Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Một nam nhân dáng người thon dài diện mạo thanh tú,ánh mắt Cao Hạ oán trách dừng trên người Hùng Sát vẫn đang vui mừng đến miệng đều không thể khép lại, giận dữ nói: "Chủ tử hôm nay lại thổ huyết! Ngươi còn nhàn rỗi vui đùa?"

Bọn họ cũng thỉnh qua không ít đại phu trong kinh thành Sở quốc, còn có luyện đan sư...Nhưng không một ai có thể nhìn ra chủ tử trúng phải loại độc gì! Lại càng không nói đến phương pháp giải độc....

Đằng này ngược lại, Hùng Sát cư nhiên có ý nghĩ mang về một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành trở về, quả thực là...Buồn cười!

Nam tử bạch y Dịch Cô Vân đứng bên người hắn vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc lắc đầu nói: "Ai, ngươi cũng đừng trách hắn...Độc chủ tử vẫn không giải được,trong lòng hắn sốt ruột cũng là lẽ đương nhiên!"

Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Tần Lạc Y mang theo đánh giá, cũng không biết cô nương trẻ tuổi này dùng biện pháp gì mà có thể lừa dối được Hùng Sát luôn luôn khôn khéo tin nàng.

Cao Hạ mân nhẹ bạc môi, im lặng.


Tâm tình Hùng Sát hắn có thể lý giải, bởi vì bọn họ cũng như vậy,chỉ cần có một tia hy vọng nhỏ nhoi bọn họ cũng muốn cứu chủ tử, nhưng tiểu cô nương này...Tuổi trẻ không nói, trên người càng không có một chút linh lực!

Nói nàng có thể cấp chủ tử giải độc...Này cũng quá thái quá một chút đi!

Hùng Sát nhìn chúng huynh đệ trên mặt hoài nghi còn có mất mát, trong lòng khẩn trương, sợ bọn họ nói ra lời nói bất kính chậm trễ cô nương này, vạn nhất nàng khó chịu một chút, nhấc chân chạy lấy người, kia chủ tử sẽ nguy hiểm...

Nghĩ đến đây, hắn một phen đẩy Dịch Cô Vân cùng Cao Hạ bên người ra, cung kính đứng bên người Tần Lạc Y,vẻ mặt lạnh lùng hướng bọn họ quát: "Cái gì vui đùa hay không vui đùa, các ngươi cũng không nên nói lung tung! Cô nương nói qua,đoạn hồn thảo kia có thời kỳ ủ bệnh là hai tháng,trên người chủ tử chúng ta trúng độc đã kéo dài,chỉ thiếu lăm ngày nữa là tròn hai tháng, nếu không giải sẽ không kịp! Ta trước mang cô nương vào xem!"

Nói xong liền cung kính ở phía trước dẫn đường, mang theo Tần Lạc Y đi vào bên trong một gian nội thất lịch sự tao nhã tràn đầy dược hương.

Cao Hạ nhíu mày muốn tiếp tục ngăn cản,Phương Thắng cùng Thiên Mạch trên mặt cũng lộ vẻ hoài nghi, Dịch Cô Vân nâng tay ngăn cản bọn họ, hơi hơi trầm ngâm nói: "Chủ tử trúng độc quả thật càng ngày càng nghiêm trọng, trước không cần nói cái gì...Chúng ta đi theo vào xem rồi nói sau!"

Nói xong nhấc chân cũng đi vào bên trong nội thất.

Mặt khác ba người hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng mang vẻ mặt lạnh lùng ngưng trọng đi theo vào.

Tần Lạc Y đi vào bên trong, liền nghe đến một cỗ mùi máu tươi thản nhiên. Cho dù có dược hương, còn có một cỗ đàn hương dễ ngửi,cũng không dấu được mùi máu tươi kia.

Trong phòng bố trí cực kỳ đơn giản, một bình phong tám phiến,một bàn trà,xung quanh bàn trà bày vài cái ghế dựa,một chiếc giường gỗ lim khắc hoa tinh xảo,trên giường có một nam tử thân hình thon dài mặc thân mặc y.

Nam tử tuổi không lớn, nhiều nhất hơn hai mươi tuổi, ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, cả người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám nhìn. Một đầu tóc đen rậm rạp bị ngọc quan vơ gọn, cho dù đang nằm, cũng không có một sợi tóc loạn.

"Thiếu chủ! Ta mang vị cô nương này tới giải độc cho người..." Hùng Sát tiến lên hai bước, hạ giọng hướng tới nam tử nằm trên giường cung kính thi lễ nói.


Nam tử nằm trên giường đúng là thiếu chủ hắn, trúng độc đã gần hai tháng--Giản Ngọc Diễn.

Giản Ngọc Diễn hơi hơi nhíu nhíu hai mắt, nhìn hắn một cái,sắc mặt tái nhợt tràn ra một chút ý cười thản nhiên: "Vất vả ngươi rồi, ngồi đi!"

Sau đó mới đưa ánh mắt nhìn như ôn nhuận kì thực dấu diếm sắc bén dừng trên người cô nương hạnh y đi theo Hùng Sát cùng nhau vào: "Cô nương họ gì?"

Hùng Sát không ngồi xuống,chỉ nghiêng người đứng một bên, trong mắt hàm chứa chờ mong nhìn Tần Lạc Y. Dịch Cô Vân đứng ở cửa cách đó không xa,ánh mắt thâm thúy khó lường cũng nhìn cô nương hạnh y trong phòng.

"Tần!"

Mặt trời đã sắp xuống núi, Tần Lạc Y vội vã muốn trở về nhà trước khi trời tối,cũng không muốn cùng nam tử trên giường đánh giá cùng khách sáo, vừa nói chuyện một bên nhấc chân lập tức đi đến trước mặt hắn, vươn bàn tay mềm mại,phất nhẹ tay áo hắn ra liền trực tiếp đặt tại lên mạch tượng cổ tay hắn.

Giản Ngọc Diễn hơi hơi giật mình,xúc cảm chỗ cổ tay ôn nhuận như ngọc khiến cho thân thể hắn trong nháy mắt cứng đờ, bất quá chưa bị người nhìn ra,đã rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Ý cười khoé miệng càng đậm, mâu quang sâu thẳm khó dò, gật gật đầu,thanh âm dễ nghe tràn ngập từ tính cười nói: "Nguyên lai là Tần cô nương."


Không được bao lâu thời gian,tay Tần Lạc Y rời khỏi cổ tay hắn, hơi hơi khom người, tiến đến trước mặt hắn,đưa bàn tay bạch như ngọc xoa nhẹ trán hắn, nhìn nhìn huyệt thái dương của hắn.

Bất đồng với huyệt thái dương của Hùng Sát, huyệt thái dương nam tử này lộ ra màu đỏ khác thường,trên đầu nam tử này ẩn ẩn hồng hắc sắc. Cái loại này màu sắc này từ trên huyệt thái dương chậm rãi kéo dài đến bên trong mép tóc...

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, trong lòng hiểu được,đây là biểu hiện độc tính đoạn hồn thảo đã muốn xâm nhập vào cốt tủy!

Khi Giản Ngọc Diễn nhìn lên cô nương minh diễm trước mắt, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, hoàn toàn giật mình.

Bởi vì hắn đang nằm, Tần Lạc Y lại đang đứng,hai tay của nàng cố định đầu hắn,hai mắt chính mình vừa lúc dừng ở vị trí ngực nàng.Mà kiểu dáng bộ y phục hạnh sắc kia là loại bó sát người,buộc vòng quanh mặt ngoài đường cong lung linh...

Giản Ngọc Diễn vội vàng đem ánh mắt dời đi,trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút đỏ sậm khả nghi.

Bất quá ánh mắt hắn tuy rằng dời đi, nhưng trên người Tần Lạc Y lại toát ra mùi hương lạnh nhạt dễ ngửi không thể ngăn cản chui vào trong mũi hắn,trên mặt nhất thời càng hồng, trong lòng khí huyết lại nhịn không được bốc lên, một cỗ hương vị tinh ngọt hướng về phía yết hầu hắn mạnh mẽ đi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận