Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Nữ nhi đáng thương của ta, lần trước rời bến gặp gỡ yêu thú đánh lén, may mắn được Sở công tử cứu, bảo vệ tính mạng...Không nghĩ tới cuối cùng lại chết trong tay tên súc sinh kia!" Đan Hồng khoanh tay đứng trong tiểu viện, thần sắc phẫn nộ mang theo đau thương không dấu được, đối với Sở Dật Phong nghiêm nghị nói.

Hôm nay hắn vừa mới hồi Thông Cẩm thành, sau khi hồi Thông Cẩm thành chợt nghe nói Sở Dật Phong tu luyện tẩu hỏa nhập ma, càng nghe nói Tần Lạc Y luyện ra thập nhị giai cực phẩm đan dược, cũng bất chấp nghỉ tạm một chút, tự mình mang theo hai đệ tử đi Hà viện, không tìm được Sở Dật Phong, nghe được Sở Dật Phong ở nơi này của Tần Lạc Y, liền trực tiếp tìm đến đây.

Nghe hắn nói nguyên nhân Đan Tuyết Liên chết, còn đi Động Thiên Phúc đòi Hạ Cung Ly công đạo...Mâu qaung Sở Dật Phong chợt lóe. Hơi hơi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Tần Lạc Y lạnh lùng một bên.

"Người chết không thể sống lại, Đan chưởng môn nén bi thương..." Trong lòng Sở Dật Phong cười nhạt, ngoài miệng lại khách khí an ủi hắn vài câu.

Chỉ khách khí an ủi đến không thể khách khí hơn, lại làm cho vẻ mặt Đan Hồng kích động lên, trầm mặc một lát, đau thương trên mặt hơi thu liễm, hắn thở dài một hơi, sau đó nói: "Ta cũng biết mặc kệ làm như thế nào, Tuyết Liên cũng vô pháp sống lại, bất quá đi Động Thiên Phúc là muốn vì nàng đòi công đạo mà thôi, nàng không chết trong trận yêu thú, lại chết trong tay minh hữu, sao có thể không khiến ta thương tâm khổ sở? Quên đi, không đề cập tới chuyện này, vừa rồi ta trở lại Thông Cẩm thành chợt nghe nói thời gian trước Sở công tử tẩu hỏa nhập ma, không biết hiện tại đã khoẻ hẳn chưa? Không dối gạt Sở công tử, trên đỉnh Dao Trì Tuyết Sơn chúng ta có một gốc cây lưu ly lam vạn năm, năm nay vừa lúc thành thục, nếu có thể đem đoá hoa lưu ly lam luyện thành thập nhị giai cực phẩm đan dược, đối với việc sau khi tẩu hỏa nhập ma lưu lại vết thương lớn vẫn có điểm tác dụng."

Đai Hắc quỳ rạp trên mặt đất ngủ gật nghe vậy mở mắt ra, lười biếng nhíu mi nhìn Đan Hồng, trong mắt có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, lập tức trở nên trào phúng.

Đan Hồng thân là chưởng môn Dao Trì tiên cảnh, ngày thường tự cao thân phận, nhìn như vô cùng dễ ở chung, kỳ thật mắt cao hơn đỉnh, cực kỳ cao ngạo, ở Bồng Lai tiên đảo cũng chỉ có chưởng môn mấy đại tông môn, còn có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh thân phận địa vị cực kỳ hiển hách, hoặc người có thiên phú tu luyện cực cao mới vào được mắt hắn.

Lúc trước Sở Dật Phong cứu tính mạng Đan Tuyết Liên, trừ bỏ trên miệng nói vài câu cảm tạ, cũng không thấy hắn tỏ vẻ đặc biệt gì...Hiện tại ngay cả lưu ly lam dị thường trân quý cũng nguyện ý dâng lên.

Lưu ly lam quả thật có thể trị liệu vết thương lớn sau khi tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần không phải tẩu hỏa nhập ma nghiêm trọng nhất, ăn nó vào rồi tiếp tục tu luyện mấy chục năm đến trăm năm, tu vi có thể hoàn toàn hồi phục đến trạng thái cao nhất trước khi tẩu hỏa nhập ma, bất quá muốn phát huy hiệu quả tuyệt hảo như vậy, ít nhất phải đem lưu ly lam luyện thành thập nhị giai sơ phẩm đan dược, hơn nữa lưu ly lam năm ngàn năm mới nở hoa một lần, trừ bỏ đỉnh Dao Trì Tuyết Sơn, cũng chỉ nhìn thấy bên trong Băng Vực.

Nó dám dùng đầu chính mình đến đánh cuộc, khẳng định Đan Hồng đã biết chuyện Sở Dật Phong là đệ tử đích truyền Tần gia Huyền Thiên đại lục, mới có thể ân cần như thế.

"Ý tốt của Đan chưởng môn Sở mỗ tâm lĩnh, thương thế của ta đã không còn đáng ngại." Sở Dật Phong cong môi cười, ánh mắt tối đen có tinh quang chợt lóe rồi biến mất, cười uyển cự tuyệt ý tốt của hắn ta.

"Sở công tử, tẩu hỏa nhập ma không phải việc nhỏ...Trăm ngàn lần không thể khinh thường." Đan Hồng giật mình, tựa hồ không dự đoán được Sở Dật Phong sẽ không tiếp thụ ý tốt của chính mình, mâu quang không khỏi ám trầm.

Thần sắc Sở Dật Phong thản nhiên, khoát tay áo, ý bảo chính mình thật sự không có việc gì.

Tần Lạc Y thấy thế, cố tình lơ đãng quay đầu, nhấp mím môi, dùng sức đem ý cười bên môi nuốt vào, nếu Đan Tuyết Liên biết lão gia tử nhà nàng ta muốn đem lưu ly lam trân quý giống thất tiên hiệp liên cho Sở Dật Phong, không biết có thể tức giận đến mức từ hải lý đi ra hay không.

Người khác có lẽ không chú ý tới nàng khác thường, nhưng Đoan Mộc Trường Thanh cách gần nàng phát hiện, đồng tử sâu thẳm, sáng như mặc ngọc, có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái.

Trong lòng Đan Hồng ngầm tức giận, lại che dấu vô cùng tốt, ánh mắt hơi lóe nhìn về phía Tần Lạc Y, vô cùng kích động nói: "Không nghĩ tới Tần cô nương là thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư, tuổi tác như vậy, có thể luyện ra đan dược phẩm giai cao như thế, thật sự là trên Bồng Lai tiên đảo chưa từng có ai, hậu vô lai giả..."

*(Hậu vô lai giả:kẻ sau không ai bằng


Hắn đem Tần Lạc Y khen ngợi một phen, đương nhiên, thời điểm tán dương Tần Lạc Y cũng không hạ Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh xuống, bát diện linh lung, rất là trường tụ thiện vũ.

*(-Bát diện linh lung:Chỉ sự xử thế linh hoạt, khéo léo.

-Trường tụ thiện vũ: mạnh vì gạo, bạo vì tiền tức là phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả)*

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh lúc này tưởng niệm Tần Lạc Y, trong lòng hai người có chuyện, đối với Đan Hồng uốn mình theo người, bọn họ so với Sở Dật Phong còn lạnh nhạt hơn, trong lòng Đan Hồng càng thêm buồn bực.

Tay Bạch Y cầm chén bạch ngọc tinh xảo, tao nhã ngồi một bên, vẻ mặt thanh thản nhàn nhạt, không chút để ý nghe Âu Dương Linh nói chuyện, đối với Đan Hồng một bên nói chuyện chưa dừng lại phảng phất như không thấy, ánh mắt có mạch nước ngầm di chuyển chỉ nhìn hướng Tần Lạc Y, u huyễn khó phát biện.

Đan Hồng tự nhiên cũng chú ý tới hắn. Nói bóng nói gió muốn hiểu biết thân phận hắn, còn có Âu Dương Linh bên cạnh hắn, bởi vì hai người này thoạt nhìn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng một thân tu vi làm cho tu sĩ tử phủ thất giai là chính mình nhìn không thấu, vô cùng bí hiểm.

Âu Dương Linh đối với hắn ta nói bóng nói gió thập phần không hờn giận, híp ánh mắt lại nhìn hắn ta một cái, một cỗ hơi thở dị thường bá đạo từ trên người phóng thích ra, làm cho Đan Hồng trong lòng cả kinh, có một loại xúc động muốn quỳ xuống đất, sắc mặt phút chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán xông ra.

Lúc này Đan Hồng không dám ở lâu, hắn sợ chính mình không khống chế được một cái, thật sự quỳ xuống đất, đến lúc đó mặt mũi mất hết, vội vàng nói chính mình có việc, cáo biệt mà đi.

"Ách, rốt cục đi rồi, lão nhân này thật sự là đáng ghét!" Âu Dương Linh nhìn bóng dáng hắn ta chạy trốn như gió, cong môi cười nhạo một tiếng.

"Trên Bồng Lai tiên đảo, khi nào lại toát ra hai người kia?" Đi ra vài dặm sau, sắc mặt Đan Hồng xanh mét lầm bầm: "Chẳng lẽ đến từ Huyền Thiên đại lục?"

Linh khí trên Bồng Lai tiên đảo so với Huyền Thiên đại lục loãng hơn không ít, cường giả Huyền Thiên đại lục, đặc biệt là cường giả tu vi đạt tới ngoài tử phủ, sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Bồng Lai tiên đảo, đương nhiên ngoại trừ Phiêu Miểu Tông, bởi vì hơn mười vạn năm trước đồn đãi Phiêu Miểu Tông chứa bí mật cùng kỳ ngộ thành tiên.

Bởi vì chuyện này, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh còn có Liễu Khuynh Thành của các đại thế gia Huyền Thiên đại lục, mới gia nhập Phiêu Miểu Tông, mà Phiêu Miểu Tông vì an toàn toàn bộ tông môn, đối với việc thu nạp đệ tử thế gia Huyền Thiên đại lục đều cực kỳ cẩn thận.

Hai đệ tử đi theo bên người hắn nghe được hắn thì thào, lặng lẽ nhìn nhau, sau đó một thanh y đệ tử trong đó tiến lên từng bước, nhỏ giọng nói: "Đệ tử đã nhìn thấy người mặc bạch y kia, hơn hai năm trước, thường xuyên ở cùng Tần Lạc Y và hai dị thú, còn thường xuyên ghé vào Tương gia thạch phường..."

"Ngươi nói hắn là kẻ ngốc tử kia?" Đan Hồng ngự thần hồng hơi dừng lại một chút, thần sắc cực kỳ kinh ngạc.Trong lòng ẩn ẩn sáng tỏ, một người tu vi khó lường như thế, khó trách Tần Lạc Y nguyện ý vì hắn ném trăm vạn hoàng kim.

Một tiếng cười lạnh xẹt qua bên tai hắn. Đan Hồng đứng trên không trung đột nhiên không hề báo động ngã quỵ xuống, ngã thật mạnh trên mặt đất, nháy mắt mặt mũi bầm dập, tóc tai hỗn độn, thoạt nhìn dị thường chật vật.

"Sư phụ!" Hai đệ tử kinh hãi, vội vàng từ không trung hạ xuống, đem sư phụ nhà mình đỡ lên, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, chỉ là một tên ngốc tử mà thôi, tại sao lại khiến cho sư phụ kinh ngạc từ không trung ngã xuống.

Thần sắc Đan Hồng hoảng sợ nhìn phương hướng tiểu viện, hô hấp bắt đầu khó khăn. Một cỗ thanh âm cực nhẹ chỉ có hắn mới có thể nghe được, nhẹ nhàng phiêu đãng bên tai hắn, mang theo một chút sát ý.

"Lão nhân, ngươi nói ai là ngốc tử?"


"A!" Đan Hồng trừng lớn mắt, giống như bị người bóp cổ, nói cũng không nói được một câu, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt như muốn rơi ra ngoài, ngã trên mặt đất, không ngừng giãy dụa lung tung.

"Sư phụ, ngài làm sao vậy?" Hai đệ tử vừa sợ lại khủng hoảng nhìn hắn, muốn đem hắn nâng dậy, nhưng phát hiện căn bản không thể đến gần hắn, giống như bị một bức tường vô hình ngăn chặn.

Ở thời điểm Đan Hồng chỉ còn một hơi, cỗ lực đạo bóp cổ hắn rốt cục buông lỏng ra, thanh âm lạnh như băng lại truyền đến lần nữa: "Còn nói ngốc tử...Ta không ngại đem ngươi biến thành ngốc tử! Cút!"

Đan Hồng thở hổn hển, mặt đều biến thành màu tím, thần sắc hoảng sợ, không dám nói thêm câu nữa, giãy dụa đứng dậy mang theo hai đệ tử, không dám tiếp tục trì hoãn nhanh chóng chạy đi, vẫn luôn phóng tới nơi ở tạm trong Thông Cẩm thành, lúc này mới suy sụp ngồi xuống, sau khi ngồi xuống liền phát hiện toàn thân đều bị mồ hôi lạnh sũng nước, cả người hư thoát vô lực.

"Lão nhân này thực đáng chết." Trong mắt Âu Dương Linh tối đen có sát khí chợt lóe rồi biến mất, nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu không phải giết quá nhiều người sẽ bị truyền tống trở về, hắn thật sự muốn bóp chết hắn ta một phen.Cư nhiên dám nói Hiên Viên là ngốc tử!

Bạch Y liếc mắt nhìn hắn, đồng tử sâu thẳm, chỉ là so với hờ hững trong trẻo lạnh lùng vừa rồi, giờ khắc này trong mắt tựa hồ có nhiều hơn chút gì đó, hiện lên tia gợn sóng nhàn nhạt.

Sở Dật Phong nhìn Bạch Y, còn đang suy nghĩ chuyện Tần Lạc Y bị Bạch Y ôm đi, lúc trước không biết Bạch Y cũng liền thôi, chỉ nghĩ đến Y nhi bị người mạnh mẽ chế trụ ôm đi, nên không phát ra tiếng, hiện tại nhìn bộ dáng bọn họ thập phần quen thuộc, liền cảm thấy trong lòng buồn bực.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh vẫn nghĩ Tần Lạc Y nhìn thấy bọn họ liền lộ ra tươi cười dị thường sáng lạn, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Tần Lạc Y.

Dung Vân Hạc ngự hồng từ không trung hạ xuống. Tươi cười chào hỏi Sở Dật Phong cùng hai sư huynh, sau đó có chút áy náy nói với Tần Lạc Y nói: "Ta đã cho người ta đi hỏi thăm qua, hiện tại Thông Cẩm thành không còn phòng trống, trong khách điếm cũng không có phòng trống."

Tần Lạc Y hơi nhíu mi. Dung Vân Hạc hỏi thăm việc này, đương nhiên do nàng nhờ vả, hai người Bạch Y cùng Âu Dương Linh theo nàng đến Thông Cẩm thành, dù sao nàng cũng phải tìm chỗ ở cho bọn hắn? Không thể để cho hai người này tùy tiện dựng lều trại ở phụ cận đi.

"Toà nhà của ta còn một sân viện phía sau..." Dung Vân Hạc hơi do dự, lại nói. Hắn nhận thức Bạch Y, mỗi lần vào Phiêu Miểu Tông như vào chỗ không người, thậm chí chưởng môn đều đối với hắn ta thập phần khách khí, tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Linh, trực giác nói cho hắn biết nam tử này thập phần bất phàm, hắn không biết hai người họ có nguyện ý đến ở cùng hay không.

"Ngươi còn có sân viện nào sao?" Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh có tinh quang chợt lóe, nhếch môi cười hỏi hắn, trong lòng có chút lo lắng nếu thực sự không tìm thấy, sợ là Bạch Y sẽ ở trong này.Trước kia trong Phiêu Miểu Tông, Bạch Y thà rằng đứng ngoài động phủ Y nhi, cũng không nguyện đến Miểu Vân Phong, hắn cũng không quên.

"Cúc uyển." Dung Vân Hạc nói. Cúc uyển rất lớn, không kém mấy so với Hà viện của Sở Dật Phong, nơi này chính là chỗ ở của chính mình, nhưng hiện tại dọn tới chỗ Tam sư huynh cũng không vấn đề gì..

Trên mặt Tần Lạc Y tuyệt mỹ lộ ra một chút tươi cười minh diễm. Trong lòng Dung Vân Hạc nhảy dựng, bị lúm đồng tiền mê hoặc, nếu không phải trước kia nhìn đến bộ dáng tiểu sư muội cùng Sở Dật Phong liếc mắt đưa tình, tình ý kéo dài, biết quan hệ giữa bọn họ không bình thường, nói không chừng hắn đã động tâm.

"Tuy rằng Cúc uyển là một sân viện, bất quá thắng ở rộng rãi, so với ở khách điếm tốt hơn nhiều." Đoan Mộc Trường Thanh cười liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, sau đó nói với Bạch Y.

Bạch Y ở Phiêu Miểu Tông một đọan thời gian rất dài, trừ bỏ ban đầu ở trên cây, sau này đều ở trong động phủ của hắn, nếu tính ra thì quan hệ giữa hai người coi như không tệ.

Tần Lạc Y hoài nghi Âu Dương Linh luôn luôn tìm kiếm Hỗn Nguyên Thiên Châu, tự nhiên không muốn cùng hắn quá thân cận, nói không chừng Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ bị phơi ra ngoài sáng.Nên nàng cũng muốn đuổi Âu Dương Linh đi xa một chút.


Chỉ là để cho Bạch Y cùng Âu Dương Linh ở chung một chỗ có chút do dự, Bạch Y mất trí nhớ, hoàn toàn không biết Âu Dương Linh, Âu Dương Linh không mất trí nhớ, nếu hai người là bằng hữu còn tốt, nếu không phải...Chẳng phải nàng đã đem Bạch Y đưa vào miệng cọp sao? Tần Lạc Y có chút do dự.

Bạch Y làm như cảm giác được nàng khó xử, đứng dậy mỉm cười:"Cúc uyển ở đâu?"

Ngụ ý là đồng ý đi Cúc uyển. Tuy rằng hắn không nhớ sự tình trước kia, nhưng hắn cũng không còn là người không hiểu thế sự lúc trước, hiển nhiên gian tiểu viện này là của Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh còn có Tần Lạc Y, cho dù không vào bên trong, hắn ở bên ngoài cũng cảm giác được trong phòng có hơi thở hai người kia.

Hắn không muốn làm cho nàng khó xử, mỗi lần nhìn nàng nhíu mày hắn liền cảm thấy trong lòng thực không thoải mái,, hắn thích nhìn nàng cười, cười đến ánh mắt đều nheo lại, bên trong sáng lấp lánh, quyến rũ mê người.

Âu Dương Linh cũng đứng dậy, đứng bên người Bạch Y, cười nói với Tần Lạc Y: "Lạc Y cô nương, ngươi dẫn chúng ta đi Cúc uyển đi. Ta không kén chọn, có một nơi đặt chân là được." Vẻ mặt bộ dáng không sao cả.

Trong lòng lại suy nghĩ, đợi đến Cúc uyển, hắn liền đem Thiên Ngộ hòa thượng đuổi đi, vừa lúc nói chuyện cùng Hiên Viên, có chút chuyện không nên nói trước mặt Tần Lạc Y bọn họ.

Đối với Âu Dương Linh, Tần Lạc Y cũng không có ác cảm gì, nếu không phải hoài nghi hắn đang tìm kiếm Hỗn Nguyên Thiên Châu, có ý đồ với Hỗn Nguyên Thiên Châu, kỳ thật nàng đối với hắn vẫn rất có hảo cảm, dù sao hắn đã cứu chính mình hai lần.

Nghe nói Âu Dương Linh chủ động muốn ở cùng Bạch Y, ánh mắt Tần Lạc Y chợt loé, mắt mang dò hỏi nhìn về phía Bạch Y, Bạch Y lại hướng nàng lặng lẽ chớp mắt nhìn, trong mắt mang theo ý cười thản nhiên.

Tần Lạc Y hơi giật mình, lập tức hiểu ý. Xem ra Bạch Y cũng muốn ở cùng Âu Dương Linh. Lúc trước bộ dáng Bạch Y đối với biểu hiện mất trí nhớ không sao cả, chỉ là đối với chính mình, sợ là không có ai sẽ thật sự không quan tâm. Âu Dương Linh tu vi cường đại, sâu không lường được, nhưng Bạch Y chưa chắc yếu hơn so với hắn.

"Cúc uyển không xa." Trong lòng nàng buông lỏng, liền đi cùng Dung Vân Hạc, mang theo hai người hướng Cúc uyển mà đi, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, nhấc chân đuổi kịp.Sở Dật Phong cũng đứng dậy.

Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong mắt thủy quang liễm diễm, gợn sóng mờ mịt: "Các chàng không cần đi, hôm nay cũng mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi ta trở về còn có chuyện muốn nói với các chàng."

Mệt? Dung Vân Hạc giật mình, vài ngày không thấy hai sư huynh còn có Sở Dật Phong cùng tiểu sư muội, chẳng lẽ thời gian này bọn họ ra ngoài biển sâu giết yêu thú?

Dư quang khoé mắt Bạch Y rơi xuống cổ tay Tần Lạc Y. Tần Lạc Y liền kéo hắn đi.

Âu Dương Linh nguyên bản có chút chán nản, âm thầm thay Tần Lạc Y đổ mồ hôi, cô nương đáng thương bộ dạng xinh đẹp như vậy, bị Hiên Viên đấng văng ra, thiếu cánh tay gãy chân là việc nhỏ, đem mệnh đánh mất coi như xong.

Ánh mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm Hiên Viên, chuẩn bị thời điểm hắn ta đánh văng người ra, xuất thủ cứu Tần Lạc Y, tốt xấu gì hắn cũng từng cứu nàng hai lần, trơ mắt nhìn nàng chết hắn thật sự có chút không đành lòng.

Thần hồng chợt hiện, Tần Lạc Y cùng Bạch Y đi rồi. Âu Dương Linh đang chuẩn bị cứu người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã, vẻ mặt không thể tin. Tần Lạc Y...Cư nhiên không bị quăng ngã ra ngoài! Hắn dùng lực xoa xoa mắt. Hiên Viên Kình không chỉ không sinh khí, cư nhiên khóe miệng còn ẩn ẩn ý cười.

"Thật đúng là hoàn toàn mất trí nhớ!"

Âu Dương Linh lẩm bẩm một câu, lập tức dưới chân vừa động, nhanh chóng đi theo.

Ba người Đoan Mộc Trường Thanh nhìn bóng dáng Tần Lạc Y cùng Bạch Y nhanh chóng rời đi, không khỏi nhíu mày.

Lúc trước Cúc uyển là nơi Dung Vân Hạc trụ. Tu sĩ tùy thân có trữ vật giới, bên trong Cúc uyển không có nhiều đồ vật cá nhân của hắn, hắn tìm vài đệ tử Phiêu Miểu Tông, đem Cúc uyển quét dọn trong ngoài một phen, tự mình dọn đến Liễu uyển ở cùng sư huynh Quý Huyền.

Trong Cúc uyển có chừng bảy-tám gian phòng, Bạch Y cùng Âu Dương trụ, hoàn toàn đủ, bọn họ ở hai gian trong đó, Thiên Ngộ hòa thượng suy nghĩ chọn một gian nhỏ nhất, hơn nữa cách Âu Dương Linh gần một gian.


Tần Lạc Y an trí bọn họ xong, rất nhanh rời đi. Trên đường trở về nàng không ngừng nghĩ Bạch Y truyền cho nàng Vô Tướng Đại Pháp có thể áp chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, lại nghĩ đến khi Bạch Y nhìn đến Hỗn Nguyên Thiên Châu có phản ứng khác thường.

Cho dù đã không còn ký ức trước kia, Bạch Y vẫn nhớ rõ Hỗn Nguyên Thiên Châu, nhớ rõ Vô Tướng Đại Pháp. Có khả năng rất lớn là trước khi Bạch Y mất trí nhớ đã từng tìm kiếm Hỗn Nguyên Thiên Châu.

Hỗn Nguyên Thiên Châu ở trên người chính mình. Việc này Bạch Y biết đến, Âu Dương Linh lại không biết. Nếu Bạch Y nhớ tới cái gì...Có thể tìm đến nàng đòi Hỗn Nguyên Thiên Châu hay không? Trong lòng Tần Lạc Y không ngừng cân nhắc.

Đòi cũng liền thôi, nàng cũng không có gì luyến tiếc Hỗn Nguyên Thiên Châu, cảm giác lúc trước bị hạt châu này khống chế thật sự khổ sở, ngay cả mệnh cũng thiếu chút nữa vứt bỏ, nếu không phải Bạch Y truyền cho nàng Vô Tướng Đại Pháp, nàng đã sớm đem hạt châu háo sắc này bỏ đi.

Những người trước kia được đến Hỗn Nguyên Thiên Châu, đều không nghe nói qua thời điểm bọn họ còn sống Hỗn Nguyên Thiên Châu rời khỏi cơ thể, khi rời đi thì đều là lúc kí chủ tử vong. Chỉ sợ nàng nguyện ý đưa hạt châu ra, lại không có biện pháp còn sống.

Cúc uyển cách tiểu viện của nàng không xa, thời gian trong nháy mắt đi ra, một đi một về, thêm cả thời gian nàng ở bên trong Cúc uyển, cũng bất quá nửa canh giời mà thôi.

Nàng ngự thần hồng từ không trung hạ xuống tiểu viện, mẫn cảm nhận ra trong viện không thích hợp, trên đất ẩn ẩn dấu vết đánh nhau, nàng thấy hai bồn hoa trong góc tiểu viện bị tàn phá phá thành mảnh nhỏ, trên vách tường cũng có dấu vết linh lực quét qua mới mẻ.

Đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, ánh mắt đảo qua ba nam tử thản nhiên đứng thẳng trong viện...Trước khi nàng rời đi,rõ ràng trên người bọn họ không mặc bộ quần áo hiện tại!

Nàng lại nhìn phía ngoài viện. Ngoài viện ẩn thân mười mấy tên tu sĩ, trên người đều có dấu vết đánh nhau, thậm chí còn có người bị thương, có huyết tinh khí nhàn nhạt trong không khí.

"Y nhi, nàng rốt cục đã trở lại." Phượng Phi Ly cười đi tới, trong mắt hoa đào lóe ra quang mang sáng quắc, đưa tay muốn ôm thắt lưng nàng.

Tần Lạc Y rất dễ dàng tránh né, yên lặng nhìn hắn, tiếu nhan không chút thay đổi. Lập tức nhìn về phía Nhị sư huynh cùng Sở Dật Phong, mâu quang dị thường trong trẻo lạnh lùng. Trong lòng ba người đồng thời rùng mình, Y nhi như vậy, tự dưng làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng bối rối không thôi.

Tần Lạc Y xoay người đi vào trong góc viện, một phượng hoàng tường vân dừng trên làn váy tây hồ thuỷ sắc, khi đi lại sắc thái biến ảo, cực kỳ đẹp mắt, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sống lưng nàng hơi cứng đờ, thân hình thẳng tắp, tới góc viện, nàng nâng chậu hoa bị tàn phá lên.

Ánh mắt thanh lãnh nhất nhất xẹt qua trên người bọn họ, lập tức thở dài một hơi, sâu kín nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh...Các chàng không muốn ta ở cùng một chỗ với hắn phải không?"  Thời điểm nói chuyện, ngón tay nàng chỉ hướng Sở Dật Phong.

Mâu quang Sở Dật Phong chợt lóe, trong mắt hiện lên ý cười thản nhiên, trước khi bị người phát hiện, lại rất nhanh thu liễm, mím chặt bạc môi, thần sắc trầm ngưng.

Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh rùng mình. Sở Dật Phong là hắn cùng sư huynh chính miệng đồng ý cho lưu lại. Tuy rằng vừa mới bắt đầu hắn cùng sư huynh nghĩ tính cách cùng thân phận Sở Dật Phong, căn bản không có khả năng lưu lại...Kết quả bọn họ lại biến khéo thành vụng, không nghĩ tới Sở Dật Phong tẩu hỏa nhập ma một lần, liền hoàn toàn cải biến chủ ý.

Hai ngày trước Y nhi chủ động đi theo Sở Dật Phong, là do bọn họ ngăn cản Sở Dật Phong tiếp cận Y nhi khắp nơi, làm quá mức rõ ràng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lạc Y tuyệt mỹ lạnh lùng, Đoan Mộc Trường Thanh suy nghĩ cẩn thận.

Nhằm vào Sở Dật Phong khắp nơi, nguyên bản kích thích tâm tư Sở Dật Phong, hy vọng hắn có thể thay đổi chủ ý, lại quên rằng làm như vậy ngược lại càng đem Y nhi đẩy tới chỗ Sở Dật Phong.

Lần này là hai ngày, nếu lần sau...Nói không chừng Sở Dật Phong thật sự bắt cóc Y nhi. Hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

Phượng Phi Ly liếc mắt nhìn Sở Dật Phong một cái, trong mắt hiện lên một chút sắc bén, trên mặt lại dấy lên tươi cười yêu nghiệt, cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, đang muốn nói chuyện, ánh mắt Tần Lạc Y chuyển hướng Sở Dật Phong.

"Sở Dật Phong...Chàng cũng không muốn ta cùng hai sư huynh ở cùng một chỗ phải không?" Thời điểm nói lời này, tiếu nhan hơi ảm đạm, trong ánh mắt có quang mang chớp động bọn họ nhìn không rõ.

Trong lòng Sở Dật Phong bị kiềm hãm. Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh muốn nói chuyện lại ngưng trên đầu lưỡi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui