Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Y nhi, ta ở trong này, ta không sao." Ngữ thanh Sở Dật Phong ôn nhu, vẻ mặt sủng nịch, trong mắt tối đen là kích động cùng vui sướng không dấu được.

Nhìn tiểu nhân nhi gắt gao ôm chính mình, khóe môi hắn tràn ra tươi cười, cũng duỗi tay đem nàng gắt gao ôm lấy, trong lòng có một trận ấm áp chảy qua, tựa như ánh nắng vào đông dừng trên đầu quả tim, ấm áp mà tốt đẹp.

Năm năm trước, ở thời điểm hắn cố gắng chuẩn bị kế hoạch cho bọn họ sau này, nàng ở sau lưng hắn bái nhập môn hạ Phiêu Miểu Tông, cuối cùng lựa chọn không chút do dự rời đi.Tìm thời gian năm năm, hắn mới gặp lại nàng. Tu vi nàng đã đến ngọc phủ lục giai, thiên phú tu luyện cường đại biến thái, còn là luyện đan sư.

Năm đó ở Thánh Long đại lục nàng chỉ có mười sáu-mười bảy tuổi, luyện ra thất giai đan dược, liền đủ làm cho người ta khiếp sợ, không nghĩ tới khi cách 5 năm, nàng lại cho hắn kinh hỉ lần nữa...Hiện tại nàng có thể luyện chế cửu giai cực phẩm đan dược, nghiễm nhiên trở thành một thế hệ nhân tài kiệt xuất luyện đan sư Bồng Lai tiên đảo.

Gặp lại ở Tiên Hạc Lâu, hắn rõ ràng thấy được kinh hỉ không dấu được trong mắt nàng, nhưng sau này...Nàng lại đối với chính mình như gần như xa, thậm chí còn nói cho hắn biết nàng đã có bạn lữ song tu.

Biết chuyện của nàng càng nhiều, ở cùng một chỗ với nàng càng lâu, trong lòng hắn càng không xác định...Có lẽ Y nhi thật sự không hề thương hắn.Kết quả như vậy làm cho hắn không thể thừa nhận.

Nên hắn cố gắng khắc chế tình cảm chính mình, muốn chậm rãi kéo gần khoảng cách lẫn nhau, bù lại chỗ trống 5 năm không gặp, có sự tình không thể gấp gáp, hắn đã tính toán lâu dài.

Lại ôm chặt người tiểu nhân nhi trong lòng chính mình, nhìn phía Yêu Bằng Thú bị cắt hai thước trên bụng, hắn hít một hơi thật sâu, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ý cười trên khóe môi hoàn mỹ càng đậm.

Thời gian hắn luyện Nhất Mạch Hóa Tam Thanh không dài, còn chưa chân chính thông hiểu đạo lí, muốn thi triển căn bản không nắm chắc, tại thời điểm nguy cấp kia, hoàn toàn theo bản năng được ăn cả ngã về không...Không nghĩ tới cư nhiên hắn làm được, hắn thực sự thành công hóa ra một khối thân giả, thân giả bị Yêu Bằng Thú nuốt vào, mà chân thân lại thành công chạy ra.

Chẳng qua dù sao cũng là lần đầu tiên thành công sử xuất loại bí pháp này, thực không thuần thục, không khống chế tốt chân thân, chân thân không chỉ ngoài ý muốn bay ra gần ngàn dặm, còn ở hải lý hôn mê một lát, lúc sau mới tỉnh lại.

Vội vàng gấp gáp trở về, không nghĩ tới lại nhìn đến thập tam giai Yêu Bằng Thú đã bị giết, mà Y nhi ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt không ngừng dùng chủy thủ đi rạch bụng yêu thú...Nhìn đến một màn kia, hắn đột nhiên hiểu được nàng muốn làm gì.

Trong nháy mắt tràn đầy cảm động.Nửa tháng nay, vẫn luôn thấp thỏm đột nhiên yên ổn xuống, hắn có chút cảm tạ con thập tam giai yêu thú này, nếu không phải nó, hắn sẽ không nhanh như vậy hiểu được nguyên lai trong lòng Y nhi có chính mình...Nghĩ đến đây, tròng mắt hắn tối đen như hắc diệu thạch càng thêm lóe sáng.

Phượng Phi Ly híp mắt hoa đào lại, nhìn hai người ôm nhau, mâu quang sâu thẳm khó dò, khóe môi hàm chứa một chút tươi cười đạm mạc đến cực điểm, cái loại yêu nghiệt tao nhã từ trong khung phát ra, làm cho cả người hắn từ trong tới ngoài, đều lộ ra một cỗ mị lực không gì sánh kịp.

Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh cũng dừng trên người bọn họ, trên mặt góc cạnh rõ ràng tuấn mỹ vô trù, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, hắn nhìn Sở Dật Phong, quanh thân hàn khí đóng băng ba thước.

Sở Dật Phong nâng mắt nhìn lại bọn họ, mặc mâu tối đen, đáy mắt có sóng nước lưu chuyển, trong tái nhợt suy yếu vẫn lộ ra một cỗ lỗi lạc cùng tôn quý...Hắn nghênh đón ánh mắt khó lường của hai nam nhân kia, tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt giao tiếp như có ánh lửa bạo loé.

Sau một lát, đau đớn trong lòng Tần Lạc Y dần dần bình phục, cảm giác ấm áp dưới tay, còn có hương vị quen thuộc, làm cho nàng biết Sở Dật Phong thật sự không có việc gì.

Trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy hắn bị yêu thú nuốt xuống, vì cái gì lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này?

Ngẩng đầu lên, nhìn đến thần sắc Sở Dật Phong khó lường nhìn phía sau người nàng...Đột nhiên nhớ tới Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đều ở đây, nàng lại kích động khó kiềm chế ôm lấy một nam nhân khác, trong lòng không khỏi chợt động.

Nàng lơ đãng buông lỏng cánh tay ôm Sở Dật Phong ra, cách hai thước đứng bên người Sở Dật Phong, ánh mắt nhanh chóng liếc mắt nhìn Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh một cái.

Hàn khí trên người Nhị sư huynh đủ để đem người đông chết, mà Đại sư huynh mặc dù đang cười, nhưng trong mắt hoa đào yêu nghiệt lại lạnh như băng hàn, nàng cũng không bỏ qua.


Âm thầm thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, trên mặt biển đột nhiên tật bắn xuống hai đạo thú ảnh mạnh mẽ một đen một trắng, là Đại Hắc cùng Hắc Đế, chạy theo phía sau bọn họ, là hai người Tam sư huynh cùng Tứ sư huynh.

"Tiểu sư muội."

"Sở công tử."

Bởi vì bên người có Đại Hắc cùng Hắc Đế, lần này bọn họ đi ra ngoài giết yêu thú khá xa, nhìn đến tín hiệu lập tức chạy trở về, cũng mất không ít thời gian, vừa mới tiến đến.

Tần Lạc Y cùng Đại Hắc là khế ước linh hồn, ở trong phạm vi nhất định trong, có cảm ứng đặc thù, biết nàng ở hải lý, liền lập tức chạy vội tới.

Nhìn đến hai người bọn họ không có chuyện gì, không khỏi nhoẻn miệng tươi cười, sau đó lại thấy được Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh.

Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc đã hai năm không nhìn thấy bọn họ, nhìn đến bọn họ trở về, thập phần cao hứng, tươi cười tiến lên cùng bọn họ nhất nhất chào hỏi.

Thần sắc Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều thản nhiên, gật gật đầu, bất quá trong mắt mang theo một tia áp lực, thậm chí bọn họ còn mẫn cảm nhận ra vài phần hoả khí...Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn đến một khối thi thể yêu thú thật lớn nằm ở một bên, thật sự không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến bọn họ vừa trải qua qua một hồi đại chiến hung hiểm.

Bọn họ rất nhanh trở lại trong sơn động.Chiến đấu vẫn đang thập phần kịch liệt, bởi vì thập tam giai Yêu Bằng Thú vẫn không trở về, thực lực hai bên không sai biệt lắm, nên lâm vào giằng co, cứ như vậy một lát sau, lại có hơn mười người chết trận, yêu thú cũng chết không ít.

Trên người Cát chưởng môn có thêm mấy vết thương mới,bdư quang khóe mắt nhìn đến Tần Lạc Y cùng vài đệ tử cùng nhau tiến vào, tâm treo lên cao rốt cục buông xuống, thấy được Hắc Đế cùng Đại Hắc đã trở lại, mỉm cười, không tiếp tục phân thần, toàn lực đối phó yêu thú.

Đại Hắc cùng Hắc Đế là Viễn Cổ dị thú, huyết mạch uy áp thật lớn, hơn nữa hiện tại tu vi chúng nó đều thập phần cường đại, chỉ vừa tiến đến, còn chưa chiến đấu, đã khiến cho trong mắt không ít yêu thú hiện lên thần sắc e ngại, yêu thú tu vi hơi yếu càng bởi vậy khí thế suy yếu, lập tức bị tu sĩ bắt lấy cơ hội, hung hăng công kích mà đi.Lại có mấy con yêu thú chết đi.

Tuy rằng thập nhị-thập tam giai yêu thú không đến mức như thế, bất quá nhìn đến Đại Hắc cùng Hắc Đế tạo thành ảnh hưởng đối với yêu thú phẩm giai hơi thấp, thập phần buồn bực.

Đại Hắc cùng Hắc Đế gia nhập cuộc chiến, công kích hướng tới một con thập tam giai yêu thú, yêu đan của thập tam giai yêu thú làm cho chúng nó thèm nhỏ dãi, yêu đan như vậy rất khó có được, những con yêu thú đấy ở nơi biển sâu đều là bá chủ một phương.

Ở gần bờ đều là một ít lâu la, yêu thú nơi hải lý quá nhiều, cho dù chúng nó không dám một mình xâm nhập vào hải lý săn giết yêu thú phẩm giai cao như thế, kể cả ở địa bàn yêu thú, chúng nó chen chúc tới, đừng nói giết thập tam giai yêu thú, bảo mệnh đều không thành vấn đề.

Năm con thập tam giai yêu thú, có một con đuổi theo Sở Dật Phong ra ngoài, lúc này lũ yêu thú nhìn đến Yêu Bằng Thú không quay lại, ngược lại vài tu sĩ nhân loại quay lại, liền hiểu được Yêu Bằng Thú chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều, huống chi Yêu Bằng Thú không lâu còn kêu to cầu viện, chúng nó đều nghe được.

Hiện tại chỉ còn lại bốn con thập tam giai yêu thú, tu sĩ tử phủ bị chúng nó giết ba người, còn còn lại tám người, những người này đều là chút tu vi tử phủ sơ giai-trung giai, tu sĩ tử phủ đỉnh chỉ còn lại hai người, chính là Cát chưởng môn cùng La sư tổ.

Lấy tu vi bọn họ một chọi một đại chiến với thập tam giai yêu thú, bất quá đánh ngang tay mà thôi, chiếm chút thượng phong, cũng không nhiều, nếu muốn đánh bại yêu thú thân thể cường đại, còn là thập tam giai yêu thú, cần phải tiêu tốn không ít thời gian.

Mà tu sĩ tử phủ sơ giai cùng trung giai, một con yêu thú đủ để đại chiến với ba-bốn tên tu sĩ tử phủ, trừ bỏ La sư tổ cùng Cát chưởng môn, tu sĩ tử phủ khác chỉ có thể liên thủ đồng tâm hiệp lực đối phó thập nhị-thập tam giai yêu thú.

Cho dù là như thế này, trong đám tu sĩ tử phủ cũng có người đang bị thương không ngừng.Bất quá hiện tại Đại Hắc cùng Hắc Đế đến đây liền bất đồng, chúng nó vừa xuất hiện, hơi thở cường hãn, huyết mạch uy áp khiến cho không ít yêu thú tu vi thấp khiếp đảm run sợ, trong giây lát đã giết chết không ít đồng bạn.

Mà hiện tại hai dị thú này cư nhiên thẳng hướng chúng nó mà đến...Tình hình chiến đấu đột nhiên nghịch chuyển, còn lại bốn con thập tam giai yêu thú hai mặt nhìn nhau một cái, lấy được ăn ý, đều hư hoảng đánh một chiêu, đột nhiên hướng tới chỗ sâu nhất trong động lao đi.

Thế lực ngang nhau, muốn phân thắng bại không dễ dàng, bất quá nhất định muốn chạy trốn thì cực dễ dàng, thời gian trong nháy mắt, chúng nó liền chạy ra gần ngàn thước.Bất quá chúng nó nhanh, tốc độ Đại Hắc cùng Hắc Đế nhanh hơn, rất nhanh đuổi theo một con thập tam giai Huyền Quy, đem nó cuốn lấy, bắt đầu chiến đấu.


Cát chưởng môn cùng La sư tổ liên thủ cuốn lấy một con, mà hai con khác càng chạy càng xa, Đan Hồng bọn họ không đủ thực lực, không thể đuổi theo, trơ mắt nhìn chúng nó chạy ra gần hai ngàn thước, sau đó nhảy lên bãi đá rộng lớn chừng gần trăm thước, ném rất nhiều khối tinh thạch xuống, trên bãi đá kia đột nhiên hiện lên quang mang lộng lẫy, còn có ký hiệu kim quang kỳ dị phức tạp không ngừng chớp động, thời gian trong nháy mắt, hai con thập tam giai yêu thú bên trên biến mất vô tung.

Còn lại hai con yêu thú khẩn trương, cũng muốn nhanh chóng thoát thân xông ra ngoài, muốn thừa dịp trước khi hào quang biến mất, nhảy lên đài cao rời đi.

"Đáng chết, kia cư nhiên là một Viễn Cổ truyền tống trận đã thất truyền!" La sư tổ khiếp sợ lẩm bẩm, dưới tay không thả lỏng tiến công.

"Ba!"

"A!"

Yêu thú dẫn đầu chiến đấu cùng Hắc Đế, Đại Hắc bị giết chết, yêu đan trong cơ thể nó muốn chạy trốn, nhưng Hắc Đế sớm có chuẩn bị một tay bắt lấy, rất nhanh xoá đi thần thức của nó.

Ngay sau đó, con yêu thú chiến đấu một chỗ với Cát chưởng môn cùng La sư tổ cũng bị tru sát, thuận lợi lấy yêu đan ra ngoài.

Đám người Đan Hồng vọt tới bên cạnh truyền tốn trận đang phát ra hào quang chói mắt, bất quá không ai dám đi theo nhảy lên, nhìn đến Cát chưởng môn cùng hai dị thú kia đều thu hoạch được một viên thập tam giai yêu đan, trong mắt không khỏi hàm chứa thần sắc hâm mộ.

Thập tam giai yêu đan, linh lực cực kỳ cường đại, sử dụng nó cùng một ít linh thực phụ trợ, đủ để luyện chế ra thập tam giai thậm chí là thập tứ giai đan dược! Nó còn là đồ vật luyện khí tuyệt hảo, luyện khí sư đem nó dung nhập bên trong pháp khí, có lẽ sẽ luyện chế ra thánh khí có lực sát thương thật lớn!

Thanh Y khôi lỗi cũng thu hoạch không ít yêu đan.Sở Dật Phong sau khi trở về, tiếp tục cầm Thiên Tâm Thần Tiễn, không ngừng đuổi giết thập nhị giai yêu thú, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, Dung Vân Hạc cùng Quý Huyền gia nhập cuộc chiến, chúng tu sĩ sĩ khí đại chấn, bất quá thời gian một lát, lại có mấy chục con yêu thú bị chém giết.

Thập tam giai cùng thập nhị giai yêu thú cường đại, chết chết, trốn trốn, yêu thú còn lại tự biết không địch nổi, cũng nhanh chóng hướng về phương hướng truyền tống trận chen chúc mà đi.

Chúng tu sĩ đuổi theo sát phía sau, phía trước có Đại Hắc cùng Hắc Đế, thậm chí Cát chưởng môn đã vọt tới đám người Đan Hồng đứng bên cạnh truyền tống trận, những yêu thú đi trên đường, đều bị mọi người liên thủ tru sát.

Trong sơn động an tĩnh lại.Nơi nơi đều là thi thể yêu thú, máu chảy thành sông, còn có không ít thi thể tu sĩ...Mọi người sống sót chạy đến bên cạnh truyền tống trận.Vẫn không ai đi lên, quang mang trên truyền tống trận tối sầm xuống, linh lực bên trong tinh thạch không bị hao hết, lúc này nếu có người đi lên, nhất định sẽ bị truyền tống đến địa điểm cùng yêu thú vừa rồi rời đi.

"Đàn yêu thú như thế nào sẽ có truyền tống trận?" Yến Tề nhíu mày, trầm giọng nói: "Truyền tống trận này, nghe nói bố trí rất khó, có thể bố trí ra trận pháp, không chỉ tu vi thập phần cường đại, hơn nữa còn là người đối với ký hiệu trận pháp cực kỳ tinh thông nhân."

Vẻ mặt La sư tổ ngưng trọng nhìn truyền tống trận gần trăm thước...Nếu yêu thú có loại thần thông như vậy, đối với tu sĩ nhân loại mà nói, chính là một đại nạn.

Hôm nay có thể ở trong biển cách Bồng Lai tiên đảo không đến mười vạn dặm kiến tạo một tòa truyền tống trận, nói không chừng lần sau có thể kiến tạo trên đất bằng, cho bọn họ một hồi tập kích bất ngờ, tuy rằng không có khả năng bởi vậy mà bắt lấy toàn bộ Bồng Lai tiên đảo, nhưng nếu muốn một môn phái bị trọng thương, lại cực kỳ dễ dàng.

Truyền tống trận này, vô số vạn năm qua, trong tu sĩ nhân loại có tu sĩ thần thông, cũng bất quá ít ỏi mấy người mà thôi, nếu so sánh với bạch ngọc đài, khoảng cách truyền tống trận truyền tống cực xa, hơn nữa có thể sử dụng lặp lại, không giống bạch ngọc đài, thời điểm xé mở hư không, bạch ngọc đài tùy thân mà đi, chỉ có thể sử dụng một lần.

"Nhìn truyền tống trận này, khoảng cách truyền tống, ít nhất là hơn ba trăm vạn dặm!" Cát chưởng môn vây quanh truyền tống trận hai vòng, sau đó đem một khối thi thể yêu thú ném lên, truyền tống trận nhanh chóng sáng lên, thi thể phút chốc biến mất, hắn kết luận như vậy.

Hơn ba trăm vạn dặm! Mọi người đổ hút một ngụm khí lạnh.Ba trăm vạn dặm...Nơi đó là địa bàn yêu thú, ở nơi đó có vô số yêu thú cường đại hoành hành, cho dù tu sĩ nhân loại tử phủ đỉnh, bình thường sẽ không chạy đến nơi đó.Trừ bỏ tu vi dị thường cường đại, như tổ sư giai khai sơn Phiêu Miểu Tông, Động Thiên Phúc, còn có Dao Trì tiên cảnh truyền thừa hơn mười vạn năm, từng tiến nhập những địa phương ít dấu chân người, những người khác đừng nói là ba trăm vạn dặm, cho dù hai trăm vạn dặm, nếu không có chuẩn vẹn toàn, cũng không dám tự tiện xông vào.


"Trách không được chúng nó đi rồi, ngay cả trận pháp cũng không hủy, tinh thạch không hủy, mặc chúng ta dò xét...Nghĩ đến chúng ta không có khả năng đuổi theo."

"Nếu chúng ta đuổi kịp, khẳng định mấy con yêu thú này sẽ bị giết chết."

Sau khi khiếp sợ, mọi người im lặng một trận, có người đề nghị đem trận pháp phá huỷ, truyền tống trận này nối liền với ổ yêu thú bên kia,nếu lưu lại cuối cùng sẽ không ổn, thành mối họa lớn.

Cát chưởng môn cùng La sư tổ cũng đồng ý phá huỷ, bất quá trước khi phá huỷ, bọn họ quyết định lưu lại, đem trận pháp này dò xét một phen.

Từ trong sơn động đi ra, trên mặt biển lộ ra khí huyết tinh, trừ bỏ một ít bộ phận yêu thú còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, yêu thú khác đều bị giết chết, đương nhiên cũng có một ít cực thông minh đào tẩu, nhưng chỉ là số rất ít mà thôi.

Chờ giết xong yêu thú, mọi người trở lại Thông Cẩm thành, người người vẻ mặt phấn chấn, lần này giết yêu thú, rất nhiều tu sĩ có thu hoạch xa xỉ.

Thứ đáng giá nhất trên người yêu thú là yêu đan, có thể luyện đan, cũng có thể dùng để luyện khí, còn có xương cốt yêu thú.Bởi vì đông đảo yêu thú, hơn nữa có các loại yêu thú khác nhau, có chút xương cốt yêu thú cực hữu dụng, có thể dùng làm pháp khí có tính công kích.

Còn có da chúng nó, dùng để làm pháp khí, hoặc luyện chế thành pháp bảo có tính phòng ngự mặc trên người, thậm chí có yêu thú thiên phú kì cao, tu vi cường đại, trong cơ thể sinh trưởng linh căn cốt, nếu tìm được linh căn cốt, trực tiếp hấp thu linh lực bên trong, làm cho tu vi chính mình gia tăng mạnh.

Trở lại Thông Cẩm thành, cuối cùng Tần Lạc Y biết Sở Dật Phong có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, là vì thi triển một loại bí pháp tên là Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, tu luyện loại bí pháp này đến cực hạn, có thể hóa ra ba bộ thân thể giả, thoạt nhìn thật sự giống nhau.

Bất quá hắn hiển nhiên không thuần thục nắm giữ phương pháp Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, tuy rằng thành công thi triển ra, đào thoát khỏi miệng Yêu Bằng Thú, nhưng bị thương không nhẹ, vì làm cho không lưu lại di chứng, Tần Lạc Y thúc giục hắn đi chữa thương, đưa cho hắn một viên cao giai chữa thương đan.

Được Tần Lạc Y quan tâm như thế, hơn nữa vừa mới xác định trong lòng Tần Lạc Y quả thật có chính mình, Sở Dật Phong thập phần cao hứng, nguyên bản hắn muốn lưu lại bế quan chữa thương trong tiểu viện của Tần Lạc Y, bất quá Tần Lạc Y hơi nhíu mày, có chút không đồng ý nhìn hắn một cái, hắn liền đánh mất chủ ý, trước khi đi, đem Tần Lạc Y ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ mọng của nàng.

Lần này Tần Lạc Y không đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hai tay vòng trên thắt lưng hắn, khẽ nhếch cằm phối hợp hắn, mặc hắn hôn môi.

Sở Dật Phong càng thêm cao hứng, con ngươi nhìn nàng sáng ngời như lưu tinh lông lẫy xẹt qua phía chân trời, gắt gao ôm nàng, hôn sâu, ở trên môi nàng mút nhẹ, khóe môi gợi lên tươi cười sủng nịnh bắt lấy lòng người, sau một lát, Tần Lạc Y cảm giác được hắn khó kiềm chết, động thủ đẩy hắn, lúc này hắn mới tràn đầy lưu luyến rời đi.

Bất quá, biết trong tâm Tần Lạc Y có chính mình, có sự tình không cần phải gấp gáp nhất thời, cục diện bế tắc 5 năm không gặp, bởi vì hắn gặp nạn mà âm kém dương sai hoá giải, hắn đã thực thỏa mãn.

Tần Lạc Y nhìn phương hướng hắn rời đi, vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, thật lâu chưa chuyển động, việc Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, nàng hẳn nên nói cho hắn, nhưng nghĩ đến trên người hắn bị thương nặng...Cuối cùng cũng không nói ra lời.

"Người đã đi xa, Y nhi, nàng còn tại nhìn cái gì...Thật sự lưu luyến như vậy sao?" Thân ảnh Phượng Phi Ly cao lớn đột nhiên xuất hiện trong tiểu viện của nàng.

Trong lòng Tần Lạc Y căng thẳng, ánh mắt dừng trên người hắn.Phượng Phi Ly đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, trường bào theo gió bay nhẹ, tuấn nhan yêu nghiệt mỉm cười, cùng dĩ vãng mỗi lần gặp nàng không có gì khác nhau, nhưng càng như vậy, ngược lại làm cho tim Tần Lạc Y đập càng thêm mất tần suất, nếu hắn thấy được Sở Dật Phong, tất nhiên cũng thấy được một màn vừa rồi kia.

Đối với Phượng Phi Ly tìm tới nơi này, Tần Lạc Y không ngoài ý muốn, tiểu viện này mặc dù ở ngoại ô Thông Cẩm thành, cũng không khó tìm, bất quá hiện tại hắn xuất hiện ở trong này, thực sự làm cho nàng có chút kinh ngạc.

Sư phụ cùng La sư tổ đều ở trong hải lý dò xét tòa truyền tống trận kia, Lưu trưởng lão bọn họ lưu lại, bảo vệ bọn họ an toàn, sư phụ liền đem chút sự tình Phiêu Miểu Tông giao vào tay hắn cùng Nhị sư huynh, còn có Tam sư huynh cùng Tứ sư huynh cũng không nhàn rỗi, bọn họ đi vào Thông Cẩm thành thời gian dài, rất nhiều sự tình bọn họ tương đối rõ ràng.

Chỉ có Tần Lạc Y không kiên nhẫn xử lý việc này nhất, vài sư huynh đều ở đây, nàng mừng rỡ thoải mái.Hôm nay cùng yêu thú đại chiến, lại trải qua sự việc Sở Dật Phong, đại bi sau mừng rỡ, nàng nguyên bản che giấu tình cảm dưới đáy lòng, không hề giữ lại bộc phát ra, giống như cơn lũ bất ngờ, không thể áp chế.

Đuổi Sở Dật Phong đi chữa thương, vừa lúc hai sư huynh không ở đây, nàng thừa dịp lúc này hảo hảo suy ngẫm lại, nói việc Sở Dật phong cho Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh như thế nào, không nghĩ tới Đại sư huynh nhanh như vậy đã tới rồi.

"Đại sư huynh, chàng đã đến rồi." Phượng mâu Tần Lạc Y chợt loé, mỉm cười, hướng tới hắn đi qua, tóc đen như mực, màu da như tuyết, mang theo một loại hơi thở mặt trời mùa xuân nhu hòa.

Phượng Phi Ly nhìn khuôn mặt nàng mỉm cười tốt đẹp, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, khoé môi hoàn mỹ mang theo tươi cười yêu nghiệt. Mắt hoa đào tràn đầy ánh sáng, trong vô hình càng tăng thêm khí chất yêu nghiệt, cả người đắm chìm trong kim quang nhàn nhạt, ngàn vạn cảnh sắc chung quang như trở thành phông nền cho hắn, phong tư trác tuyệt, đẹp như lây dính yêu khí, làm người ta không lưu ý, sẽ bị lạc mất tâm trí.

Tần Lạc Y nhìn tuấn nhan hắn, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng run rẩy, tâm tư nháy mắt trăm chuyển.Rất nhanh đi tới đứng yên trước mặt hắn.


"Y nhi, hai năm không gặp, nàng có nhớ ta không?" Phượng Phi Ly vươn ngón tay thon dài, xoa nhẹ tiếu nhan nàng minh diễm trắng nõn, đôi mắt cực nóng, lại thâm sâu, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt như ẩn tàng rất nhiều thứ, có một chút hoả diễm sáng ngời toát ra.

"Nhớ." Tần Lạc Y khẽ mở môi đỏ mọng, mâu quang trở nên liễm diễm càng thêm nhu hòa, nàng không nói sai, thậm chí nàng đã suy nghĩ qua, nếu bọn họ vẫn không trở về, chờ yêu thú triều chấm dứt, nàng phải đi Huyền Thiên đại lục tìm bọn họ.

Mâu quang Phượng Phi Ly càng thêm nóng rực: "Y nhi, ta cũng tưởng nàng."

Cũng không hỏi lại việc Sở Dật Phong vừa rồi, hắn trực tiếp cúi đầu, đưa tay kéo thắt lưng nàng, đột nhiên đem người nàng nàng kéo nhẹ vào trong lòng chính mình, sau đó nhanh chóng cúi xuống hôn lên cánh môi nàng đỏ mọng, bá đạo cạy mở hàm răng nàng, cho nàng một cái hôn triền miên nồng nhiệt.

"Ngô..." Tần Lạc Y đẩy hắn ra, nàng còn có chuyện muốn nói với hắn, bất quá Phượng Phi Ly ôm nàng thật chặt, như muốn đem nàng tiến nhập vào trong cốt nhục hắn, hắn nhiệt liệt hôn nàng, không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Sau một lát, hắn hô hấp trở nên thô nặng, ở bên tai nàng động tình nhẹ nhàng lẩm bẩm tên nàng, rất nhanh đưa tay đem nàng chặn ngang ôm lấy, đi vào bên trong nội thất một bên, đem nàng đặt trên giường mềm mại, thân thể hắn cao lớn cũng lập tức đè ép xuống, cả người nóng rực, trong mắt hoa đào tràn ngập khát vọng nóng bỏng đối với nàng.

Thân thể hai người chặt chẽ hợp cùng một chỗ, bởi vì động tình, trên tiếu nhan Tần Lạc Y nhiễm một chút đỏ ửng, nàng nhìn tuấn nhan Phượng Phi Ly yêu nghiệt nói: "Đại sư huynh, chàng buông ra trước, ta có lời muốn nói với chàng."

Phượng Phi Ly hôn nàng, môi nóng rực hôn trên môi nàng một đường đi xuống, hôn qua cằm tinh xảo, cổ trắng nõn mềm mại, đẩy đai lưng trên thắt lưng nàng ra, động tác cực nhanh đem ngoại sam của nàng cởi ra.

Nghe vậy động tác trên tay hắn dừng lại một chút, trong mắt có ám sắc, mắt hoa đào híp lại nhìn nàng, cong môi nhẹ nhàng cười: "Y nhi, có chuyện gì trong chốc lát nói sau, hiện tại để cho ta yêu nàng!"

Sau khi nói xong, hắn lại gục đầu xuống bắt đầu công việc, hơi thở trở nên nặng nề, rất nhanh ngoại sam của Tần Lạc Y đã bị cởi bỏ toàn bộ, chỉ còn lại áo trắng, cảnh xuân mê người như ẩn như hiện, mái tóc hơi hơi hỗn độn.

Tần Lạc Y đã sớm bị hắn khiêu khích động tình, nhưng nàng vẫn cố nén trụ: "Đại sư huynh, chàng buông ra, ta ta có lời muốn nói với chàng."

Nếu là ngày thường cũng liền thôi, nàng không ngại cùng hắn thân thiết, dù sao thời gian hai năm không gặp, huống chi lúc trước ở trong Vân Thiên biệt viện, chuyện tình thân mật gì bọn họ chưa làm qua?

Chỉ là nàng không nghĩ tới.Lúc trước ở trong sơn động, còn có vừa rồi...Nàng biết trong lòng Đại sư huynh tức giận, tuấn nhan hắn yêu nghiệt, mắt hoa đào mỉm cười, ánh mắt nhìn nàng nóng rực ẩn tình...Nhìn như tất cả đều như ngày xưa, nhưng nếu nhìn kỹ lại có chút bất đồng.

"Y nhi?" Phượng Phi Ly đang ở trên người nàng bận rộn nghe xong lời nàng, tuấn nhan hắn tối sầm lại, buồn bã nói, trong thanh âm trầm thấp mang theo một chút nồng đậm thất vọng, còn có một cỗ ám trầm không rõ:"Nguyên lai, nàng nói nhớ ta, đều là gạt ta." Hắn chậm rãi đứng dậy, tươi cười yêu nghiệt biến mất, trên người khó nén thất lạc, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn về phía Sở Dật Phong rời đi vừa rồi.

Trong lòng Tần Lạc Y chua xót, cố tươi cười nói: "Đại sư huynh, ta lừa chàng làm gì, ta thật sự nhớ chàng." Nhưng nhớ, cùng việc bọn họ làm hiện tại có quan hệ gì? Nàng nhớ hắn, lại không muốn thân thiết cùng hắn...Tần Lạc Y nhịn xuống xúc động vỗ trán.

"Thật sự?" Trong mắt Phượng Phi Ly có sóng ngầm bắt đầu khởi động, thanh âm mang theo hoài nghi, trên mặt giống như không tin.

"Đương nhiên là thật." Tần Lạc Y nhịn không được muốn trợn mắt trắng, nàng lấy quần áo bị cởi ra để một bên, muốn mặc vào ngồi xuống hảo hảo nói chuyện với hắn.

Phượng Phi Ly bởi vì nàng hồi đáp khẳng định, trong mắt hoa đào hơi hơi ảm đạm trở lên sáng ngời tràn ngập mị hoặc lần nữa, bên môi gợi lên tươi cười sung sướng, hắn nghiêng người lại đây đem nàng áp đảo, một bên hôn nàng, một bên thấp giọng lẩm bẩm kể ra hắn tưởng niệm nàng bao nhiêu.Rất nhanh, quần áo hai người đều bị cởi bỏ.

Tần Lạc Y bị hắn hôn đến mức hai mắt hàm xuân, má đào ửng đỏ, bộ dáng đôi môi khẽ nhếch thở dốc gợi cảm quyến rũ đến cực điểm.Nàng đã buông tha chuyện cần nói với Phượng Phi Ly hiện tại, bởi vì nàng ẩn ẩn nhận thấy được, hiện tại Đại sư huynh rõ ràng không muốn để nàng nhắc đến Sở Dật Phong, bằng không hắn rõ ràng thấy được, vì cái gì không hỏi một câu?

Hơn nữa động tác hắn âu yếm nàng hôm nay thập phần cuồng dã, bất đồng với ôn nhu dĩ vãng, lại mang theo vài phần bá đạo, bên trong cuồng dã bá đạo, thậm chí nàng nhận ra vài phần bất an thản nhiên.

"Đại sư huynh."Ánh mắt nàng liễm diễm quyến rũ chủ động đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, môi đỏ mọng hôn lên tuấn nhan yêu nghiệt, muốn đuổi đi bất an dưới đáy lòng hắn, trong lòng ngọt ngào, lại hơi chua xót.

Phượng Phi Ly bùng nổ gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng cùng nàng hai hợp thành một, cách tầng màn bằng lụa mỏng màu ngọc bích, hai bóng người giao triền quấn lấy nhau, thanh âm rên nhẹ đứt quãng truyền ra, mang theo âm cuối mị hoặc câu người, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Lửa nóng triền miên, từ khi mặt trời lặn, vẫn liên tục đến nửa đêm, lúc ban đầu thanh âm rên nhẹ thở gấp réo rắt đã trở nên hơi hơi ám ách.

Ngay tại thời điểm Phượng Phi Ly rốt cục dừng lại, cả người mềm mại vô lực, nghĩ đến tất cả đều chấm dứt, một trận gió nhẹ thổi qua, một đạo thân ảnh thanh y rơi vào trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận