Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

"Nàng đã tấn giai huyền phủ, khi tấn giai Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ sinh ra dị tượng rất khó che dấu, nàng như thế nào lại không có dị tượng khác thường?" Trong lòng Phượng Phi Ly vừa động, đột nhiên hỏi.

Nếu hắn không nhớ lầm, Mạc Hàn truyền lại tin tức, nàng ở Đại hội Kim Đỉnh Sơn tấn giai, sau Đại hội Kim Đỉnh Sơn nàng không trở lại Phiêu Miểu Tông, cho dù sư phụ sớm có chuẩn bị, nàng hẳn là không thể về kịp mới đúng.

Tinh quang trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, Tần Lạc Y vừa lúc hướng hắn nhìn lại, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ như bạch ngọc trong suốt, phượng mâu oánh nhuận hỗn hợp quang mang ánh sáng ngọc mê ly.

"Chẳng lẽ là ở ngoài Tiềm Giang thành?" Trong trí nhớ có một ngọn núi sụp đổ kỳ quái, hơn nữa bên trong còn có hơi thở hỗn độn truyền ra, chọc đến đông đảo tu sĩ đuổi qua thập phần điên cuồng một trận, thẳng đến khi khai quật dưới chân núi gần hai ngàn thước mới hết hy vọng dừng tay, chỉ là dị tượng Hỗn Nguyên Thiên Châu, cũng không phải tránh ở trong núi là có thể che dấu, hắn thực khẳng định ngày đó chỉ có ngọn núi sụp đổ, không sinh ra dị tượng, bằng không phiến đại lục này đâu thể nào bình tĩnh giống như bây giờ, mạch nước ngầm sớm đã bắt đầu khởi động.

"Chính là ngoài Tiềm Giang thành." Tựa như biết hắn nghi hoặc, Tần Lạc Y trực tiếp nâng tay trái lên, đưa vòng tay trên cổ tay ra ngoài sáng: "Lúc ấy đột nhiên tấn giai, sinh ra dị tượng ẩn chứa năng lượng cường đại, trực tiếp đem núi sụp đổ, thời điểm cuối cùng ta ôm ý tưởng thử chạy vào bên trong vòng tay không gian một lần, lại ngoài ý muốn thành công đem dị tượng che dấu."

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đồng thời chấn động, ánh mắt tối đen vô cùng sáng quắc nhìn vòng ngọc trên cổ tay nàng.

Hỗn Nguyên Thiên Châu có thể làm cho tốc độ tu luyện của người ta đột nhiên tăng mạnh, chỉ cần thành công tu luyện ngưng tụ ra phủ đệ, thời gian vài thập niên, còn có khả năng giúp cho người ta nhanh chóng tu luyện đến ngọc phủ, thậm chí là tử phủ, hạt châu này đã đủ nghịch thiên, không nghĩ tới vòng tay không gian này còn có thể đem dị tượng cường đại khi tấn giai ngăn trở, sợ là trình độ nghịch thiên so với Hỗn Nguyên Thiên Châu không kém bao nhiêu.

Trong mấy trăm năm Hỗn Nguyên Thiên Châu hiện thế, người được đến nó đều vắt hết óc suy nghĩ không ít biện pháp, tiến vào hải lý, thiết trí trận pháp, chạy sâu vào trong núi...Nhưng chưa bao giờ có người thành công che dấu được.

Bất quá tuy rằng biết rõ dị tượng khó có thể che dấu, từng người được đến Hỗn Nguyên Thiên Châu trước khi tấn giai, vẫn sẽ làm tốt chuẩn bị cực đầy đủ, đến địa phương xa xôi ít dấu chân người để tấn giai, cho dù bị người phát hiện, bởi vì khoảng cách xa cũng có thể vì chính mình tranh thủ không ít thời gian chạy trốn.

Lúc trước Phượng Phi Ly chợt nghe nói qua vòng tay của nàng có chút kỳ lạ, cư nhiên đem Hắc Đế từ dưới Sư Hổ Nhai đi lên, không nghĩ tới nó cư nhiên có thể che dấu dị tượng.Có vòng tay này, chỉ cần che dấu tốt, trong thời gian ngắn hẳn là không ai có thể phát hiện Hỗn Nguyên Thiên Châu ở trên người Y nhi.

Bất quá.Hỗn Nguyên Thiên Châu làm cho người ta bất an, cũng không riêng dị tượng.Phượng Phi Ly nâng mắt nhìn nàng, ánh sáng dạ minh châu chói mắt chiếu vào đôi mắt hắn, làm cho tuấn nhan hắn yêu nghiệt có vẻ càng thêm dã mị hoặc nhân: "Lạc Y, nàng thích Đại sư huynh hay là Nhị sư huynh?"


Tần Lạc Y không biết vì sao hắn sẽ hỏi lời này, chớp mắt nhìn cười nói: "Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, ta tự nhiên đều thích."

Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, cười khẽ: "Tiểu nha đầu tham lam...Nếu trong chúng ta, nàng chỉ có thể thích một người, như vậy nàng thích ai nhất?"

Vẻ mặt hắn lười biếng, nhìn như tùy ý mà hỏi, nhưng con ngươi hắc diệu thạch dưới đôi mày kiếm kia dường như có gợn sóng sâu không lường được chớp động, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện sống lưng hắn cứng đờ, mang theo một tia buộc chặt không dễ phát hiện.

Đoan Mộc Trường Thanh nhấp mân bạc môi, ánh mắt tối đen cực nóng thâm thúy, đồng dạng không chớp mắt nhìn nàng.

Trong lòng Tần Lạc Y vừa động, nhìn nhìn Đại sư huynh yêu nghiệt, sau đó lại nhìn về phía Nhị sư huynh trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút khó xử nhíu mày nói: "Vì cái gì phải chọn?

Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đều đối với sư muội ta vô cùng tốt, chẳng lẽ ta không thể thích cả hai sao, vì cái gì nhất định phải chọn một người."

Phượng Phi Ly tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Năm ngày trước Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh làm việc vượt rào, tự nhiên sẽ phụ trách với sư muội, sư muội đều thích chúng ta, chẳng lẽ là muốn chúng ta cùng nhau phụ trách với nàmh?"

Nghĩ đến chuyện hoang đường năm ngày trước, trên mặt Tần Lạc Y đột nhiên nóng rực, tiếu nhan trắng nõn nổi lên một chút ánh sáng hoa đào, liếc hắn ảo não nói: "Đại sư huynh, ngươi ở đấy nói hươi nói vượn cái gì vậy."

"Ở trong Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh chọn một người song tu đi." Phượng Phi Ly thở dài một hơi, cuối cùng nhịn không được, đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng, nhẹ nhàng chạm một chút, lại rất nhanh thả xuống: "Trong cơ thể nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, phải có một bạn lữ song tu mới được."

Tim Tần Lạc Y đập gia tốc, nhìn ánh mắt hoa đào tối đen thâm thúy của hắn, đột nhiên cảm thấy Đại sư huynh yêu nghiệt này có lẽ biết chút gì đó.

"Hỗn Nguyên Thiên Châu có tác dụng thôi tình, mỗi lần vừa phát tác liền giống như trúng xuân dược cường đại, không có giải dược, lần trước nàng hôn mê, có phải bởi vì nàng muốn cố nén trụ bị nó kích phát xúc động hay không?" Phượng Phi Ly nhìn nàng, sâu kín nói.


"Ân." Tần Lạc Y không phủ nhận, chỉ là vẻ mặt thập phần khiếp sợ nhìn hắn, hiển nhiên đối với hắn biết được rõ ràng như vậy cảm giác thập phần ngoài ý muốn.

"Nha đầu ngốc." Phượng Phi Ly vươn tay chỉ chỉ trán nàng, nghĩ đến Hỗn Nguyên Thiên Châu của nàng tác quái, cũng bởi vì buổi tối ngày đó chính mình xúc động, trách không được nàng muốn cắn lưỡi...Nàng không muốn bị Hỗn Nguyên Thiên Châu khống chế cảm xúc đi, nói đến nói đi, cũng là hắn hại nàng.

"Lần sau, đừng nhẫn nữa, số lần nàng nhẫn càng nhiều, cuối cùng bộc phát càng lợi hại, từng có người kháng cự giống như nàng, cuối cùng thất khiếu đổ máu, phơi thể mà chết."

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn.Buổi tối ngày đó, nàng đúng là ở trước quỷ môn quan đi dạo một vòng, dị thường hung hiểm,quả nhiên nguyên nhân là lúc trước nàng nhẫn quá nhiều lần.

Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh cũng trở nên thập phần ngưng trọng, lần đầu tiên nghe nói Hỗn Nguyên Thiên Châu cư nhiên quỷ dị như thế. Trong mắt hiện lên hàn quang sắc bén: "Chẳng lẽ không có biện pháp khác khống chế nó?" Một hạt châu cư nhiên có thể thôi tình...Đây đến tột cùng là hạt châu tà ác gì!

"Không có, ít nhất theo ta được biết còn chưa từng có người có thể khống chế được nó." Phượng Phi Ly lắc lắc đầu nói: "Hạt châu có thể ảnh hưởng tình dục người, điểm này cho tới bây giờ người được hạt châu đều giấu rất khá, Phượng gia chúng ta biết, cũng là một lần ngẫu nhiên, mấy trăm năm trước, có vị tu sĩ được đến Hỗn Nguyên Thiên Châu bị giết, một tiểu thiếp của hắn vừa lúc ở Phượng gia, cùng Phượng gia có một chút quan hệ thân thích, nên tránh được một kiếp."

Thì ra là thế.Tần Lạc Y giật mình.Phượng gia hẳn là trên người tiểu thiếp, biết được không ít sự tình vụn vặt ngày thường về tên tu sĩ kia.

Ánh mắt Phượng Phi Ly lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen sáng quắc cũng bình tĩnh dừng trên người nàng.

Tần Lạc Y biết bọn họ đang đợi chính mình đưa ra quyết định.Phượng mâu liễm diễm ở trên người hai người bọn họ nhìn qua nhìn lại một lần, cuối cùng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, cực nhẹ giọng nói: "Ta không chọn được."

Phượng Phi Ly ngẩn ra.Đoan Mộc Trường Thanh cũng giật mình nhìn nàng.Không chọn được.Đây là ý tứ gì?


Chẳng lẽ trong hai người bọn họ, một người nàng cũng không thích?

"Đại sư huynh, ngươi vừa rồi nói đúng, ta thật sự rất tham lam, hai người các ngươi ở trong lòng ta đồng dạng quan trọng." Nàng quay đầu, trên mặt trắng nõn như ngọc mang theo một tia thương cảm thản nhiên, phượng mâu như có thủy quang lóe ra: "Nhị sư huynh, trước kia ta vẫn hiểu lầm ngươi muốn tính mạng ta."

Phượng Phi Ly kinh ngạc giương mắt nhìn Đoan Mộc Trường Thanh một cái.Con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh u ám như một bích đàm, bình tĩnh mà không thấy đáy, trong mắt đã có sóng ngầm chớp động làm cho người ta tim đập nhanh.

"Mỗi chuyện ngươi làm, ta đều cảm thấy ngươi có mục, ngươi đem ta ném vào hàn đàm, ta luôn luôn ở trong lòng mắng ngươi bụng dạ hẹp hòi, bởi vì chuyện trước kia nên đối với ta ghi hận trong lòng, không phải nam nhân."

Khoé miệng Đoan Mộc Trường Thanh co rút.

"Sau này, ngươi xuống Sư Hổ Nhai cứu ta, không để ý chính mình có nguy hiểm hay không, cứ nhảy xuống như vậy, ta còn hiểu lầm ngươi, ngươi để cho Bạch Triệt cùng Ôn Lăng Thiên đi trước, đem ta lưu lại Tiềm Giang thành, ta cũng cảm thấy ngươi dụng tâm kín đáo, nhìn đến ngươi đi phá núi, ta liền nghĩ ngươi đều vì chính mình mới làm như vậy."

Phượng Phi Ly càng nghe càng khiếp sợ, trong lòng hồ nghi, Nhị sư đệ cùng Y nhi đến tột cùng kết thù oán gì, mới có thể làm cho Y nhi hiểu lầm hắn sâu như vậy!

"Sau lại...Ta mới biết được ta hiểu lầm ngươi, vẫn luôn hiểu lầm ngươi, lại tưởng tượng đến chuyện lúc trước, liền nhịn không được cảm động, thời điểm Tư Mã Ngọc đánh úp lại, ngươi để cho Vô Ngân che chở ta đi trước, khi đó, ta liền biết đã hết thuốc chữa mà yêu thích ngươi, tuy rằng ta thừa dịp thời điểm ngươi chữa thương rời đi, nhưng đi càng xa, có sự tình càng nghĩ càng minh bạch."

"Y nhi." Đoan Mộc Trường Thanh rốt cuộc không nhịn được, tiến lên từng bước, gắt gao cầm tay nàng, thanh âm khàn khàn.

Tần Lạc Y trở tay nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn.Hai người mười ngón đan vào, ánh mắt đưa tình nhìn đối phương.

Phượng Phi Ly cảm thấy một màn này thập phần chướng mắt, hận không thể đem hai bàn tay bọn họ nắm cùng một dùng sức ngăn lại...Trong lòng cười chua xót.

Tần Lạc Y lại duỗi tay ra cầm một bàn tay của hắn, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Đại sư huynh, từ khi đến Phiêu Miểu Tông nhìn đến Đại sư huynh, sư muội đã bị Đại sư huynh hấp dẫn, bất quá đối với sư muội mà nói, Đại sư huynh chính là trăng trên bầu trời, xa xôi mong muốn mà không thể thành, không phải phàm nhân như ta có thể có được, sau lại, ngươi giúp đỡ ta kiến tạo động phủ, mang theo ta du sơn ngoạn thủy...Ta cố gắng cùng ngươi bảo trì khoảng cách, không để cho chính mình rơi vào, sợ chính mình thành phác hỏa phi điệp, ha ha, sự thật chứng minh cố gắng của ta uổng phí, ở chung càng lâu, ta càng hãm càng sâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm chính mình từng tấc luân hãm."

Phượng Phi Ly dừng trên người nàng, mắt hoa đào trở nên dị thường mềm mại...Kháng cự của nàng, hắn vẫn xem trong mắt.


Tay trái Tần Lạc Y nắm tay Đoan Mộc Trường Thanh, tay phải nắm tay Phượng Phi Ly, đem chúng kéo đến trước người chính mình tinh tế nhìn nhìn, gắt gao nắm chặt, sau đó đồng thời buông ra, sâu kín thở dài: "Các ngươi ở trong lòng, trong mắt ta đồng dạng quan trọng, ta không thể lựa chọn, ta không thể chọn một người trong các ngươi, sau đó tự lừa mình dối người nói cho các ngươi, cũng nói cho chính mình biết, đây là người ta thích, ta chỉ thích hắn..."

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh rất nhanh bị nàng buông tay ra, tựa hồ như vậy có thể gắt gao nắm lấy hơi ấm nàng lưu lại không biến mất, đồng tử sâu không lường được co rụt lại, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Chọn một người đi, nàng cần người song tu." Thật lâu sau, Đoan Mộc Trường Thanh mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Một màn Tần Lạc Y nổi trên mặt nước không nhúc nhích, trên trán dính máu, chỉ cần vừa nhớ tới, có thể làm cho tim hắn đập nhanh không thôi, đau lòng như vậy, hắn đã không muốn tiếp tục trải qua thêm một lần, có lẽ không thể có được hoàn chỉnh tâm nàng, hoặc là nàng sẽ không lựa chọn hắn...Hắn cũng hy vọng nàng cả đời bình an.

"Không sai, nàng quả thật cần song tu." Phượng Phi Ly nhìn nàng, quang mang dạ minh châu chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, phác hoạ hình dáng hắn vô cùng tuấn mỹ: "Không phải muốn nàng hiện tại chọn, nàng hảo hảo nghĩ kỹ liền nói cho chúng ta biết." Sau khi nói xong, hắn nhìn nàng thật sâu một cái, phút chốc xoay người, từ cửa sổ phóng ra ngoài, thân ảnh cao lớn tiêu sái rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Đoan Mộc Trường Thanh cũng muốn đi.Tần Lạc Y nhào lên mạnh mẽ ôm vào thắt lưng hắn rắn chắc, vùi đầu vào lưng hắn, trong thanh âm mang theo buồn bã cùng mất mát: "Nhị sư huynh, vì cái gì nhất định phải để cho ta chọn, cứ như vậy không tốt sao...Vì cái gì nhất định phải để cho ta buông tha một người? Ta không muốn chọn, cũng không làm được."

Lưng Đoan Mộc Trường Thanh cứng đờ.

"Hỗn Nguyên Thiên Châu...Trên đời này người nhìn trộm nó quá nhiều, tuy rằng vòng tay không gian chặn dị tượng tấn giai huyền phủ, bất quá ta nghe sư phụ nói qua, tu vi càng cao, dị tượng càng cường đại, về sau nó còn có thể ngăn trở hay không vẫn không biết trước...Huống chi hạt châu này thực sự quỷ dị, có lẽ ta sẽ giống như những người khác được đến hạt châu, chỉ có thể sống thêm vài thập niên..."

"Không được nói hươu nói vượn!" Đoan Mộc Trường Thanh mạnh mẽ xoay người lại, gắt gao ôm nàng: "Không được nói bậy, nàng sẽ sống thật lâu, Y nhi...Nàng yên tâm, ta sẽ cả đời che chở nàng, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng."

"Ta biết ngươi sẽ che chở ta, Đại sư huynh cũng sẽ che chở ta, bất luận ta chọn ai trong các ngươi, các ngươi đều sẽ che chở ta." Tần Lạc Y rời đi hắn ôm ấp, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, môi đỏ mọng kiều diễm có một tia mỉm cười ngọt ngào, sau đó lại rất nhanh biến mất, ánh mắt trở nên ảm đạm: "Nếu Hỗn Nguyên Thiên Châu bị người biết được, trên đời này sẽ toàn địch, có rất nhiều cường giả động tâm, ta chết cũng liền thôi, không muốn liên lụy các ngươi, Nhị sư huynh, nếu thật sự có một ngày như vậy, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không cần vì ta liều mạng như trước kia, hảo hảo tu luyện, phải quên ta đi, nhưng hiện tại, ta không muốn buông tay ngươi, cũng không muốn buông tay Đại sư huynh, ta biết chính mình thực ích kỷ..."

"Y nhi, ta nói rồi, nàng sẽ không có việc gì! Ta sẽ không cho nàng có việc, không được nói hươu nói vượn." Đau đớn trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh càng đậm, mạnh mẽ cúi đầu xuống, hôn vào môi nàng, hắn hôn như trừng phạt, hôn cực sâu cực dùng sức.Thoáng chốc trong không khí một mảnh nóng rực, thở dốc dồn dập.

Sau một lát, Tần Lạc Y giãy dụa, dùng sức đẩy hắn ra, ngồi trở lại trên giường một lần nữa, cách hắn rất xa, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt sương mù, ngực phập phồng kịch liệt.

Đoan Mộc Trường Thanh đi qua.Tần Lạc Y nhịn không được lui về phía sau, trên mặt đỏ ửng càng đậm, mâu quang liễm diễm, trên khuôn mặt kiều diễm tản ra vô tận quyến rũ phong tình, nhìn hắn có chút co quắp nói: "Nhị sư huynh, ngươi đừng qua đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận