Dịch: BsChien
Lý Trường Thọ nhìn ba nữ Luyện khí sĩ một lớn hai nhỏ trước mắt…
Tửu Cửu đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, vẫn còn vặn eo bẻ cổ ngáp một cái, trên người quần áo xộc xệch chỗ căng chỗ nhúm…
Một bên Hữu Cầm Huyền Nhã thì nhìn thẳng Lý Trường Thọ, đôi mắt đẹp trong sáng khẽ chớp chớp, vẻ mặt dường như đã chuẩn bị sẵn sàng chịu nhận án phạt…
Linh Nga giờ phút này cúi đầu đứng bên giường, mặt mũi tràn đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Nếu như hỏi Linh Nga người trong cuộc này, tâm tình bây giờ của nàng như thế nào, câu trả lời khẳng định là rất hối hận.
Lúc trước đáng ra nàng không nên khoe khoang thủ đoạn nướng thịt kia, từ đó để Tiểu sư thúc cùng Hữu Cầm sư tỷ lần lượt vây hãm dụ dỗ.
Nàng biết rất rõ ràng sư huynh sau khi xuất quan khẳng định sẽ chửi mắng mình một trận, nhưng lại ôm mấy phần tâm lý “Huynh không trách đám nữ nhi”…
Lý Trường Thọ hai mắt nhắm lại, chậm rãi thở ra một hơi.
"Trường Thọ sư huynh!"
Hữu Cầm Huyền Nhã hai tay chắp lại, cúi đầu nhận sai, mái tóc dài chải thành đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc lư.
"Huyền Nhã thấy mấy con linh thú nên yêu thích, mới giật dây Linh Nga sư muội tìm đủ kiểu lừa gạt, biến bọn chúng thành đồ ăn…
Huyền Nhã nguyện lĩnh hết thảy trách phạt của sư huynh!"
Lý Trường Thọ mỉm cười, ôn thanh nói:
"Ăn ngon không?"
"Ngon! …Ớ!"
Trên gương mặt vốn nên là băng sương mỹ nhân của Hữu Cầm Huyền Nhã nổi lên rặng mây đỏ ửng. Tửu Cửu bên kia thì ngáp một cái:
"Tiểu Trường Thọ, chẳng phải ăn mấy con linh thú của ngươi hay sao, để sư thúc lấy bảo tài linh thạch đền bù cho ngươi là được chứ gì?”
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:
"Sư thúc, bảo tài linh thạch của ngươi đã hóa thành một loại phương thức khác, làm bạn bên cạnh ngươi."
"Hỏng bét! Xém chút quên mất vốn liếng đều đã dùng hết!"
Tửu Cửu lập tức giật mình một cái, cả người thanh tỉnh lại, chân trần váy ngắn đứng trên mặt đất, ngơ ngác hồi lâu. Nàng mặc dù có đôi khi hơi "man" một chút, nhưng thân là sư thúc, còn không đến mức khi dễ một tên tiểu sư điệt.
Linh Nga khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng cắn môi. Nàng biết mình lúc này nhất định phải thống nhất mặt trận, kéo Tiểu sư thúc cùng Hữu Cầm sư tỷ lên thuyền hải tặc.
Thế là, Linh Nga thấp giọng nói:
"Sư huynh, việc này toàn bộ nguyên nhân bắt nguồn từ muội..."
"Sư muội, không cần khẩn trương như vậy!" Lý Trường Thọ cười híp mắt nói câu, "Dù sao bản sư huynh cũng không phải là ma chướng gì, ngươi sợ hãi như thế làm gì."
Linh Nga khóe miệng co quắp một trận, vô thức lui lại nửa bước.
"Bỏ qua cho tiểu Linh Nga đi! Có chuyện gì cứ đặt hết lên đầu ta đây!”
Tửu Cửu quả quyết kéo Linh Nga bảo hộ ở sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu
"Thiếu nợ thì lấy thân đền! Sư thúc ta phụng bồi tới cùng!"
"Sư thúc ngươi chớ nói như vậy!" Lý Trường Thọ cau mày nói, "Đệ tử đối ngươi thủy chung vẫn là tôn kính, không có ý nghĩ xấu gì."
"Xùy! Ta nói là ta thiếu nợ thì ta sẽ ra sức giúp ngươi luyện đan luyện trận cơ để đền bù lại!"
Tửu Cửu khẽ hừ một tiếng, vừa mới rồi cũng biết mình nói hớ hênh, hơi đỏ mặt một chút. Nhưng nàng giờ phút này lại là không thể buông xuống thân là sư thúc "Uy nghiêm", mạnh miệng nói thêm câu:
"Hóa ra là ngươi có ý nghĩ xấu kia? Vậy ngươi định bắt Linh Nga và bọn ta bắt đền cái gì, nói ra để bản sư thúc được thêm kiến thức nha!"
Lý Trường Thọ khóe miệng hơi run rẩy, không dám nói tiếp đề tài “thiếu nợ lấy thân đền” này. Hắn chắp tay thở dài:
"Ăn thì cũng ăn rồi, ta còn có thể bắt các ngươi phun ra hay sao?
Nhưng Tiểu Quỳnh Phong ta không thể vô duyên vô cớ gặp tổn thất như vậy, giá trị của những linh thú kia ta sẽ tính toán kỹ càng.
Hiện tại ta cho ba vị một cái phương thức để đền bù lại… Ba vị nhìn qua đây…”
Nói xong, hắn móc trong tay áo ra hai tấm da cừu cuộn tròn, chậm rãi mở ra, trên đó lại là một bản thiết kế khá phức tạp.
"Nếu mọi người cảm thấy không có vấn đề, vậy ngay chỗ phía trên quyển trục này, tự điểm chỉ vào rồi lập lời thề. Sau đó tùy thời gian mà khởi công xây dựng.”
"Đây là cái gì?"
Tửu Cửu trước nhất bu lại, ba người xúm đầu vào xem rồi thoáng có chút buồn bực...
Thế là, tầm nửa ngày sau.
Bên ngoài Linh Thú Quyển, ba nữ tiên nhân một lớn hai nhỏ cùng kéo tay áo, thu gọn váy dài dây lưng. Các nàng dùng tiên lực, pháp lực kéo lấy một đống vật liệu vừa xử lý tốt, từ đằng xa chậm rãi bay tới...
Tiểu Quỳnh Phong rất nhanh liền vang vọng một trận âm thanh nũng nịu hổn hển của nữ nhân đang làm việc nặng.
Bên trong đan phòng, ngón tay Lý Trường Thọ hơi động một chút, gia cố thêm hai tầng đại trận ngăn cách xung quanh Tiểu Quỳnh Phong.
Mặc dù hắn không để ý tới người khác nói gì mình, nhưng nếu là để đệ tử phong khác ngẫu nhiên nhìn thấy: Vị thủ tịch đại đệ tử bên ngoài giống như băng sơn, chạm tay có thể bỏng lại ở Tiểu Quỳnh Phong nhà hắn làm thợ mộc phụ hồ…
Những đệ tử đồng môn cùng thế hệ kia vẫn ôm ánh mắt mỹ hảo hâm mộ vị thủ tịch đại mỹ nhân, nếu nhìn cảnh này đoán chừng sẽ sinh ra tâm ma mất.
Khẽ lắc đầu, Lý Trường Thọ tiếp tục khai lò luyện đan.
Dược liệu luyện chế Hùng Tâm đan sung túc, có thể làm mấy lô đan thấp giai bán đi, mua thêm Linh thú con non về mới là hợp lý. Để Linh Thú Quyển trống rỗng khiến cảm thấy giống như cảnh sắc Tiểu Quỳnh Phong cũng không được viên mãn.
Lần này, có lẽ phải mua một số loại Linh thú giá rẻ, thịt ngon a!
Hiện nay, luyện đan phải dùng máu của linh thú ít nhất cũng phải là loại sống mấy ngàn năm. Trên Tiểu Quỳnh Phong cũng không có những thứ này, khi cần phải đi Đan Đỉnh phong kiếm chác đôi chút…
Luyện đan nửa tháng, phụ cận Linh Thú Quyển cũng náo nhiệt nửa tháng.
Lý Trường Thọ cũng không gây khó xử cho ba nàng công nhân xây dựng, dù sao một cái là thân sư muội, một cái là Tiểu sư thúc quan hệ thân cận, còn có một cái Hữu Độc sư muội luôn tỏ ra quá nghiêm túc với mọi thứ.
Lý Trường Thọ cũng chỉ bắt các nàng ở phụ cận Linh Thú Quyển, chỗ sơn linh thủy tú cảnh đẹp tự nhiên dựng thêm một cái lầu các, để làm nơi chơi đùa của các nàng sau này.
…bên hồ là khu mình cùng sư phụ nghỉ ngơi, để các nàng ở gần đây nô đùa cũng không quá tốt.
Tổng thể công trình trừ cái lầu các này ra thì còn có thêm một chút xíu quy hoạch cải tạo Linh Thú Quyển.
Dựa theo hiệu suất lúc này của các nàng… hừm… đoán chừng trong vòng ba mươi năm nhất định có thể hoàn thành, cũng không ảnh hưởng việc Hữu Cầm Huyền Nhã đi tham gia Tam giáo Nguyên lưu đại hội.
Vừa làm việc vừa vui đùa ầm ĩ, phần công việc đắp kín lầu các có thể làm trong nửa ngày nhưng
lại kéo dài luôn thành nửa tháng…
Lý Trường Thọ đối với điều này cảm giác bất lực sâu sắc. Hắn cũng quyết định sau này phải bảo trì khoảng cách nhất định với các nàng, tránh bị truyền nhiễm thói hư tật xấu.
...
Mấy tháng sau, trên Đan Đỉnh phong.
Lý Trường Thọ theo lệ cũ, cứ cách một quãng thời gian lại tới thăm Vạn Lâm Quân lão gia tử.
Con đường mòn trong rừng Đan Đỉnh phong uốn lượn quanh co, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thành những quầng sáng lắc lư theo gió. Hai người một già một trẻ dạo bước nhàn nhã, vừa đi vừa đàm đạo.
"Trường Thọ, gần đây ta ngẫu nhiên có vài ý tưởng, cũng là được dẫn dắt bởi viên Trắc Cảm thạch kia của ngươi, ta nảy ra ý nghĩ luyện chế một loại độc đan đặc biệt…”
"Ồ?" Lý Trường Thọ cười nói, "Trưởng lão ngài lại có ý tưởng sáng chế ra loại độc đan nào vậy? Loại độc đan này có phải liên quan đến tiên thức hay không?”
Vạn Lâm Quân trưởng lão "Lạnh lùng" cười một tiếng, đáp:
"Không sai! Trường Thọ ngươi có biết tiên thức, linh thức là thứ gì hay không?"
Lý Trường Thọ nói:
"Đệ tử có đọc trong kinh văn của bản môn. Linh thức, tiên thức chính là thần tư mà nguyên thần tràn ra, là cảm ứng của nguyên thần đối với thiên địa.
Theo luận điểm “Thiện Tiên Kinh”, nguyên thần chính là tâm chi đều, còn linh thức tiên thức chính là tâm chi thức.
Phàm nhân dựa vào mắt, tai, mũi, lưỡi, xúc giác để cảm nhận thế giới, phàm tâm mông muội không biết đại đạo. Luyện khí sĩ lấy tâm để cảm nhận thiên địa, nên gọi là linh thức."
Vạn Lâm Quân trưởng lão càng phát ra nụ cười “lạnh lẽo”, trong mắt lộ thêm mấy phần tán thưởng. Mặc dù tùy tiện tìm một đệ tử nào khác trong môn phái cũng có thể nhận được câu trả lời không sai biệt nhiều lắm.
Vạn Lâm Quân trưởng lão nói:
"Từ lần trước thấy qua Trắc Cảm thạch của ngươi, ta về nhà liền vơ vét cổ tịch, tìm kiếm trong Đạo Tạng các. Sau đó ta lại cùng mấy vị trưởng lão thiện luyện đan cùng nhau suy nghĩ qua mấy lần.
Loại nước ép từ hoa Hàm Sắc khi gặp linh thức, tiên thức dò xét thì sẽ đổi màu. Nhựa cây Bích Tú Uẩn Linh Mộc nếu như gặp linh thức, tiên thức dò xét thì sẽ phân thành dạng lưới.
Trừ cái đó ra, còn có bảy tám loại đồ vật có phản ứng khi gặp linh thức, tiên thức.
Ta nếm thử từng loại, cuối cùng nghiên cứu ra được đan phương này…”
Nói xong, Vạn Lâm Quân trưởng lão đưa một trang giấy cho Lý Trường Thọ, cười lạnh:
"Ngươi xem một chút, thế nào?"
Lý Trường Thọ mặc dù đã quen với nụ cười “lạnh lẽo” của Vạn Lâm Quân trưởng lão, nhưng đôi khi cũng vẫn bị hù dọa hết hồn.
Hắn nhận lấy đan phương xem xét kỹ càng, trong lòng trầm ngâm tính toán, khi thì nhíu mày, khi thì trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng lại là nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Trường Thọ nói:
"Đan phương này khả năng là thành công. Bất luận dược tính hay dược lý đều khiến đệ tử có cảm giác hiểu ra…”
"Tiếp theo chính là tìm tòi phân lượng, liều dùng của các loại nguyên liệu" Vạn Lâm Quân trưởng lão nói, "Ít ngày nữa ta liền đi Bắc Câu Lô Châu, tìm kiếm Bích Tinh Thứ Thần Trùng. Nếu như có thể bắt được nhiều một chút thì đan này trong ba năm có thể luyện thành.”
"Trưởng lão muốn đích thân đi Bắc Câu Lô Châu?"
"Không sai, ta đã sai bảo đám hậu bối trên Đan Đỉnh phong đi các nơi điều tra qua, Đông Thắng Thần Châu tìm không được Bích Tinh Thứ Thần Trùng."
Vạn Lâm Quân trưởng lão chống gậy đồng đứng lại, ánh mắt nhìn chăm chú đám cây rừng xanh mướt.
"Tiên thức độc đan vốn hiếm thấy trên đời, nếu có thể luyện chế được nó thì quả là một chuyện đáng mừng.
Trường Thọ, thọ nguyên Thiên Tiên của ta đã đi qua hơn phân nửa, cơ hội trường sinh lại chưa hiển hiện ra. Có lẽ là đời này không đạt được Trường Sinh đạo quả.
Nếu như có thể trong lúc còn sinh thời, có thể lưu lại thêm mấy quyển độc kinh, có thể sáng chế ra thêm mấy đan phương mới, coi như chuyến đi Bắc Câu Lô Châu này cũng đáng.”
Lý Trường Thọ nghe vậy, đáy lòng cũng thoáng có chút cảm khái, nhưng hắn vẫn chưa nói thêm cái gì, chỉ là mỉm cười lắng nghe.
"Đúng rồi Trường Thọ, Hùng Tâm đan kia của ngươi..."
"Khục!"
Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới, chủ đề lại chuyển đổi nhanh chóng như vậy.
"Trưởng lão ngài muốn dùng sao? Sau khi thi đấu nội môn kết thúc, ta luyện chế rất nhiều, nhưng những đan dược kia đều bị Tửu Ô sư bá lấy đi. Gần đây ta vừa mới ngâm chế thêm tình thủy, nếu như trưởng lão ngài có cần, ta luyện chế xong liền đưa tới cho ngài."
Vạn Lâm Quân trưởng lão khoát khoát tay, nói:
"Ta dùng cái này làm gì? Ta cũng đâu có đạo lữ."
"Quả nhiên là dọa đệ tử hết hồn..."
"Ha ha ha, Hùng Tâm đan của ngươi kia dường là dùng Tình Cổ hóa thành Tình Thạch luyện chế thành" Vạn Lâm Quân trưởng lão nghiêm mặt nói, "Ta lấy một viên chỗ Liễu Phi Tiên, có nghiên cứu sơ qua dược lý trong đó.
Vật này cũng không phải chỉ hữu hiệu đối với nam tu tâm tính mờ nhạt, đối với nữ tu cũng là bình thường.
Ngươi cần phải dặn dò những người cầm đan dược, chớ có lấy đi làm hại kẻ khác.”
"Đệ tử ghi nhớ, " Lý Trường Thọ cười nói, "Trưởng lão ngài chỉ dựa vào một viên đan dược, liền có thể kết luận chủ vị trong đó là Tình Thạch. Đệ tử... Quả nhiên là bội phục vô cùng.
Gần đây đệ tử cũng muốn cải tiến đan phương, ở trong đó thêm hai vị Cố Dương dược thảo."
Vạn Lâm Quân cười nói:
"Như vậy cũng không tệ, ngươi biết việc này liền tốt."
Lý Trường Thọ nghĩ nghĩ, lấy trong ngực ra một cái bảo nang, nói:
"Trưởng lão ngài đi Bắc Câu Lô Châu, xin mang vật này theo ở trên người. Bắc châu hung hiểm, đệ tử dù không thể giúp quá nhiều, nhưng trong này cũng có hai con người giấy không sợ độc chướng.”
"Ừm!"
Vạn Lâm Quân nhận lấy bảo nang, có chút trịnh trọng bỏ vào bên trong ống tay áo. Điểm ấy, ngược lại là thuần túy chiếu cố mặt mũi Lý Trường Thọ.
…
Từ Đan Đỉnh phong trở về, Lý Trường Thọ vẫn miên man suy nghĩ về tư tưởng “Tiên thức chi độc” của Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Độc đan này sau khi luyện thành cũng giống như Trắc Cảm thạch, nhưng đeo ở trên người. Tác dụng của nó là độc phản gây tổn thương lại kẻ dùng tiên thức dò xét mình. Nhưng tổn thương này cũng không lớn, cùng lắm là khiến cho đối phương đau đầu choáng váng.
Lý Trường Thọ ngược lại cảm thấy độc đan này có chút gân gà, luyện chế vất vả, tác dụng không được bao nhiêu.
Nếu như đổi chủ dược "Bích Tinh Thứ Thần Trùng" sang một loại dược thảo khác, đạt tới hiệu quả “âm thầm đánh dấu chỗ tiên thức phát ra”, đó mới là giết người cướp của...
…Khục.. đó mới là "Phản trinh sát", một tác dụng vô cùng hữu ích!
"Có thể sử dụng thứ gì thay thế?"
Lý Trường Thọ vô thức rơi vào trong trầm tư. Ở phương diện này, tri thức dự trữ của hắn khẳng định không phong phú bằng Vạn Lâm Quân trưởng lão, vả lại hành động của mình cũng không thuận tiện bằng vị trưởng lão ấy…
Hả?
Lý Trường Thọ đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Con hồ yêu bị hắn cùng Tửu Ô sư bá bắt về…
Cái Mị thuật hồ yêu kia...
Tình Thạch hiện nay mình đang cầm trong tay…
Tiên thức chính là tâm chi thức... Đánh dấu tiên thức của kẻ dò xét mình, ảnh hưởng tâm thần của kẻ ấy…
"Ngược lại, có thể mọi thứ đã ở trong tay…”
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng rồi tiện tay hút tới một cuốn thẻ tre. Hắn ngồi tại ghế xích đu trước đan phòng, bắt đầu dùng đao khắc tô tô vẽ vẽ.
Rất nhanh, trên thẻ tre chậm rãi thành hình đan phương, một loại tiên thức độc đan tạm đặt tên là [Liếc ta một cái, ngươi liền bị đánh dấu, đồng thời bị tâm hỏa thiêu thân]
Cảnh giới tối cao của đầu độc chính là để cho đối phương chủ động tiếp cận độc, lại bất tri bất giác trúng chiêu.
Bận bịu nửa ngày, Lý Trường Thọ cũng có chút hoa mắt váng đầu. Tiên thức của hắn quét qua mấy thân ảnh bên trong Linh Thú Quyển…
Nơi đó ba bóng hình xinh đẹp đang vội vàng chẻ củi, đốn cây, đào đất, từng người so với trước đó có vẻ chịu khó hơn rất nhiều.
Lý Trường Thọ ngắm nhìn các nàng lao động chân tay, oanh oanh yến yến, hắn cũng thoáng có chút xuất thần, đáy lòng âm thầm cười một tiếng.
"Quả nhiên, người lao động mới là xinh đẹp nhất…”
...
Thiên Đình, Nguyệt Lão điện.
Thân ảnh Đông Mộc Công quay trái quay phải nhìn chung quanh, cẩn thận từng li từng tí rồi mới đi vào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...