gì đây?
Hắn và vị em dâu này cũng không quá quen.
Nhưng Lý Trường Thọ vừa thu trăm rương lễ vật của long tộc, cũng không tiện cự tuyệt nên đã hẹn ngày tháng, thận trọng đồng ý.
...
Sau hơn ba tháng giảng đạo, đại hội của tam giáo cũng dần dần kết thúc.
Đại hội vốn là để Tam giáo tiên tông tụ hội một chỗ, tìm ra căn nguyên nguyên tố, nhớ lại đắng cay ngọt bùi.
Lúc mới bắt dầu, Tiệt giáo, Xiển giáo, Nhân giáo đều có nhân vật quan trọng ra sân, mục đích của đại hội tam giáo liền đã đạt được...
Sau ngày khai mạc đại hội một trăm lẻ tám ngày, năm vị chưởng môn của các tiên tông đồng loạt hiện thân hành đại lễ với nhau.
Bồn cốc các nơi bay lên từng con tiên hạc, mấy trăm vị tiên tử xinh đẹp bay lên rải hoa, bên bờ hồ là tiếng nhạc du dương.
Tràng diện này khiến Lý Trường Thọ không nhìn được hừ một tiếng trong lòng: "Đêm nay khó quên"...
Chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một luồng hào quang, nhiều đóa mây bay từ các nơi tới, trên trời cũng nhanh chóng ngưng tụ thành ba đạo thân ảnh to lớn, không rõ khuôn mặt.
Ba đạo thân ảnh này chỉ đơn giản là hình bóng, người ở giữa hình như là lão đạo, bên phải là một vị có khuôn mặt uy nghiêm, bên trái là một thiên niên đạo nhân đeo kiếm...
Lập tức có Kim tiên thế hệ trước kêu to:
"Đệ tử bái kiến ba vị giáo chủ lão gia!"
Bốn phía, khắp nơi trong bồn cốc thấy từng bóng người quỳ xuống, nhìn lên trời có ba đám mây ngưng tụ thành bóng người.
Sau đó những luyện khí sĩ, mặc kệ tu vi ra sao, mặc kệ đạo giáo khác nhau như nào cũng đều nghe được một tiếng lão, trung, thanh nói "thiện".
Mấy trăm tiên tông này, cùng mấy chục ngàn luyện khí sĩ tới tham gia đại hội đều rối rít cảm động không thôi...
Tăm hơi của thánh nhân chỉ lộ ra một chút, những đám mây kia liền rơi xuống bên dưới, trên đầu mỗi tiên tông đều có một đám mây.
Các cao thủ của tam giáo tiên tông bấm đốt ngón tay tính toán, rối rít mừng rỡ không thôi, khí vận, phúc nguyên của các tiên gia đều tăng thêm mấy phần!
Vốn dĩ năm đạo môn đã hưng thịnh rất nhiên, tự hồ còn có thể tiếp tục hưng thịnh, phồn vinh hơn trước!
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút...
Thịnh cực tất suy, đại vận của Tam giáo khi tới khắc cực điểm có lẽ là lúc phong thần đại kiếp ứng nghiệm.
Đại hội này cứ vậy mà kết thúc.
Nửa ngày sau, nhóm Độ Tiên Môn quay lại núi.
Trưởng môn dạy dỗ qua loa mấy câu, lại nói tới câu chuyện ở phòng trong cùng ở bảo thuyền...
Lý Trường Thọ tìm được góc điều khiển thuyền, mang theo Hùng Linh Lỵ đi cùng.
Có Cầm Huyền Nhã muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng của Lý Trường Thọ, nhẹ nhàng hạ mắt.
"Trước tiên người phải chú ý, có thể có ảnh hưởng gì với Trường Thọ sư huynh hay không, đợi sau khi về núi thì tới đỉnh Tiểu Ngọc nhận lỗi với sư huynh là được..."
Cầm Huyền Nhã thở dài trong lòng, không dám nhìn bóng lưng của Lý Trường Thọ quá lâu, mang theo Hỏa Lân kiếm đi vào bên trong khoang thuyền, tìm một góc ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.
Nhưng Lý Trường Thọ vừa tới đuôi tàu thì biến cố đã phát sinh!
Chỉ nghe thấy một tiếng quát:
"Bài- sơn- đào- hải!"
Một thân ảnh chui ra từ bên cạnh, tuy thân thể nhỏ bé, không chịu nổi gánh nặng nhưng vẫn nhanh nhẹn vòng qua người Hùng Lanh Lỵ, hai tay nhỏ bé hướng vào sau lưng Lý Trường Thọ.
Ba ba hai tiếng nhẹ nhàng, hai bàn tay tất nhiên không dùng lực.
"Ha ha ha, cuối cùng cũng trở về rồi!
Bổn sư thúc sắp sửa chết ngẹn rồi!
Mau lên! Trường Thọ, mau lấy đồ chơi trên người ngươi ra đây! Bổn sư thúc nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Lý Trường Thọ nghe vậy thì cười híp mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...